Trùng Sinh Meo Meo Meo


Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 40
Chương 40: Tiên sinh Bùi Bùi
Hai tay Ninh Oản bị y nắm chặt, lo lắng như từ lòng bàn tay chạm vào tâm khảm, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của y, một lúc sau mới phục hồi tinh thần được.
Đây là…. ý muốn kết hôn với nàng sao?
Nghĩ đến đây lời định nói lập tức tan thành mây khói. Ninh Oản vui vẻ mím môi cười, làm sao còn để tâm chuyện hai người Ninh Tú và Cố Giang Nghiêu nữa chứ, nàng bước lại gần Bùi Khuyết, hai tay ôm lấy thắt lưng người trước mặt, cả người dựa vào y.
“A Khuyết….” Giọng nói của tiểu cô nương dịu dàng nhè nhẹ, làm cho lòng người cũng mềm đi.
Nếu là ngày thường, có người ở bên ngoài, Bùi Khuyết sẽ không có những cử chỉ lỗ mãng như vậy. Chỉ là vừa rồi khi y nghe được những lời kia, nghe được tức giận trong lòng nàng, y cho tới nay luôn lo lắng tiểu cô nương chịu uất ức, đương nhiên không thể chịu được khi người ngoài nói nàng như vậy. Bàn tay đặt trên lưng nàng, nhỏ giọng vừa dịu dàng vừa chiều chuộng nói: “Phải làm thái tử phi, sao có thể yếu ớt như thế?”
Ninh Oản mới mặc kệ thái tử phi cái gì đấy, chỉ cần gả cho y, trong lòng nàng đã vui vẻ rồi, khẽ nói: “Huynh không phải đi rồi sao, sao lại trở lại?”
“Có thứ quên đưa uội, nên quay lại”. Bùi Khuyết cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy nhu tình, tiện đà quay đầu sang hai người bên cạnh, trên mặt là nụ cười thanh đạm, lại có chút gì đó xa cách.
Ninh Tú và Cố Giang Nghiêu lúc này mới định thần lại, vội vàng hành lễ.
Bùi Khuyết nhìn hai người, y cầm lấy tay tiểu cô nương, bàn tay vừa nhỏ vừa mềm làm y không nhịn được mà che chở, “Bổn vương cứ tưởng trong phủ nữ tử nào cũng khờ dại thiện lương như Oản Oản, không ngờ đường đường chi nữ của Việt Quốc công cũng có thể nói những lời không chịu nổi như vậy…”
“Mới vừa rồi tiểu nữ nhất thời lỡ lời, thỉnh thái tử điện hạ thứ tội”. Ninh Tú giờ này cực kì bất đắc dĩ, nhưng trước mặt là thái tử Đại Chiêu, nàng có chín cái mạng cũng không chịu tội nổi. Mới đầu nàng nghĩ thái tử điện hạ chỉ chơi đùa với Ninh Oản mà thôi, vừa rồi nghe đến ba chữ “thái tử phi” nàng mới biết là không ổn.
“Thứ tội?” Sắc mặt Bùi Khuyết trầm xuống, không hờn giận nói, “Việc này đương nhiên không thể mình bổn vương làm chủ, chịu uất ức là Oản Oản, ngươi nếu áy náy thì hãy giải thích với Oản Oản đi”.
Ninh Tú tự phụ cao ngạo là thế, khiến cho nàng phải cúi đầu giải thích với Ninh Oản, đúng là vũ nhục cực lớn, nhưng thái tử điện hạ rõ ràng là muốn chống lưng cho nàng ta, hơn nữa…. nếu để phụ thân biết, chỉ sợ cuối cùng không tốt đẹp gì vẫn là mình.
Ninh Tú nắm chặt hai tay, trong lòng tức giận không chịu nổi, không còn cách nào khác phải cúi đầu, gằn từng chữ, “Oản Oản, là Nhị tỷ nói sai, mong Oản Oản muội niệm tình tỷ muội, đừng giận nữa”.
*
Lang Huyên Hiên
Tuy vừa rồi thấy biểu hiện của Ninh Tú rất thuận mắt, làm cho nàng cũng vui vẻ, nhưng nàng vốn không để nàng ta trong lòng, lời của nàng ta, nghe qua cho vui thôi.
Nàng nhảy tới trước mặt Bùi Khuyết, ánh mắt không chớp, trừng trừng như sợ y sẽ bay đi không bằng.
