Trùng Sinh Meo Meo Meo


Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 1
Tháng ba mùa xuân, cây cỏ vươn cành, hoàng oanh tung cánh, lẳng lặng bên bờ sông là cây dương liễu thướt tha. Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng dừng lại trên mái ngói lưu ly màu vàng trong cung, phát ra vầng sáng nhạt, thực sự là cảnh đẹp hiếm gặp, tuyệt mỹ như tranh.
Nếu là ngày trước, Ninh Oản sẽ cùng huynh trưởng ra khỏi phủ đạp thanh, thưởng ngoạn xuân sắc, nhưng hiện giờ, trong vòng thâm cung, trong lòng nàng, ôm trong ngực… là một thi thể lạnh như băng.
Can Hòa cung là tẩm điện của đế vương Đại Chiêu, giờ phút này cũng tĩnh lặng mà lành lạnh, hai tròng mắt Ninh Oản như ao tù nước đọng, bên tai vẫn là giọng nói trầm thấp dịu dàng của nam tử hôm qua, tiếng ho khan hỗn loạn mà rầu rĩ.
Y nói: “Oản Oản, ta đã lập chiếu thư rồi, mọi việc sau này, trưởng tử của Đoan Vương kế vị, đứa nhỏ đó thân với nàng, ta cũng yên tâm…”
Nàng gả cho y ba năm, chưa từng vì y mà sinh con nối dõi. Y cũng không miễn cưỡng nàng, duy nhất một lần viên phòng, cũng là vì ngày ấy nàng chọc giận y quá, thực sự khiến lòng y nguội lạnh. Sau đó nửa năm y chưa từng bước vào Khôn Dực cung, cảm giác thẹn với nàng.
Y sai gì chứ? Nàng là thê tử của y, viên phòng cũng là điều hết sức bình thường. Ba năm sớm chiều chung đụng, trong lòng nàng vẫn mãi là nam tử sớm cưới vợ sinh con kia, sai…. đều là ở nàng.
Trong lồng ngực, đôi mắt y nhắm chặt, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, không còn hơi ấm.
Ninh Oản không khóc, ánh mắt gần như khô cạn, vì nàng không khóc được.
Thành thân với Bùi Khuyết ba năm, y đối xử với nàng rất tốt, nàng biết, chỉ là chưa bao giở nghĩ tới… y lại thích nàng. Bùi Khuyết tính tình lãnh đạm quái gở, nhưng rất cẩn trọng, sở thích của nàng y đều ghi tạc trong lòng. Ở cùng nhau lâu, nàng mới biết y không phải lạnh lùng như thế, mà chỉ là thích yên tĩnh.
Nàng không thích ràng buộc trong cung, y rảnh sẽ đưa nàng ra khỏi cung du ngoạn, ngày xuân đạp thanh, ngày hè nghỉ dưỡng, ngày thu thưởng phong, ngày đông ngắm tuyết… Nàng vẫn tưởng y thích, hóa ra, làm những việc đó chỉ vì nàng.
Vừa rồi, một căn phòng đầy những bức tranh vẽ mình làm cho nàng run sợ, người nàng tâm tâm niệm niệm mãi là nam tử tuyệt tình kia, mà y vẫn yên lặng bảo vệ nàng chu đáo. Nàng vào cung là bất đắc dĩ, thân là đích nữ Việt quốc công phủ, nàng bụng làm dạ chịu, huống hồ, nam tử nàng thích đã sớm cưới người khác, ngày sau, nàng gả cho ai, cũng đều giống nhau.
Bùi Khuyết và nàng mặc dù không tính là thân quen, nhưng nói thế nào cũng xem như thanh mai trúc mã. Y đồng ý cưới nàng, nàng liền gả.
“Bùi Khuyết, chàng thật khờ… ” Ninh Oản thì thào rất khẽ, thanh âm trầm thấp. Một nữ tử như nàng, làm sao xứng với thâm tình của y, y là ngôi cửu ngũ chí tôn, muốn nữ tử như thế nào đều có, Ninh Oản nàng tình tính tệ hại như thế, cả thành Định An này nữ tử tốt hơn là chắc cả bó to.
Thật khờ mà.
Giờ phút này, y nằm trong ngực nàng, im lặng như đứa trẻ. Nàng vẫn biết Bùi Khuyết là nam tử cực kì tuấn tú, chỉ là chưa bao giờ nhìn y cho thật kĩ, bây giờ rốt cục khi cẩn thận nhìn ngắm y, cũng là sau khi y chết.
Nửa năm trước thân thể y không khỏe, nàng là vợ cả, lại không biết chút nào. Đêm đông lạnh như thế, nàng tùy ý để y chờ trong tuyết, dưới cây mai mà mùa đông đầu tiên đã chiết tặng nàng, mà nàng ở đâu, nàng thế lại giao y cho nữ tử khác.
