“Thằng bé? Có kết hôn rồi?” Lưu Tuyền dẫn Đại Lực đến, nghe thấy thế liền nhìn chằm chằm An Minh Tế.
Trời tối không nhìn rõ mặt, hắn ta nhận ra cô vì bộ quần áo cô đang mặc.
Cố Cẩm sờ đầu đứa bé ngoan ngoãn bên cạnh: “Không phải, là em trai tôi.”
Lưu Tuyền sờ cái đầu trọc của mình, cười nói: “Ừ, tôi nói mà, trông cô còn nhỏ, sao có thể sinh ra đứa con lớn thế này.”
Hắn ta nhìn góa phụ Trần và mấy người khác, thấy ánh mắt sợ hãi của họ, thế là chỉ nói mấy câu rồi rời đi.
Lưu Tuyền biết mình là một tên côn đồ, nếu qua lại quá thân thiết với Cố Cẩm sẽ khiến danh tiếng của cô không hay.
Sau khi hắn ta rời đi, ánh mắt mấy người góa phụ Trần nhìn cô có thêm vài cảm xúc khác.
Cố Gia Kiệt và Tiểu Lưu quay lại rất nhanh, họ lái xe tới chỗ hành lang bên này.
Cố Cẩm cảnh báo ba người góa phụ Trần: “Sau này mấy bà cách em tôi xa một chút, nếu dám chọc tới nó, tôi sẽ khiến mấy bà táng gia bại sản!”
Nói xong, cô kéo tay cậu bé đi về phía ô tô.
Trên đường trở về thôn, trời đã tối hẳn, tiếng khóc của góa phụ Trần và hai người phụ nữ không ngừng vọng ra từ thùng xe phía sau.
Xe dừng trước cổng nhà họ Cố, sau khi mọi người xuống hết, Cố Gia Kiệt tiễn Tiểu Lưu rời đi.
“Sau này không sống nổi nữa rồi! Chúng mày ép chết bọn tao đi cho xong!”
Tiểu Lưu vừa rời khỏi, góa phụ Trần đang ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Trước đó bà ta không dám, nhưng giờ đã về thôn, thế là bắt đầu ăn vạ.
Giấy nợ năm mươi đồng lận, bà ta lấy đâu ra tiền lớn để trả nợ đây.
Một góa phụ sống ở nhà mẹ chồng, lại còn có cả anh chồng nữa, nếu để họ biết, chắc chắn sẽ đánh chết bà ta.
Góa phụ Trần vừa khóc, hai người kia cũng khóc lóc ăn vạ theo.
Cố Cẩm đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Cô dắt cậu bé vào nhà, nói với anh họ: “Anh Kiệt, anh đóng cổng lại đi, đừng để mấy thứ không sạch sẽ vào nhà.”
Dù sao trong tay cô có giấy nợ của ba người này, không sợ họ làm ra chuyện gì quá đáng.
Tiếng khóc của ba người khiến dân xóm xung quanh chú ý, có rất nhiều người cầm đèn pin ra hóng chuyện.
Có người hỏi: “Sao thế?”
Góa phụ Trần cứ như tìm được người để kể khổ, bà ta nói tất cả mọi chuyện với họ, chỉ không kể chuyện con họ đánh An Minh Tế.
Mọi người nghe xong đều chỉ trích Cố Cẩm, giọng nói càng ngày càng lớn, làm ồn tới hai vợ chồng Cố Đức Xương.
Trần Hồng khoác áo đi ra ngoài, vừa hay thấy Cố Cẩm đang dẫn đứa bé về phòng.
Cô nhìn bác trai bác gái ở cửa, lại nhìn giấy nợ trong tay mình.
Sau khi suy nghĩ, cô bước lên trước đưa ba tờ giấy nợ trong tay cho Trần Hồng: “Bác gái, đây là giấy nợ một trăm năm mươi đồng mà góa phụ Trần và hai người kia nợ chúng ta.
Tiểu An bị họ đánh đến mức nội tạng bị tổn thương, trong này bao gồm cả tiền đi bệnh viện kiểm tra, tiền thuốc, tiền đồ bổ.”
Trần Hồng cẩn thận nhận lấy: “Nhóc Cẩm, cháu...”
Cố Cẩm nhìn An Minh Tế, nói: “Cháu không thiếu tiền, chỉ là muốn cho mọi người biết sau này nếu có ai dám bắt nạt Tiểu An thì phải xem trong nhà có đủ đền tiền không.
