“Chị A Cẩm, em rửa xong rồi.
” Cậu bé tới cạnh cô giơ hai tay cho cô xem.
“Ngoan lắm.
” Hai người đi sóng vai vào bếp.
Lúc đi vào bên ngoài, bỗng có giọng nói sốt sắng truyền tới.
“Nhóc A Cẩm! Nhà chú có điện thoại gọi cho cháu, mau đi nhận đi.
”
Ông Cố, Cố Đức Xương, Trần Hồng, Cố Mẫn Mẫn đang chuẩn bị tới nhà bếp ăn cơm thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, thế là lại dừng bước.
Mọi người cùng nhìn về phía bóng dáng của người đàn ông trong sân.
Đó là Hà Văn Khánh, con trai của trưởng thôn, cũng là đại đội trưởng đội sản xuất của thôn Thanh Sơn.
Mắt Cố Cẩm lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi: “Chú Hà, chú có biết là ai gọi tới không?”
Hà Văn Khánh nghĩ một chút rồi trả lời: “Là người phía Nam, nói đó là thành phố Thâm, nghe giọng điệu thì gấp lắm đấy.
”
Nghe là thành phố Thâm, Cố Cẩm nghĩ tới anh họ đã đi đến đó.
Cô thả tay cậu nhóc ra: “Tiểu An, em về ăn cơm trước đi, chị đi một lát rồi về ngay.
”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, cô sờ đầu cậu, chào mọi người trong nhà rồi đi với Hà Văn Khánh.
Người nhà họ Cố không hiểu tại sao người của thành phố Thâm lại gọi điện cho Cố Cẩm, họ vừa đi vào bếp vừa thảo luận.
Chỉ có An Minh Tế yên tĩnh ăn cơm là nghĩ Cố Gia Kiệt đi tới phía Nam.
Nửa tháng trước, lúc Cố Gia Kiệt và hai người bạn của anh ta đi, chị A Cẩm có dẫn cậu đi tiễn họ, cho nên cậu biết rất rõ.
Cố Cẩm đi theo Hà Văn Khánh tới nhà anh ta, cô nhận điện thoại mới biết mấy người Cố Gia Kiệt đã xảy ra chuyện.
Lúc cô về nhà, người nhà đã ăn cơm xong, còn để phần cho cô.
Bác gái đang rửa bát trong bếp, gọi cô vào ăn cơm.
Ông Cố thì nằm trên ghế hút thuốc tẩu.
Bác trai đang bổ củi trong sân, em gái kéo An Minh Tế chơi dây thun.
Nhớ tới người đàn ông trong điện thoại nói, mấy người Cố Gia Kiệt gặp nguy hiểm tới tính mạng, tim Cố Cẩm vọt lên cổ họng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh đi tới cạnh ông Cố.
Ông cụ nhả khói, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Cẩm vuốt tóc, giọng nói bình thản: “Không có gì ạ, cháu có một người bạn nhà ở phía Nam nhưng ba mẹ làm việc ở đây.
Cậu ấy muốn tới thành phố Vạn Hải học nên hẹn cháu đi tới trường xem qua, cháu định chiều sẽ bắt xe tới thành phố Vạn Hải.
”
Ông lão không nói gì, chỉ giơ tẩu thuốc.
Một lúc lâu sau mới nói: “Cháu cũng biết dạo gần đây trong thôn đồn gì rồi đấy, một đứa con gái như cháu ra ngoài một mình không an toàn.
”
Cố Cẩm biết ông lão không vui, gần đây trong thôn đồn nhảm quá nhiều.
Cô cười nói: “Từ lúc cháu muốn đi tới thành phố Vạn Hải học đã không nghĩ cả đời ở nơi này, họ đồn thì có thể đồn được bao lâu, qua hai tháng là cháu sẽ đi rồi.
”
Ông lão ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm thật sâu.
Trong đôi mắt như vẩn đục của ông lão lóe lên tia sáng của một đời người, rồi đột nhiên chuyển đề tài: “Mấy hôm trước ba cháu gửi từ thư quân đội đến, lần này không gửi gì cho cháu cả, nhưng trong thư có hỏi cháu sống thế nào.
Mấy hôm nữa ta sẽ trả lời thư, trong nhà không có ý định giấu chuyện cháu tới thành phố Vạn Hải học.
”
Nghe thấy cái tên kia, tim Cố Cẩm thắt lại.
Kiếp trước, sau khi cô bị nhà họ Chân đón đi, vẫn luôn gọi Cố Đức Hạo là cha nuôi.
Bây giờ cô đã quyết định làm người nhà họ Cố, thì dù có là cha ruột hay cha nuôi, đời này cô cũng chỉ nhận một người là cha.