Bùi Khuyết thấy nàng nắm chặt ống tay áo mình, trong lòng vừa vui vừa bất đắc dĩ, “Lúc nãy làm muội chịu ủy khuất rồi”.
Nếu là Ninh Oản của đời trước, từ nhỏ quen được nuông chiều, thể nào cũng nói ẩu nói tả với Ninh Tú, nhưng giờ Ninh Oản trải qua một số việc, cũng trầm ổn hơn. Hơn nữa, nàng vốn không thèm để ý mà, nàng cười khẽ, nói nhẹ: “Huynh không phải đến giúp muội sao? Một chút cũng không uất ức, huống hồ…. nếu là ngày thường, Ninh Tú nàng cũng không dám đối với muội thế”.
Nói thế nào Ninh Tú cũng chỉ là thứ nữ, mười mấy năm sống yên ổn, chưa bao giờ nàng ta có gì bất kính, chỉ là hôm nay….
“Hôm nay, là bởi vì Cố Giang Nghiêu?” Mặt Bùi Khuyết không thay đổi, thản nhiên nói.
Ninh Oản không muốn nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nói: “Mấy ngày nay Ninh Tú và Cố Giang Nghiêu qua lại lâu, nàng ta từ nhỏ cũng không vui vẻ gì với muội, hôm nay gặp mặt chắc là vì nàng ta nghĩ Cố Giang Nghiêu là nam tử muội thích, cho nên muốn uội thấy Cố Giang Nghiêu ngã vào váy nàng ta thế nào, định làm uội khó chịu, đáng tiếc….” Nàng giờ một chút cũng không thích Cố Giang Nghiêu, làm sao khó chịu được?
Thấy Bùi Khuyết không lên tiếng, Ninh Oản mới cảm giác không ổn, nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Bùi Khuyết, cẩn thận hỏi: “A Khuyết, huynh làm sao vậy?”Làm sao…. đột nhiên không nói.
Đôi mắt như tối đi, Bùi Khuyết lẳng lặng nhìn Ninh Oản, sau đó chậm rãi nói: “Muội thật sự… không thích Cố Giang Nghiêu”
Ninh Oản nhất thời sửng sốt, hóa ra…. A Khuyết không vui là vì vậy à. Trong lòng nàng suy nghĩ ngổn ngang, nhưng cực kì vui vẻ, tay kéo áo choàng rồi ôm lấy lưng y, ngừng một lúc mới cười hỏi: “A Khuyết, huynh không phải là…. là ghen chứ?”
Ghen sao? Thân mình Bùi Khuyết run lên, thực tế là, vừa rồi nhìn thấy Cố Giang Nghiêu, y đã bắt đầu không vui rồi.
“Oản Ỏan, huynh….”
Ninh Oản xích lại gần, hôn lên môi y một cái, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt y, nhìn thẳng vào mắt rồi nói rõ ràng: “A Khuyết, muội nói với huynh rồi mà, muội không thích Cố Giang Nghiêu, người muội thích là huynh mà”.
Lời nói mềm dịu truyền vào tai, Bùi Khuyết không kìm được cong môi, hai tay ôm lấy eo nàng, “Là huynh không đúng”. Y rõ ràng biết Oản Oản thích mình, nhưng không nhịn được mà nghĩ lung tung.
“Muội rất thích bộ dạng ghen tuông của huynh”. Ninh Oản cười đến sáng cả mắt, nhỏ giọng: “Cho nên ấy, ghen cũng được, nhưng phải tin muội, được không?”
Lúc này Bùi Khuyết nào dám nói không, dùng chút lực ôm nàng càng chặt, đặt nàng ngồi lên đùi mình. Ninh Oản thuận thế tựa vào ngực y, lúc này mới nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết nói: “Huynh mới nói có gì uội, là cái gì?”
Bùi Khuyết lấy vật trong ngực ra, bên trong bàn tay trắng nõn là viên ngọc châu màu đỏ trong suốt, cả viên ngọc đỏ tươi được xuyên qua bởi một sợi dây nhỏ, Ninh Oản nhìn hồi lâu, sau đó cười cười với Bùi Khuyết: “Là đậu đỏ”
*Đậu đỏ: mang ý nghĩa tương tư
Hình dạng viên ngọc này, chỉ bằng hạt đậu đỏ thôi, tên của nó cũng giống như tên của loại đậu, A Khuyết tặng nàng cái này, nói lên…. Ninh Oản càng nghĩ càng vui vẻ, vội nói: “A Khuyết, mau mang uội”.