Cả mấy người kia nữa, phải cho con họ nếm chút khổ mới được, không thể để Tiểu An chịu đòn oan.”
Nghe cô nói lời này, Trần Hồng đã hiểu.
Bà ta vỗ ngực đảm bảo: “Chút chuyện này cứ giao cho bác, bác đã thấy ngứa mắt góa phụ Trần từ lâu rồi.
Lần trước con đĩ này còn dựa lên người bác con, lẳng lơ đê tiện! Xem hôm nay bác cho nó biết tay đây!”
Cố Đức Xương vội vã nói: “Bà nói linh tinh gì thế, không phải tôi đã tránh đi rồi à?”
“Tôi thấy ông chỉ hận bà ta không dính lấy mình ấy!” Trần Hồng lườm ông, Cố Đức Xương biết mình mà nói nữa thì sẽ không ổn, ông sợ nhất là phiền phức, thế là bèn quay người đi vào phòng, mặc kệ chuyện cánh đàn bà con gái.
Cố Cẩm cười cảm ơn: “Làm phiền bác gái quá, số tiền này mà đòi được bác cứ giữ lấy đi.”
“Nhóc Cẩm, thế thì ngại lắm, đây là tiền cháu bỏ ra...”
“Là tiền bác gái đáng nhận được.” Cố Cẩm nói xong, kéo tay Tiểu An vào phòng.
Trần Hồng nhìn chằm chằm giấy nợ trong tay.
Bà ta không biết nhiều chữ lắm, nhưng vẫn nhận ra được số năm và số mười, bà ta đang cầm một trăm năm mươi đồng đó, tim đập càng lúc càng nhanh.
...
Sau khi về phòng, Cố Cẩm cởi áo khoác, lấy ra một hộp sắt từ vali, trên đó viết sữa bột.
Lúc ở trung tâm thương mại, vừa nhìn thấy hộp sữa là cô nghĩ ngay tới đứa bé suy dinh dưỡng trong nhà.
“Tiểu An, em ngồi đây một lúc, chị ra bếp xem có gì ăn không?”
Cô đã nhớ hết lời bác sĩ dặn, quyết định làm món gì đó dinh dưỡng cho cậu bé ăn.
Thấy cô định đi, An Minh Tế vội vã kéo tay cô lại.
“Chị A Cẩm, em đi với chị.”
Thấy sự bất an của cậu, Cố Cẩm kéo tay cậu: “Thế thì cùng đi.”
Hai người tay trong tay đi vào phòng bếp, Cố Cẩm tìm một cây nến thắp lên, bảo đứa nhỏ ngồi ở trên ghế, còn cô thì tìm xem trong phòng bếp có nguyên liệu gì.
Bây giờ trong nhà có thịt lợn rừng, gạo, rau dại, một ít bột mì và một ít ngũ cốc, khoai lang.
Cố Cẩm nhìn những nguyên liệu này, cô lấy một bát bột mì, vài quả trứng, quyết định làm bánh trứng cho đứa bé.
“Á! Giết người rồi! Nhà họ Cố giết người rồi!”
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng hét to, giọng nói ấy là của góa phụ Trần.
Trần Hồng chỉ cầm một cây gậy gỗ thôi đã dọa bà ta sợ.
Trong lòng Trần Hồng rất đắc ý, mặt còn hung dữ hơn cả bà ta.
“Mẹ nhà mày hét cái gì? Đồ hồ ly tinh lẳng lơ! Thấy đàn ông là không khép nổi chân! Tao nói cho mày biết nha họ Trần kia, đừng tưởng mọi người không biết gì thì mày có lý! Con nhà mày đánh Tiểu An bị thương khắp người, thằng bé còn sống là may mắn lắm rồi, chẳng lẽ con nhà mày là cục vàng, còn con nhà người khác chỉ là cọng cỏ.
Hôm nay đừng nói là mày không bỏ qua, nhà họ Cố tao cũng không bỏ qua đâu, chớ có nghĩ nhà bọn tao dễ bắt nạt! Bây giờ một là mày trả tiền viện phí đây, Tiểu Cẩm trả hơn một tẳm đồng lận đấy, mỗi nhà đền năm mươi đồng, mày đừng hòng giở trò quỵt nợ.
Còn không thì mày với thằng con khốn nạn nhà mày cứ chờ đấy, ngày mai tao đến tìm thôn trưởng đòi công lý!”