Hai người Cố Cẩm đã nghe thấy hết lời họ nói.
Cô không để trong lòng, nhưng An Minh Tế thì không chịu được, tay cậu nắm chặt lại, cả người run lên.
Thấy cậu kỳ lạ, Cố Cẩm vội dừng chân lại, ngồi xuống nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Thấy mắt cậu đỏ bừng, Cố Cẩm có hơi đau lòng: “Đừng nghe họ nói linh tinh, chị biết em là một đứa bé ngoan, đừng sợ.”
An Minh Tế tủi thân cắn răng: “Em không làm...”
Nghĩ tới chuyện mình gặp phải ở nhà ông Hai Lưu, cậu không nhịn được mà run rẩy cả người.
“Chị tin Tiểu An, em nói không làm thì là không làm.” Cố Cẩm ôm cậu vào lòng, lạnh lùng liếc mấy người phụ nữ nói chuyện vừa rồi.
Người phụ nữ béo ở giữa sân bị cô lườm, thấy hơi sợ sau, đó ghét bỏ nói: “Tiểu Cẩm à, cháu lườm bác cũng vô ích! Ai mà không biết nó là một thằng ăn cháo đá bát, tốt bụng nuôi nó thế mà nó lại không biết tốt xấu ăn vụng, còn đánh con nhà mấy thím nữa!”
“Đúng thế, con nhà ông Hai Lưu bị nó đánh đến rách cả tai rồi kìa.”
“Tạo nghiệp mà...”
Những người khác cũng phụ họa.
Nếu là trước đây mấy người này muốn nói gì thì nói, An Minh Tế mặc kệ.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu không muốn chị A Cẩm hiểu lầm cậu.
An Minh Tế trừng mấy bà cô kia, nói: “Cháu không ăn vụng, là họ đánh cháu!”
Đáng tiếc không ai tin lời cậu.
Cố Cẩm kéo tay cậu đứng dậy nhìn về người phụ nữ béo ở giữa, nói không khách sáo: “Thím Hai Lưu này, nếu cháu nhớ không nhầm thì thím cho bà nội Lưu ăn cơm còn chê nhiều.
Ngay cả cơm thừa canh cặn cũng không nỡ, đối xử với mẹ chồng còn vậy, mà mấy người có lòng tốt nuôi Tiểu An.”
Người phụ nữ béo kia chính là vợ của của ông Hai Lưu.
Trước đấy, sở dĩ có cái tên con sói nhỏ An Minh Tế là vì lúc cậu được ông Hai Lưu nuôi mấy ngày đã có lời đồn cậu ăn vụng, còn đánh Lưu Đại Bằng.
Cô tin những chuyện này có ẩn tình.
Vợ của ông Hai Lưu bị Cố Cẩm nói vậy liền không vui, chồng bà ta là côn đồ trong thôn, bà ta cũng chẳng tốt đi đâu được.
Bà ta giận dữ quát lên: “Mày ăn nói lung tung! Lúc đầu Đại Bằng nhà tao thấy cái đứa ăn cháo đá bát này đáng thương nên mới đưa nó về nhà tao, nhưng nó không cảm ơn đã đành, lại còn ăn vụng.
Bị bắt thì đánh Đại Bằng nhà tao, không phải ăn cháo đá bát thì là gì?!”
“Ha!” Cố Cẩm cười lạnh: “Trong thôn này, ai mà không biết con nhà bà là một tên ác bá trong thôn.
Chuyên môn cướp đồ ăn của con nhà người khác, cái đồ sợ mạnh hiếp yếu! Chúng ta gọi hết trẻ con trong thôn lại xem có phải tất cả đều từng bị nó bắt nạt, cướp đồ ăn hay không? Thấy Tiểu An đáng thương liền dẫn nó về nhà ăn? Sao mà bà mặt dày thế nhỉ, không sợ nói dối bị cắt lưỡi à?”
Lúc hai người cãi nhau, tất cả mọi người trong sân đều tụ tập lại.
Nghe Cố Cẩm nói, có người không nhịn được bật cười.
Vợ ông Hai Lưu xị mặt xuống, tuy bà ta biết tính của thằng con nhà mình nhưng không thích bị người khác nói này nói nọ.
Bà ta chống nạnh như chuẩn bị đánh nhau: “Mày nói gì cơ? Mẹ nhà mày đúng là không biết xấu hổ, mày mới là đứa sợ mạnh hiếp yếu! Cũng không nghĩ xem mình là cái thá gì? Chỉ là một đứa con hoang, không biết cha mình là ai, đồ ti tiện, còn tưởng mình hay ho lắm...”
Có người thấy sắc mặt ông cụ khó nhìn, còn cả Cố Đức Xương và vợ nữa, thế là vội vã ngăn cản: “Cái bà này, bà đừng nói nữa!”