Bùi Khuyết cẩn thận đeo hạt ngọc cho nàng, vô tình nhìn thoáng qua vết hồng trên cổ trắng noãn, mặt đột ngột nóng lên, trầm giọng: “Hạt ngọc này là quốc sư tìm được, có thể bảo vệ muội bình an, không xảy ra chuyện như vậy một lần nữa đâu”.
Trong cơ thể nàng xuất hiện nữ tử tên là Thanh Tuyền kia, mà Oản Oản lại biết mất không tung tích, y sợ sẽ xảy ra chuyện như thế. Hạt ngọc này tuy là quốc sư tìm ra, nhưng y lại chế tác nó thành hình hạt đậu đỏ, mấy ngày nay luôn là nàng chủ động, mà mình cũng ít nhiều tỏ vẻ.
Nàng dù sao cũng là cô nương, có một số việc nếu là y làm sẽ tốt hơn.
Ninh Oản có vẻ không vui, cau mày ghét bỏ: “Hóa ra…. là Sở Vân Thâm à”.
A Khuyết thấy nàng như vậy liền nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?” Y cũng chưa từng nghe qua Oản Oản và quốc sư có chuyện gì, nhưng mà Oản Oản cũng không có vẻ quá thích Sở Vân Thâm.
“Không có gì”. Ninh Oản lắc đầu, cọ cọ vào mặt Bùi Khuyết, nhu thuận nói: A Khuyết, huynh yên tâm, muội sẽ mang viên ngọc này, nhưng mà…. hình đậu đỏ này….” Nàng vốn muốn thăm dò, liền phát hiện mặt Bùi Khuyết đỏ lên, trong lòng liền hiểu rõ, đôi môi cắn cắn vào lỗ tai y, thanh âm rất nhẹ: “…. Muội rất thích”.
“Oản Oản, đừng nháo”. Bùi Khuyết nghiêm trang nói.
Ninh Oản lại cắn thêm lần nữa: nàng cứ nháo đấy.
Chòi nghỉ mát hình bát giác.
“Cố Giang Nghiêu, vì sao lúc nãy chàng không nói câu nói?” Ninh Tú chịu vũ nhục, nhưng nàng khổ sở là vì nam tử bên cạnh không nói câu nào.
Cố Giang Nghiêu đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt, thoáng nhíu mày, “Mới vừa rồi là nàng quá phận, thái tử điện hạ không trách tội nhiều đã may mắn lắm rồi, còn nữa…. nàng muốn ta nói cái gì?”
Ninh Tú hiểu nam nhân này, cho nên cũng không nói thêm gì, khẽ nâng khóe môi, bất chấp rụt rè ôm lấy thắt lưng y, uất ức nói: “Ta biết chàng không thể đắc tội với thái tử điện hạ, nhưng mà Giang Nghiêu này, chàng an ủi muội một chút không được sao? Nàng không phải không hiểu chuyện, vừa rồi nhất thời mất lí trí mới có thể nói Ninh Oản như thế.
Nàng chỉ muốn cho Ninh Oản biết, giờ Cố Giang Nghiêu là nam nhân của Ninh Tú nàng.
Cố Giang Nghiêu đưa tay đặt trên lưng nàng, khuôn mặt tuấn lãng lạnh như băng, chậm rãi nói: “Tú Nhi, có ta ở đây”. Nhưng giờ phút này trong đầu y, chỉ toàn là hình ảnh Ninh Oản ỷ lại ôm lấy Bùi Khuyết.
Mới bao lâu, tiểu cô nương khờ dài yếu ớt ngày ấy, yêu kiều tức giận gọi tên y, từng tiếng một, ngọt đến tận lòng.
“Vâng”. Ninh Tú cười khẽ, đưa tay ôm y càng chặt.
Nàng biết y không thương nàng, nhưng mà…. y cũng không thể yêu Ninh Oản nữa, như bây giờ, là đủ rồi.
*
Ninh Oản vốn tưởng ngày ấy Bùi Khuyết chỉ nói vậy thôi, không ngờ rằng ba ngày sau, thánh chỉ đến.
Tứ hôn…. cùng Bùi Khuyết.