Đến giờ nàng vẫn nhớ mắt y đỏ lên, chưa bao giờ nàng nhìn thấy y tức giận đến thế, đêm hôm đó, nàng cùng y viên phòng.
Sau đó nửa năm, nàng không hề gặp y.
Bùi Khuyết vẫn muốn xin lỗi nàng, mà nàng cũng giận y, tuy sau đó nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng nàng cuối cùng vẫn không có y, cho nên không nghĩ nữa, tiếp tục những ngày thanh tịnh an nhàn của mình.
Nàng dưới sự che chở của y, từ lúc vào cung, chưa bao giờ chịu một chút ủy khuất nào.
” Oản Oản… dựa vào đây một chút”.
Ngày ấy nàng nhìn y suy yếu vô lực nằm trên tháp, thấy nàng đến, vẫn là ý cười nhợt nhạt đó, ngay cả đôi mắt đầy mỏi mệt cũng thoáng rực sáng lên, giống như một đứa trẻ, muốn ăn kẹo từ người mình yêu thương nhất. Y không cần gì nhiều, ngay cả giây phút cuối cùng, cũng chỉ muốn nàng đến gần một chút.
“Meo meo” Bên tai vang lên tiếng mèo kêu, Ninh Oán hơi cúi đầu, thấy một con mèo trắng như tuyết vươn móng vuốt cào cào ống tay áo người nàng ôm trong ngực.
Đây là mèo con mà Bùi Khuyết thích nhất, tên là A Cửu. Bùi Khuyết thân là đế vương, ngày thường ngoài xử lí chính vụ, y thích ở cùng con mèo này. Người trong hậu cung chỉ có mình Ninh Oản nàng, suốt ngày lại nghiêm mặt lạnh lùng, bên người y cũng không có ai thân cận, chỉ có con mèo con đó.
Ninh Oản vỗ về chú mèo, động tác vừa ngốc lại vừa dịu nhẹ.
Cửa lớn Càn Hòa cung bị đẩy ra, ánh nắng chói mắt rọi vào tẩm cung, Ninh Oản giương mắt nhìn lên, một dáng người cao lớn chậm rãi đi vào, phía sau y là vầng sáng nhạt, làm cho cả người y trở nên hư ảo, như một vị thần.
Nam nhân này, là giấc mộng mối tình đầu của nàng, đẹp đến mức khiến nàng nhớ mãi không quên.
“Oản Oản”. Giọng nói trầm thấp dễ nghe, như mang đầy triền miên lưu luyến.
Ninh Oản mím môi, ôm nam tử yên lặng nằm trong ngực
“Oản Oản, theo ta, được không?” Y nói.
Ninh Oản rốt cục phản ứng được, nàng ngẩng đầu nhìn y, khóe miệng cong lên: “Đi? Vì sao ta phải theo ngươi?”
“Ta….” Nam tử nghẹn lời, thân hình cao lớn run lên, như không ngờ nàng sẽ phản ứng như thế.
“Bốn năm trước, ta vất bỏ hết mọi thứ, đợi ngươi trong mưa suốt một đêm, mà ngươi thì ở đâu? Ôm ôn hương trong lòng, động phòng hoa chúc, ba năm trước, Việt quốc công phủ gặp nạn, toàn bộ phủ trên dưới năm trăm người suýt chết, thì ngươi ở đâu? Lại muốn đem thân nhân của ta xử trảm. Một năm trước, trong lễ săn bắn, ngươi còn gọi ta một tiếng hoàng hậu nương nương, tình cảm ngày xưa không còn một mảnh,…. mà nay, ngươi lại nói, theo ngươi?” Ninh Oản cười lạnh, nước mắt không ngừng, hai mắt đỏ đậm: “Cố thượng thư, ngươi nói xem, ta có lý do gì phải theo ngươi?”
Cố Giang Nghiêu nhìn nữ tử ngày xưa luôn quấn quýt lấy y, giờ cười đầy lãnh đạm, nàng đẹp hơn trước kia rất nhiều, ánh mắt càng thêm vài phần quyến rũ, đôi mắt đỏ đậm đó khiến y đau lòng, cũng khiến y cảm thấy…. xa lạ, “Oản Oản…. ngày đó tình thế bắt buộc, ta không thể không…”.
“Ồ, hay cho cái không thể không. Cố thượng thư, ngươi xem chàng đi, nhìn Bùi Khuyết đi. Ngày ấy ta đứng trong mưa chờ ngươi một đêm, là chàng tìm được ta, chăm sóc ta nửa tháng, Việt quốc công phủ suýt bị gian thần hãm hại, đều là chàng điều tra hết thảy, lấy lại trong sạch cho cha ta. Ta gả cho chàng ba năm, chàng chưa tửng để ta chịu nửa phần uất ức…. “Ninh Oản cúi đầu, nói đến đây, giọng cũng nghẹn ngào, nàng vuốt ve mặt y, “Thân là đế vương, chàng không nạp một phi tử nào, giờ ngay cả người thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng không có, ngươi nghĩ sao ta phải bỏ chàng mà đi theo ngươi?”