“Vợ ông Lưu, bà nói mấy chuyện này làm gì...”
“Ôi chao!”
Vợ ông Hai Lưu còn chưa im miệng đã có một bóng người xông tới.
An Minh Tế đâm mạnh vào vợ ông Hai Lưu, bởi vì bà ta quá béo nên cậu không đụng ngã được, chỉ đành há miệng cắn cánh tay bà ta.
Thấy thế, những người xung quanh vội vã tới kéo cậu ra.
Trong lúc kéo những người đó làm cậu bị thương, vợ ông Hai Lưu cũng cấu cậu thật mạnh, chỗ bị cấu đã trở nên tím bầm.
Cố Cẩm đỏ mắt.
Cô xông tới quát: “Dừng hết lại cho tôi!”
Đáng tiếc không ai nghe cô nói gì, Cố Cẩm chỉ đành tự mình ra tay.
Bây giờ sức của cô rất lớn, cô hất bay từng người một, đám phụ nữ vây xung quanh lần lượt bị hất ngã xuống đất.
“Ối...”
“Ôi! Mông của tôi!”
“A a a a, đau chết tôi rồi, thằng nhãi này thả tao ra!”
Vợ ông Hai Lưu đau đến nỗi bắt đầu chửi bậy.
Cố Cẩm thấy đến lúc này mà An Minh Tế vẫn cắn chặt cánh tay của vợ ông Hai Lưu không buông, cô tức giận nói: “Tiểu An, em mau nhả ra!”
An Minh Tế không thèm nghe, nghĩ tới những nghĩ người đàn bà này mắng chị A Cẩm, cậu chỉ hận không thể cắn một miếng thịt của bà ta xuống.
Một đôi tay ấm áp đặt bên miệng cậu, giọng nói dịu dàng vang bên tai: “Tiểu An ngoan nào, em nhả ra đi, cái gì cũng cắn có thấy bẩn không hả, nếu bị bệnh thì phải làm sao?”
Cơn giận trong đáy lòng An Minh Tế dần dần biến mất.
Cậu từ từ há miệng ra.
Vợ ông Hai Lưu thấy vậy liền muốn giơ tay đánh người.
Cố Cẩm kéo An Minh Tế ra sau lưng, giơ tay còn nhanh hơn bà ta.
“Chát! Chát!”
Hai tiếng bạt tai vang lên.
Sức của Cố Cẩm rất lớn, đánh đến mức mặt bà ta sưng lên.
Vợ ông Hai Lưu không dám tin: “Mày dám đánh tao?!”
“Tôi đánh bà đấy, cái miệng đúng là thối hay chết đi được! Muốn gây chuyện cũng phải xem có ai chiều bà không?!”
Cố Cẩm nói xong lại giơ tay tát bà ta cái nữa.
“Chát!”
“Cái tát này tôi đánh thay Tiểu An, tôi mặc kệ nhà mấy người trước đây đã làm gì Tiểu An.
Nhưng bây giờ nó là con cháu nhà họ Cố, nếu bà dám bắt nạt nó, tôi sẽ cho bà biết thế nào là hối hận!”
“Chát!”
Lại một cái tát nữa vang lên.
Cố Cẩm phẩy tay, nói tiếp: “Cái tát này tôi đánh cho chính tôi! Tôi họ Cố, cả đời này đều là con nhà cháu nhà họ Cố.
Những chuyện này không liên quan tới bà, nếu để tôi nghe thấy bà ăn nói lung tung sau lưng tôi, đừng trách tôi lật mặt để nhà bà gà bay chó sủa!”
“Chát!”
“Cái tát cuối cùng là vì thấy bà ngứa mắt, xấu đến buồn nôn làm tâm trạng tôi không được vui.”
Đánh xong năm cái tát này, mặt vợ ông Hai Lưu đã sưng vù, tuy không bằng đầu heo nhưng cũng rất khó nhìn.
Mà bà ta bị đánh đến đờ người ra luôn.
Những người xung quanh cũng thấy thế.
Cố Cẩm trước đó là mọi người ít nói, luôn cúi đầu âm trầm, giờ đây lại hung hăng đến vậy, từng cái tát liên tục khiến mọi người nhìn hoa cả mắt.
Nhất là những lời cô vừa nói, lý do mấy cái tát trước họ có thể hiểu, nhưng lý do sau cùng kia đúng là hống hách ngang ngược.
Mọi người nhìn ống Cố, Cố Đức Xương và Trần Hồng.
Thấy người nhà họ Cố không chỉ không tức giận mà còn bày ra dáng vẻ cô muốn gây chuyện thế nào thì tùy cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...