Làm thái tử phi của Bùi Khuyết, Ninh Oản không hồi phục tinh thần nổi, mãi lúc sau mới ôm thánh chỉ cười “khanh khách” – A Khuyết thực sự muốn kết hôn với nàng, hơn nữa… còn nhanh như vậy.
Ninh Ngọc Hành cũng hết cách với muội muội của mình, nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy, tự đáy lòng y cũng mừng, đưa tay gõ vào gáy nàng, “Rụt rè chút đi, được không hả?” Đúng là con gái lớn không giữ được mà.
Ninh Oản mặc kệ lời y, nghĩ thầm: giờ A Khuyết nhanh như vậy đã khiến cho Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, nàng còn cần rụt rè để làm gì chứ?
Trở lại phòng, Ninh Oản buông thánh chỉ đang cầm trong tay ra, ôm con mèo nhỏ mập mạp trong giỏ, cười cười đùa giỡn nó. Mèo con cũng chẳng vui gì, bất mãn meo meo mấy tiếng. Ninh Oản nhéo nhéo miếng thịt mềm trên khuôn mặt nhỏ, trên mặt đầy vui sướng: “Chị gả được cho A Khuyết, tính ra em chính là bà mối đấy, đúng không…. Mèo mai.”
Nếu không phải nàng sống lại với thân phận con mèo nhỏ A Cửu, có lẽ nàng sẽ không thích A Khuyết nhanh đến thế, cũng sẽ không có nhiều cử chỉ thân mật với y đến vậy. Ninh Oản vỗ đầu nó, “Yên tâm, về sau an tâm theo chị là được, chị sẽ đối xử tốt với em, nhưng mà…. chờ sau khi thành thân, không cho em quấn lấy A Khuyết biết chưa”.
Con mèo này cũng là mối lo của nàng, nếu là nữ tử bình thường, ví dụ như Phó Dư Thù hay gì đó, Bùi Khuyết đương nhiên sẽ chủ động tránh xa, nhưng mà… nếu là mèo con, Ninh Oản nhíu mày, A Khuyết thích mèo nhất- nàng không muốn tranh thủ tình cảm với một con mèo đâu.
“Meo”. Mèo con vươn móng vuốt gãi đầu, khinh thường rõ ràng.
Ninh Oản đặt mèo về chỗ cũ, rồi lấy viên ngọc trên cổ ra, đặt lên môi hôn một cái, cười đến ngơ ngốc, lẩm bẩm: “A Khuyết, muội nhớ huynh quá”. Nàng ngửa mặt lên trời, ngơ ngác nhìn phía trên, “…. Huynh không phải…. cũng nhớ muội chứ?”
Vừa nghĩ tới đã bắt đầu khát khao một năm sau cùng Bùi Khuyết thành thân.
Ninh Oản vui vẻ lăn lộn trên giường, bộ dạng này- giống như một con mèo ngốc nổi điên vậy.
*
Sau Tết, Ninh Oản đã sớm chuẩn bị sẵn sàng vào cung gặp Hòa Nguyệt, quả thật, người nàng muốn gặp nhất chính là Bùi Khuyết. Đã nửa tháng không gặp, nàng càng ngày càng nhớ, đêm dài cũng khó mà ngủ được, lúc ấy nàng lại sờ sờ viên ngọc trên cổ, giải mối tương tư.
Ngày ấy Ninh Oản vào cung,đưa nàng vào là Ninh Ngọc Hành.Hòa Nguyệt vừa nghe được tin này, sáng sớm liền trang điểm, ăn mặc đi riêng đến gặp y…. thuận tiện đón Ninh Oản.
Lần này Ninh Ngọc Hành đối với vị Hòa Nguyệt công chúa này ấn tượng rất tốt, sau này Oản Oản thành thân với thái tử điện hạ, đều là người một cả, thái độ vì thế cũng tốt hơn.
Hòa Nguyệt thấy vị tướng quân uy phong lẫm liệt cười với mình, si mê cực độ, mãi đến khi bóng dáng y tiêu sái đi xa vẫn không che được vẻ thẹn thùng trên mặt.
Ninh tướng quân thật là… càng ngày càng anh tuấn mà. Tiểu cô nương mới mười bốn tuổi nội tâm chấn động, mắt nhìn không chớp.
“Hoàn hồn nào”. Ninh Oản huơ huơ tay trước mặt Hòa Nguyệt công chúa.