“…. Y đã chết”. Cho dù y như vậy, cũng đã chết rồi.
“Cho dù chết, Ninh Oản ta đời này cũng là nữ nhân của chàng”. Ninh Oản lạnh lùng nói.
Bàn tay của Cố Giang Nghiêu dưới tay áo nắm chặt, lâu sau mới tiến lên từng bước nói: “Oản Oản, nàng mới mười chín, sao lại có thể ở trong hậu cung cả quãng đời còn lại được?”
“Vậy còn ngươi, thê tử nhà ngươi đây? Hay là… muốn ta lén lút theo ngươi/” Ninh Oản không đợi y trả lời, ngẩng đầu liếc y một cái, gằn giọng: “Cút, cút ngay cho bản cung”.
Nàng từng nằm mơ, cũng muốn mơ thấy nam tử này, bây giờ, nhìn cũng không muốn nhìn vào mắt.
Cố Giang Nghiêu chán nản: “Được, nàng thà khổ…” Y không nói nữa, xoay người rời đi.
Trong điện yên tĩnh, Ninh Oản ôm người trong lòng gào khóc. Y nghĩ không có Bùi Khuyết, hoàng cung này sẽ do y hoành hành sao? Y tưởng không có Bùi Khuyết, nàng sẽ đi cùng y sao?
Nàng không còn là tiểu cô nương chưa cập kê ngày đó nữa đâu.
“… Bùi Khuyết, nếu chàng tỉnh, sẽ không để người ta bắt nạt thiếp, đúng không?”
*
Ninh Oản phát hiện không tìm thấy con mèo trắng, sau đi đặt Bùi Khuyết nằm yên ổn thì vội đi tìm.
Đó là con mèo Bùi Khuyết thích nhất, giờ y mất, nàng đương nhiên phải thay y chăm sóc nó. A Cửu là con mèo có linh tính, thấy thái độ của nàng với Bùi Khuyết, nó cũng không ưa gì nàng. Thậm chí có lần còn cào nàng bị thương.
Sau khi Bùi Khuyết biết thì nhốt nó lại không cho ăn mấy ngày, thiếu chút thì đói chết. Từ đó về sau, con mèo con thấy nàng là chạy, không dám đến gần. Che chở như vậy, sao đến bây giờ nàng mới nhớ, ngốc đến thế.
Ninh Oản tìm thấy nó ở ngoài hành lang điện Can Hòa cung, một nhúm màu tuyết trắng tội nghiệp lui trong một góc, lòng Ninh Oản run lên, ngồi xổm xuống ôm lấy nó. Nhưng con mèo này chưa bao giờ thích mình, nó meo một tiếng rồi cào tay nàng một cái.
Ninh Oản rụt tay lại, nhìn mu bàn tay rỉ máu mà sững sờ.
Nhìn xem, Bùi Khuyết mất rồi đến nó cũng tùy ý bắt nạt nàng.
Con mèo cào xong thì bỏ chạy ngay, Ninh Oản cũng mặc kệ tay bị thương, vội vàng đứng dậy.
phía trước Can Hòa cung là hồ Nguyệt Nha, mặt hồ dập dờn sóng. Nếu mèo con không cẩn thận ngã vào thì xong mất. Ninh Oản nhấc làn váy vội chạy tới bên hồ.
“Tõm” một tiếng, con mèo rơi thẳng xuống hồ, nước bắn tung tóe. Mặt Ninh Oản trắng bệch, đây là mèo Bùi Khuyết thích nhất, không thể để nó gặp chuyện không may được.
Nghĩ vậy, nàng không chút nghĩ ngợi, nhảy vào hồ.
Cũng trong giờ khắc đó, đột nhiên Ninh Oản nhớ tới một chuyện: nàng không biết bơi.
Không kịp rồi-
Cảm giác hít thở không thông, nước hồ lạnh đến tận xương, Ninh Oản thậm chí không thể giãy dụa, cả người từ từ chìm xuống hồ, bụng dưới đau quặn, hốc mắt nóng bừng lên….
Nàng nhớ tới lần đó, nàng vì Cố Giang Nghiêu chờ suốt một đêm, Bùi Khuyết cởi áo bào trắng ôm lấy thân thể run rẩy của nàng, nói: “Ninh Oản, nếu nàng thích Cố Giang Nghiêu như vậy, ta đưa nàng đi tìm y”.
Nhưng mà Bùi Khuyết, giờ ta chỉ nhớ chàng thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui