Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Miên Kỳ đã dặn trước An Xảo tín hiệu cứu mạng, nếu nàng hô lớn "Hỗn đản", An Xảo sẽ chạy đến cách đó không xa thông tri ba người Phúc Yên cùng Phúc Hỉ, Đức Thuận.

Ngự hoa viên hôm nay không người, nếu như là cao thủ, chờ bọn hắn tới đây, nàng sợ là sớm gặp chuyện không may rồi, nhưng mà nàng xét thấy mình cũng không phải đại nhân vật gì, ắt sẽ không có người phí sức theo dõi nàng thương tổn nàng, nhiều lắm cũng chỉ là gặp phải mấy nô tài tâm địa hám tài, người của nàng ắt hẳn có thể tới kịp, cho nên Miên Kỳ mới an bài như vậy, cũng coi như cho mình thêm bùa hộ mệnh.

An Xảo núp trong bui cỏ, lắng nghe một lúc lâu, từ ngữ Miên Kỳ mắng không dễ nghe rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác không có mắng ra "Hỗn đản", nàng nghĩ thầm người chắc là hoàng đế không sai.

An Xảo thấy hoàng đế ôm tiểu chủ của nàng đi vào trong đình, trong lòng biết sự đã thành, vì vậy lui ra phía sau giữ cự ly không nhỏ.

Lúc hoàng đế ôm Miên Kỳ đi tới trong đình, hắn chỉ dùng một tay đã đem đồtrên bàn đá dọn dẹp sạch sẽ, thoáng đi qua một bên hai bước, ngón tay buông lỏng, đốt đèn liền vững vàng rơi trên mặt đất. (anh giỏi!)

Lúc này Hoàng đế mới trở lại cạnh bàn đá, không quá ôn nhu đem Miên Kỳ dời đến trên bàn đá.

Đêm khuya, đèn lại bị ném xuống đất, Miên Kỳ cho là nàng đương nhiên không thể bằng mắt thường có thể nhìn rõ dung mạo hoàng đế, vì vậy tiếp tục giả vờ ngây ngốc.

Nàng đem bản thân rộng mở ngực, để lộ hai khỏa thanh lệ, "Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?" (da mặt chị cũng dày lắm)

Hoàng đế tà ác nụ cười, "Ngươi không phải nói ta là công công sao? Ta có thể làm gì?"

Nàng trầm tư, mặt ngoài như thể đang phán đoán lời của đối phương thật hay giả, thực tế là thầm nghĩ hoàng đế có hay không bắt đầu hoài nghi mình là giả bộ?

Không kịp cho ra kết luận, Miên Kỳ đã cảm thấy phía dưới có cảm giác ma sát, nàng vội vàng từ trong suy nghĩ tỉnh lại, lúc này mới ý thức được hai cổ tay bị hoàng đế bắt được, một bên còn bị kéo xuống dưới, mà toàn bộ thân thể của nàng cũng theo xuống phía dưới ——

Nơi này là trong lương đình hoang dã, Miên Kỳ ngẫm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi cố ý cắn gặm lại đốt lửa trên người hắn? Hắn cũng không phải là muốn ở chỗ này đối với nàng liền làm sự kiện kia?

Nàng bất an từ từ nhắm hai mắt, đợi nửa ngày, ngoại trừ cảm giác chỗ chân bị thương có chút đau nhức, những địa phương khác đều thật tốt không có bị chạm qua.

Nàng khó hiểu chậm rãi mở mắt ra, thân thể từ trên bàn đá ngồi dậy hơn phân nửa, lại bị hoàng đế nửa ngồi chồm hổm phát hiện, cường thế đè nằm xuống.

Thật ra là Miên Kỳ đa tâm, hoàng đế chẳng qua là đang dùng miếng vải xé từ y phục bản thân băng bó cho Miên Kỳ mà thôi.