Hòa Nguyệt cười dài, quay đầu sang nhìn Ninh Oản kích động nói: “Làm sao bây giờ? Bản công chúa chờ không nổi…” Thật muốn cưa đổ y ngay lập tức, sau đó…. ôi… thật thẹn thùng mà.
Da mặt Ninh Oản run lên, bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, nàng xem ca ca ta giờ có ấn tượng tốt với nàng. Ta cũng có hỏi bóng gió qua rồi, y nói nàng tuy là công chúa được nuông chiều từ bé nhưng không hề kiêu ngạo”.
Hai má Hòa Nguyệt hông lên, cầm lấy tay Ninh Oản nói: “Thật à? Ca ca nàng…. nói ta như vậy sao?”
Ninh Oản gật đầu, vỗ vỗ tay nàng trấn an: “Hòa Nguyệt nàng yên tâm đi, ca ca nhất định sẽ thích nàng, ta cũng… cũng thích nàng ở cùng với ca ca ta”. Tuy hai người cách nhau hơi nhiều tuổi, tính tình cũng trái ngược nhau, giống như nàng và A Khuyết, cực kì xứng đôi.
Hòa Nguyệt có chút không được tự tin, mím môi lẩm bẩm nói: “Có đôi khi ta sợ y bị nữ tử khác cướp mất, cứ mong mình lớn nhanh, nhưng mà…. nhưng mà còn hai năm nữa”. Đến lúc đó Ninh tướng quân cũng ba mươi rồi.
“Vài năm trước cha ta hay thúc ca ca kết hôn, nhưng giờ cũng hoàn toàn buông tay rồi, chờ ca ca tự thông suốt. Hòa Nguyệt, ta sẽ tìm cơ hội cho nàng và ca ca ta ở chung, y nhất định sẽ thích tính nàng”. Tính của Hòa Nguyệt sang sảng hào phóng, lại không mất đi vẻ thẹn thùng của nữ nhân, nữ tử như vậy, nam tử như khúc gỗ như kiểu ca ca nàng, chắc chắn sẽ thích.
Lời này làm cho Hòa Nguyệt yên tâm hơn, không bị thúc giục chuyện hôn nhân, cũng không có người trong lòng, thật tốt quá.
Hòa Nguyệt như nghĩ tới điều gì, trừng mắt nhìn Ninh Oản, lén lút nói: “Chờ chút, có một bất ngờ cho nàng”.
“Bất ngờ?” Ninh Oản nghi ngờ, sau đó vui mừng hỏi: “A Khuyết đến đây sao?”
“Mới vừa rồi ta tới Đông cung, đại hoàng huynh còn đang bận đấy”. Hòa Nguyệt chậm rãi nói, “Nhưng mà…. hai người cũng xem là định rồi, còn gấp cái gì?”
Ninh Oản nhíu mày, nhỏ giọng: “Định thì định, nhưng mà…. nhưng mà ta muốn nhìn thấy huynh ấy mà”.
Hòa Nguyệt đương nhiên hiểu tâm tư của nàng, khuyên nhủ: “Yên tâm, chờ hết bận y sẽ đến thăm nàng mà. Dù sao cũng tiến cung rồi, sẽ có cơ hội thôi”.
“Ừ”. Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, Ninh Oản gật đầu, ánh mắt theo bản năng nhìn về hướng Đông cung.
Hòa Nguyệt nhìn biểu tình của NInh Oản, âm thầm cười trộm.
*
Ngay cả cơ hội thở cũng không có, lập tức bắt đầu đọc sách.
Ninh Oản lật quyển sách trong tay, nhất thời buồn rầu không thôi. Kéo cánh tay Hòa Nguyệt ngồi bên cạnh khẽ ho khan vài tiếng: “Hòa Nguyệt à, nàng…. có bản mới không?” Lần trước hồi phủ, Hòa Nguyệt tặng nàng hơn mười bản xuân cung đồ, ở trong phủ nhàm chán quá nên xem xong hết rồi.
“Nàng muốn xem bây giờ?” Hòa Nguyệt kinh ngạc nói.
Dù sao Tống tiên sinh cũng không quan tâm các nàng nhìn cái gì, nàng lại không muốn nghe mấy cái chi hồ giải dã gì đó, xuân cung đồ của Hòa Ngyệt giải buồn rất tốt, thời gian sẽ qua nhanh một chút.
Sắc mặt Hòa Nguyệt hơi nhăn nhó, nhỏ giọng nói: “Đến là học viết chữ mà, ta sợ Tống tiên sinh không vui thôi”.