Đó chính là người nuôi cô mười sáu năm, Cố Đức Hạo.
Cố Cẩm biết ông lão đang cảnh cáo cô.
Cảnh cáo cô rời khỏi đây cũng đừng quên nhà, đừng quên người cha đã nuôi dưỡng cô nhiều năm.
Cố Cẩm nghiêm túc, để mặc ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Cô nói từng câu từng chữ đầy kiên định: “Ông nội, cả đời này cháu mang họ Cố, chỉ làm người nhà họ Cố, ba cháu chỉ có một tên là Cố Đức Hạo!”
Đây là lần đầu tiên cô chính thức bày tỏ thái độ với nhà họ Cố từ hôm sống lại đến giờ.
Cố Đức Xương nghe thấy dừng động tác lại.
Ông lão nghiêm túc đánh giá Cố Cẩm một lúc, vẻ mặt dần dần dịu xuống.
“Cháu đi đi, ở bên ngoài đừng quên gốc rễ của cháu ở đâu.
”
“Cháu biết rồi ạ.
”
Cố Cẩm cong người trước ông cụ, người này đáng để cô đối xử tôn trọng, cho dù hai người họ không hề có quan hệ máu mủ.
Cách đó không xa, An Minh Tế đang chơi dây thừng với Cố Mẫn Mẫn thấy có gì đó không ổn liền đưa sợi dây màu đỏ đang quấn quanh tay mình cho cô bé trước mặt, rồi chạy về phía Cố Cẩm.
Cố Cẩm quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cậu bé chạy đến bên cạnh cô, cô dẫn cậu nhóc vào trong phòng.
Hai người thu dọn một lúc, mang theo một vali đầy quần áo và một ít đồ ăn dễ mang theo, tay trong tay đi ra ngoài.
Trước khi đi Cố Cẩm chào cả nhà, nói rằng cô sẽ ở lại thành phố Vạn Hải vài ngày để họ không phải lo lắng.
Cả gia đình, bao gồm đứa trẻ đang được cô dắt tay đều không biết rằng cô không đến thành phố Vạn Hải mà đến thành phố Thâm.
Anh họ Cố Gia Kiệt chọc phải nhóm xã hội đen đứng đầu ở đó, đối diện với nguy hiểm liên quan đến tính mạng.
Đối với việc một con nhóc như cô cứ luôn chạy đông chạy tây, Trần Hồng rất phản đối nhưng ông lão đã đồng ý, một người con dâu như bà ta cũng chẳng nói được gì.
Cố Cẩm dắt cậu nhóc rời khỏi nhà họ Cố.
Trên đường đi, An Minh Tế nhận thấy thái độ của chị A Cẩm rất kỳ lạ, không quan tâm để ý cậu như trước đây, mà rất hay thất thần.
Lúc cậu cảm thấy cô là lạ, cậu trở nên rất yên tĩnh, ngoan ngoãn đi theo bước chân của cô.
Bắt xe lên huyện, đến huyện thì mua vé xe tới thành phố Vạn Hải, khi đến thành phố Vạn Hải mua vé tàu đi thành phố Thâm.
Ngồi trên tàu, ánh mắt của An Minh Tế dần dần thay đổi.
Lúc tới thành phố Vạn Hải, cậu biết thành phố phồn hoa này chính là nơi đến cô nói với người nhà họ Cố.
Nhưng cô lại không dừng ở đó mà tiếp tục mua vé tàu đi tới một nơi khác cậu không biết.
Ngồi tàu từ thành phố Vạn Hải tới thành phố Thâm mất hai mươi tư tiếng, bởi vì dẫn theo An Minh Tế nên Cố Cẩm mua hai vé giường nằm.
Trên đường đi, trái tim Cố Cẩm vẫn lơ lửng.
Nhà bác trai chỉ có mỗi một cậu con trai này, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, cô không biết phải ăn nói với nhà họ Cố như thế nào.
Đời trước anh họ không hề tới phía Nam.
Kiếp này vì cô cho vay tiền nên mới khiến anh ta gặp nguy hiểm, tâm trạng cô lúc này vô cùng phức tạp.
Bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện cho anh họ không gặp chuyện gì, còn cả hai người Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân nữa.
“Cơm hộp, cơm hộp nóng hổi đây, có ai mua cơm hộp không! ”
Cho tới khi tiếng rao bán cơm hộp vang lên, Cố Cẩm mới hoàn hồn lại.
Lúc hoàn hồn, sắc mặt cô biến đổi, ngó trái ngó phải như đang tìm gì đó, sau khi nhận ra tay mình đang nắm chặt tay đứa bé, cô mới thở phào nhẹ nhõm.