"Chân của ngươi bị cắt một ít, nhưng mà không nghiêm trọng, nghĩ bốn năm ngày thì có thể khỏi." Đang nói chuyện, hoàng đế nhìn chân nhỏ của nàng bị ngọn đèn phản chiếu phá lệ hồng nhuận, hầu kết không khỏi giật giật, "Chỉ là. . ."

"Ngươi đã là phương nhu vừa tấn phong, không ở tẩm điện của mình, tại sao đêm khuya lại ở đây?" Đem vải quấn vài vòng, hắn dùng sức ở hai đầu vải, lực mạnh buộc chặt.

Miên Kỳ đau đến khẽ "Xuy" một tiếng, nghĩ hắn rốt cuộc vẫn là còn nghi ngờ.

"Đừng 'Ngươi' đến 'Ngươi' đi! Ta dẫu sao cũng là thánh thượng ngự phong phương nhu, ai cho ngươi gan hùm mật gấu, dám xưng hô như vậy với ta!"

Nàng không trả lời vấn đề, còn biến tướng mắng hắn, không chỉ có vì phát tiết tâm tình, nàng còn muốn kích hắn, mau chóng thừa nhận thân phận hoàng đế, như vậy dẫu tối hôm nay có cùng nàng phát sinh quan hệ, mới có thể được ghi chép sổ sách.

Bị một kích như thế, hoàng đế đúng là đứng lên, bất quá là hắn đem đèn nhắc tới trên bàn đá, từ bên hông móc ra khối bạch ngọc đưa đến phía nàng, trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ, "Trẫm là hoàng đế."

Nghe vậy, Miên Kỳ phải lấy tay chống bàn đá đứng lên, nàng lúc trước cố ý té ngã một lần, lại ở trên bàn đá nằm lâu như vậy, giờ cứng rắn ngồi dậy, thắt lưng, lưng, mông không một chỗ không đau nhức.

Nàng kéo qua bạch ngọc xem xét kỹ lưỡng, kỳ thực nàng không cần nhìn cũng biết, cái này là một khối mỹ ngọc tốt nhất, mặt trên không khắc chữ, chỉ có một bộ nhị long diễn châu tinh tế phù điêu, trông rất sống động.

Thử hỏi người trong thiên hạ còn có ai dám đeo ngọc bội điêu long?

Việc đã đến nước này, trong lòng Miên Kỳ biết không thể tiếp tục giả không biết thân phận hoàng đế.

Đem ngọc bội đưa về trong tay hoàng đế, nàng vụng về từ bàn dịch xuống đất, đỡ bàn đá quỳ xuống trên mặt đất, làm ra một bộ khiếp sợ và khủng hoảng, "Nô tì không biết là hoàng thượng, mới vừa rồi đắc tội, thỉnh hoàng thượng xử phạt nô tì."

Hắn chắp tay đem đèn ném tới phía ngoài đình, xoay người lại, "Trẫm nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là ai, kế tiếp ngươi cùng trẫm nói mỗi câu nói cũng đều phải coi chừng, ngươi nếu là dám nói ra nửa điểm tiết lộ danh tính bản thân, đừng trách trẫm vô tình đem ngươi làm thịt nhập lãnh cung! Hiện trẫm hỏi ngươi một lần nữa, ngươi cần phải thành thật trả lời, ngươi vì sao đêm khuya đến nơi này?"

Trong lòng nàng thầm mắng hoàng đế âm hiểm, uy hiếp như vậy, đối với nàng thực sự quá nặng, cho nên kế tiếp Miên Kỳ suy nghĩ kĩ ngôn từ, mới trả lời hắn, "Nô tì tất nhiên là không dám lừa gạt, nô tì từ nhỏ liền yêu nghiên cứu phương thực kiều hoa, cho nên vừa đến trong cung, liền không kịp chờ đợi đến ngự hoa viên nhìn, ngày đó, nô tì ở trong hoa viên phát hiện cây huân vốn gần gũi với quê nhà, cho nên bảo người đi mượn một ít công cụ, chế chút hương thuốc, tối nay chính là đến thải những hương thuốc."