“Không sao đâu, dù sao Tống tiên sinh lớn tuổi rồi, đương nhiên sẽ tự giữ thể diện,… chuyện này, sao có thể nói ra ngoài được”. Ninh Oản tự nhiên nói, một chút cũng không lo lắng.
Tống tiên sinh cũng đã sáu mươi tuổi, dạy không biết bao hoàng tử công chúa đọc sách tập viết, tư chất cao, giờ để y tự mình dạy Hòa Nguyệt cũng cho thấy Minh Nguyên hoàng đế sủng ái vị công chúa này thế nào, thư đồng là Ninh Oản cũng dính chút ánh sáng.
Đáng tiếc, nàng và Hòa Nguyệt không phải người thích đọc sách, người ở đây mà tâm sớm bay đi rồi. Mỗi lần kiểm tra, nàng đểu sơ sơ đại khái hoàn thành, Tống tiên sinh cũng không thể nói Hòa Nguyệt cho nên luôn mắng Ninh Oản. Nhưng mà dù sao cũng la toàn đủ thứ thi thư, Ninh Oản nghe chẳng có cám giác gì, đương nhiên vẫn không sợ.
Hòa Nguyệt thấy thế cũng không có cách nào, đưa bản đẹp mới nhất cho Ninh Oản, lặng lẽ nói: “Ta hôm qua mới xem xong, tuyệt lắm. Là kể về một đồ đệ ngốc học nghệ thì gặp sư phụ yêu nhiệt, hình ảnh ấy…. ôi…. không nói, nàng tự xem đi, cẩn thận chút”.
Hòa Nguyệt mỗi lần đưa gì cho nàng đều không nói gì, lần này dong dài như vậy, Ninh Oản nghĩ nghĩ, nhận rồi nói: “Ta biết rồi, ta xem một lát. Nếu Tống tiên sinh đến ta sẽ cẩn thận”.
Hòa Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Ninh Oản, ánh mắt đầy đồng tình.
Diễm bản này đúng là cực kì hương diễm.
Mới đây thấy sư phụ yêu nghiệt mặt than, thực ra lúc nào cũng chỉ nhớ đến tiểu đồ nhi của mình, tuy mở đầu nhập nhèm không rõ, nhưng sau khi say rượu, thiên lôi câu địa hỏa, từ đó về sau…. càng không thể quay lại.
Ninh Oản cầm diễm bản trong tay, má cũng nhất thời nóng lên. Bên trong viết thầy trò lợi hại như thế, tiểu đồ nhi mỗi lúc đều bị mồ hôi đầm đìa, liên tiếp cầu xin tha thứ, sư phụ lại vẫn mạnh mẽ như cũ, thể lực kinh người, còn có…. tranh minh họa.
Bản “thần tiên cũng có quy tắc” quả thật là văn hay tranh đẹp, hương diễm vô cùng.
Diễm bản này viết về sư phụ khiến nàng nhớ tới Bùi Khuyết, nàng nghĩ thầm: nếu về sau thành thân, A Khuyết có phải cũng sẽ trở nên… mặt Ninh Oản càng thêm đỏ.
Nhưng mà…. thực sự hiếu kì a.
Ninh Oản xem quá mức nhập tâm, Hòa Nguyệt kêu nàng mấy lần cũng không động tĩnh, cuối cùng Hòa Nguyệt nóng nảy lay khuỷu tay nàng một cái, “Tiên sinh đến”.
Tiên sinh?
Ninh Oản vội ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh cao lớn màu trắng đang từ từ tiến tới, vừa mừng vừa sợ – tại sao Tống tiên sinh đang dạy lại không thấy, mà thay vào đó lại là người nàng vẫn tâm tâm niệm niệm chứ – Bùi tiên sinh.
Tác giả nói suy nghĩ của mình.
“Tiểu kịch trong lớp học yy”.
Tiên sinh Bùi Bùi: đã nói bao nhiêu lần, đi học không được xem diễm thư.
Đệ tử Oản oản (hai tay dâng diễm thư) :tiên sinh tha cho đệ tử đi.
Tiên sinh Bùi Bùi (lấy thước ra): không được, đã tha bao nhiêu lần rồi.
Đệ tử Oản Oản (xoay người dựa vào án thư, chỉ vào tiểu pp của mình) : vậy người đánh ở đây được rồi….
Tiên sinh Bùi Bùi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui