Cố Cẩm nhìn cậu ăn mấy cái bánh quy, uống hết sữa trong bình nước, mới để cậu đi đến giường đối diện nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiếng tàu hỏa trong đêm kêu xình xịch, một âm thanh mà đã mấy chục năm nay Cố Cẩm không hề nghe thấy.
Cô liếc nhìn đứa trẻ nằm trên giường đối diện đang ngủ ngon lành, mặc dù tiếng tàu rất ầm ĩ, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của cậu bé.
Gần đây đứa bé được cô chăm sóc rất tốt, vết thương trên mặt đã biến mất, người cũng mập lên trong thấy.
Sau khi trở về từ chuyến đi này, cô sẽ dạy An Minh Tế tu luyện Huyền Thiên Quyết.
Cố Cẩm tính toán thời gian, nếu anh họ cô bình an vô sự, khi bọn họ trở về, thiên tai phía Bắc Hoa Hạ cũng chuẩn bị bắt đầu.
Nằm trên giường, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ khoang tàu, trong lòng Cố Cẩm càng thêm nặng trĩu.
Không chỉ là chuyện anh họ, mà còn cả nạn đói ở phía Bắc Hoa Hạ trong một ănm tới sẽ làm chết rất nhiều người.
Cố Cẩm mang theo tâm trạng nặng nề nhắm hai mắt lại.
!
Hôm sau trời còn chưa sáng, An Minh Tế đã mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, nhìn về phía Cố Cẩm còn đang ngủ.
Tiếng tàu xình xịch vẫn không ngừng vang lên, giữa tiếng ồn ào, cậu nhẹ nhàng đứng dậy xỏ giày vào.
Lúc cậu đi giày xong, ngồi thẳng người dậy thì thấy Cố Cẩm đã mở mắt ra.
Nhìn đôi mắt hơi mở to của đứa trẻ, cô giơ một tay ấn khóe mắt, uể oải nói: “Sao em dậy sớm vậy?”
“Ồn quá ạ.
”
An Minh Tế tưởng mình là người đánh thức Cố Cẩm, trong lòng có chút tự trách nhưng rất nhanh đã bị giấu đi.
Cố Cẩm không nhận ra, cô ngồi dậy, vén chăn xuống giường, nhỏ giọng nói: “Không ngủ được thì đi rửa mặt với chị, sau đó về ăn cơm.
Chúng ta còn tận mười hai tiếng nữa mới tới thành phố Thâm cơ.
”
Hai người ở giường trên vẫn đang ngủ, Cố Cẩm và An Minh Tế nhỏ giọng nói chuyện.
Sau khi gấp chăn xong, hai người đi ra ngoài.
Trước khi đi, Cố Cẩm đổ sữa bột vào trong bình nước, đưa cho cậu nhóc đằng sau.
Cô cúi người kéo vali dưới gầm giường lên, mượn nó để lấy hai quả táo, hai quả lê, hai quả dưa ngọt ở trong không gian ra.
Cô ôm chúng rời đi với An Minh Tế.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, rửa hoa quả, pha sữa xong, hai người trở lại phòng ngủ.
Khi về liền phát hiện một nam một nữ ở giường trên đã tỉnh lại, hai người họ cứ mơ màng trèo xuống.
Lúc thấy cô và An Minh Tế cầm táo, lê, dưa và bình sữa, ánh mắt của bọn họ mở thật to.
Những người có thể ăn trái cây vào thời điểm này đều là những người có điều kiện gia đình rất tốt, huống hồ là thứ đắt tiền như sữa mạch nha.
Hơn nữa, tối hôm qua bọn họ còn nhìn thấy Cố Cẩm và cậu bé này mỗi người gặm một quả táo to.
Ngày hôm sau trời vừa tỉnh lại đã thấy bọn họ cầm nhiều hoa quả như vậy, họ ngưỡng mộ đến mức nhìn không chớp mắt.
Lệ Lệ ngoài ngưỡng mộ ra, thì đa phần là ghen tị.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của họ, cô và cậu nhóc bước vào khoang tàu nhỏ, đặt trái cây lên hộp thiếc đựng bánh quy trên bàn, mỗi người cấm một quả táo lên ăn.
Sau khi ăn xong một quả táo, Cố Cẩm cảm thấy linh lực trong cơ thể bắt đầu xao động, cô vội vàng đè nén nó, dựa vào giường nhắm mắt lại, vận chuyển Phượng Linh Quyết từng chút một để khơi thông linh lực.
Sau khi làm xong, cô nhận ra hai người kia đã ra khỏi khoang tàu từ lúc nào.