"Trong cung không cho phép tú nữ mới vừa vào cung, mang theo dược phẩm cùng binh khí, ngươi nói có thể là sự thật, chỉ là vì sao ban ngày không đến?"

Miên Kỳ trong mắt tích tụ hàng lệ, "Nô tì không biết những lời này có nên nói hay không."

Hoàng đế nghe thấy nàng khóc, tiếng lòng khẽ nhúc nhích, giọng hòa hoãn đôi chút, "Có lời gì liền nói."

"Lúc ngoài cung, nô tì từng nghe nói trong cung âm thầm tranh đấu không ngừng, chủ yếu là vì tranh đoạt sự sủng ái của hoàng thượng. Đại Kỳ đều biết nhị hoàng tử, không, là hoàng thượng ngài yêu thích hương, cho nên nô tì buổi tối mới đến thải hương, lúc đầu là vì âm thầm chuẩn bị để ngày sau lấy lòng hoàng thượng, sau là sợ. . . Sợ. . ."

"Sợ các cung phi khác biết ngươi có hương thuốc, cho ngươi đoạt đi?" Hoàng đế tiếp lời Miên Kỳ.

Miên Kỳ vội vàng sửa chữa, "Dẫu cướp đi cũng không sao, nô tì là sợ các nàng biết nô tì có tâm đòi sủng, đối với nô tì bất lợi."

Hoàng đế không phải không biết phi tần trong cung là những dạng gì, Miên Kỳ vừa nói, đã có thể giải thích hợp lý sự xuất hiện của nàng.

"Đêm xuân hàn khí so với mùa đông còn thương thân hơn, ngươi há có thể một người đến đây, thế nào không gọi cung nữ, thái giám đi cùng?" Hoàng đế hơi thương yêu nâng dậy Miên Kỳ.

Nghe ý tứ này, Miên Kỳ biết hoàng đế đã tin tưởng mình, may là dù hắncó đa tâm hơn nữa, cũng không có khả năng biết mình là sống lại, sớm biết chuyện hắn cùng Bố tài nhân.

"A ——" nàng nửa giả nửa thật không đứng vững, ngã ở trong ngực hoàng đế , xấu hổ không quay đầu lại, "Nô tì. . . Là cùng một cung nữ cùng đi, hương thuốc không có thải hết, bởi vì nghĩ lạnh nên để nàng trở lại lấy áo choàng đến, ai biết nha đầu kia có lẽ là ham chơi, đến bây giờ còn chưa về."

Hoàng đế yên lặng gật đầu, cũng không nói gì.

Hắn thầm nghĩ cô gái này không nhiều lắm tâm kế, ngược lại là một nữ tử thiên chân khả ái, thực tại khá tốt.

Nhất là nàng mới vừa đối với hắn lại cắn lại gặm, mang tới kích thích không nhỏ, khiến hắn thực sự là hưng phấn chưa bao giờ có. (anh cuồng ngược à)

Nhưng mà sau khi lý giải, tâm lại bình thản đi, nàng hiện giờ là đơn thuần, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không thay đổi giống như các tần phi khác, cho nên hắn không muốn biết nàng là ai, càng không muốn thấy biến hóa của nàng, muốn ở trong đầu lưu lại tối nay như một đoạn ký ứuc tốt đẹp, cho nên mới cố ý hù nàng chỉ cần nói ra danh tính liền biếm lãnh cung.

Bế một lúc, hoàng đế đem Miên Kỳ từ trong lòng ngực kéo giãn một chút khoảng cách, nhẹ nâng cằm nàng.

"Hoàng thượng, người khô. . ." Cái gì?

Nàng chưa nói xong, hoàng đế đã nhẹ nhàng hôn môi nàng, đang lúc hoàng đế tưởng tiến sâu, Miên Kỳ lại ngậm chặc miệng không phối hợp.