Nhìn An Minh Tế, cô thấy cậu nhóc đã gặm táo xong, đang gặm trái lê.
Ngón tay Cố Cẩm khẽ cử động, truyền một ít linh lực lên người sói con.
Vẫn không hề có linh lực như trước đây.
Điều này khiến cô không khỏi thấy khó hiểu, trong khoảng thời gian này, lúc bồi bổ cho đứa nhỏ, cô còn cho cậu nhóc ăn rất nhiều rau củ quả, tại sao lại không phát hiện chút linh lực nào trên cơ thể cậu?
Trước đó cô đã kiểm tra, không phải An Minh Tế không thể tu luyện mà là trong cơ thể cậu không giữ lại chút linh lực nào.
Không biết khi cậu tu luyện Huyền Thiên Quyết thì có thể thay đổi hay không.
“Đã bảo anh bỏ thêm năm đồng mua giường dưới rồi, hôm qua em ngủ mà đau hết cả người.
”
Bên ngoài vang lên tiếng càu nhàu quen thuộc, chính là người phụ nữ tên Lệ Lệ ở cùng khoang tàu với họ.
Cố Cẩm nằm trên giường vẫy tay với cậu nhóc đang gặm lê.
Sau khi cậu bé đi qua, cô đưa sữa đã pha cho cậu: “Em uống đi.
”
An Minh Tế coi nó như nước mà uống ừng ực.
Khi cậu uống xong, cô cầm một quả dưa trên hộp bánh quy lên ăn.
Tiếng nói chuyện của Lệ Lệ và Lương Hạ càng ngày càng gần.
“Nghe lời nhé, em cố chịu hơn mười tiếng nữa là chúng ta tới nơi rồi.
Đến thành phố Thâm, anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.
”
“Anh nói đấy nhé, nếu không phải anh tìm được việc làm tốt ở đấy, mẹ em đã không cho em đi với anh rồi.
”
Giọng nói vui vẻ của cô ta vang lên.
“Là anh nói, em ngoan một chút! ” Giọng nói người đàn ông đầy bất lực.
Lúc họ tới gần khoang tàu, âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Khi họ đi vào An Minh Tế vừa đặt bình nước xuống, ngồi lại trên giường.
Lệ Lệ bước vào, đụng phải đôi mắt của An Minh Tế.
Đôi mắt đó rất âm trầm, tối qua không nhìn rõ, lúc này nhìn kỹ, trông đôi mắt đó vô cùng đáng sợ.
Lương Hạ thấy cô ta không đi nữa, khó hiểu hỏi: “Sao không đi?”
Cổ họng Lệ Lệ có hơi khô, cô ta nuốt nước miếng, nhanh chóng leo lên cái giường bên trên của Cố Cẩm.
“Hả? Lệ Lệ, em lên nhầm giường rồi.
”
“Em muốn chiếc giường này, anh có ý kiến gì à?”
Lương Hạ chỉ thấy lòng phụ nữ như kim dưới đáy bể, anh ta bất lực thở dài: “Được, em thích giường nào thì ở giường nấy.
”
Anh ta lấy ra hai quả trứng từ chiếc túi vải mang theo bên mình, đưa một quả sang giường của Lệ Lệ.
Sau đó lại lấy bánh bột mì nướng và túi dưa muối trong túi vải ra, cuộn dưa chua lại với bánh bột mì rồi đưa cho cô ta.
Anh ta cũng tự cuộn cho mình một cái, rồi leo lên giường.
Lệ Lệ nhận lấy bánh, tỏ ra ghét bỏ, rõ ràng là không thích ăn nhưng lại rất thích trứng gà trong tay.
Cô ta vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn An Minh Tế.
Cô ta đảo mắt, không biết nghĩ tới cái gì mà bỗng nhấn mạnh nói: “Có một số người không mua được trứng gà, chỉ có thể ăn cỏ xanh lá cây, đâu có gì bổ được bằng trứng gà chứ.
”
Vừa nói cô ta vừa cắn một miếng trứng, vô cùng thưởng thức: “Ngon quá, quả trứng này ngon quá đi mất! ”
An Minh Tế gặm quả lê, nghe thấy giọng nói khoa trương của người phụ nữ ở trên giường, tay cậu run lên, quả lê suýt chút nữa rơi xuống đất, cả người nổi hết cả da gà.
Nếu cậu hiểu từ thiểu năng thần kinh ở tương lai thì sẽ biết người phụ nữ này vô cùng hợp với hai từ này.