Hoàng đế hơi giận, "Mới vừa rồi ngươi cho trẫm là người khác, ba trinh chín liệt đối trẫm kháng cự, hiện tại ngươi đã đã biết thân phận trẫm, thế nào còn không phối hợp!"

Miên Kỳ có chút ủy khuất, "Hoàng thượng cũng không biết đã hôn qua bao nhiêu thiếu nữ, tự nhiên đối việc nam nữ thân cận rất quen thuộc, nô tì đây là lần đầu tiên bị người khác hôn, nô tì nào biết phối hợp như thế nào, làm sao gọi là không phối hợp?"

Miên Kỳ trong lòng cười cười, đời trước hắn chẳng bao giờ ôn hòa như vậy hôn nàng, hơn phân nửa là muốn xé rách miệng nàng, tàn khốc xâm lấn, cho nên khi nãy hắn ôn nhu, khiến nàng có điểm ngây ngẩn cả người, cho nên mới quên mất phải há mồm.

Hoàng đế bị nàng nói xong khẽ sinh ra chút quý trọng, đem đầu của nàng lần thứ hai kéo gần, nhẹ giọng, "Há mồm —— "

Miên Kỳ cũng không kiểu cách nữa, nghe lời hé mở miệng, hoàng đế hài lòng hôn nàng, bất quá lần này khí thế mãnh liệt hơn.

Hoàng đế ôm Miên Kỳ ngồi xuống trên bàn đá, sau đó từ miệng nàng hôn đến cổ, tay nắm cả lưng của nàng, tay đi kéo váy nàng xuống.

Giọng hắn lúc này khàn khàn cũng không mệt mỏi uy nghiêm, "Ủy khuất ngươi, trừ phi ngươi bởi vì tối nay có thai, bằng không cho đến lúc ngưoi chân chính có cơ hội thị tẩm, cũng không thể để trẫm biết được —— ngươi lànữ nhân tối nay."

Miên Kỳ nhột nhột, hết thảy còn không kịp tính toán, đã cảm giác dưới thân kịch liệt đau xót, là hoàng đế tiến vào thân thể nàng.

Đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, cái này có tính tự làm tự chịu không?

Đợi được thị tẩm mới có thể nói, còn có cái gì lợi ích?

Nguyên lai, mặc kệ cố gắng thế nào, nàng đối hoàng đế mà nói, cũng chỉ là công cụ, kiếp trước là thế, kiếp này cũng thế.

Xét thấy vừa mới sai lầm, hoàng đế tận lực dừng lại, chờ Miên Kỳ thích ứng, nhưng mà Miên Kỳ lại không biết thế nào không rên một tiếng, hoàng đế chính tâm nghi ——

Thình lình nghe xa xa truyền đến Quách Thịnh Hải gọi, "Hoàng thượng, hoàng thượng —— "

Hoàng đế dừng lại động tác, cấp tốc cho Miên Kỳ mặc lại váy, lại sửa sang bản thân, đem cẩm y hắc sắc long văn khoác lên trên người Miên Kỳ, "Trẫm. . . Đi, ngươi cũng mau trở về đi thôi."

Miên Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, "Hoàng thượng thật nhẫn tâm ném nô tì một người ở chỗ này mặc kệ?"

Hoàng đế thật sâu nhìn nàng một lát, rốt cuộc là vẫn là không nói một câu, xoay người đi.

Miên Kỳ ngồi ở trên bàn đá, nhìn hắn đi xa, nặng nề nâng thân thể từ trên bàn đá xuống, trong tay nắm thật chặt cẩm y hắc sắc, đột nhiên lại nở nụ cười, nghĩ thầm vận khí bản thân cũng không phải là quá xấu nha!

Có cẩm y này, thì dẫu hoàng đế không muốn biết nàng là ai, dẫu hắn không cho nàng nói ra, nàng cũng có biện pháp khiến hắn biết mình là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui