Cô giơ chân đạp lên đầu anh Bảy, gằn từng chữ hỏi: “Ba người ấy đâu? Tốt nhất là ông nên nói thật, nếu không tôi đảm bảo ông không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Giọng của Cố Cẩm còn lạnh hơn cả lúc trước, khiến người ta nghe sởn tóc gáy.
“A...!Đau, đau!”
“Nói!” Cố Cẩm dùng sức mạnh hơn.
Anh Bảy run rẩy trả lời: “Ở..
ở đảo phía Nam Thủy Loan, hai hôm trước vứt...!vứt ra đó, không biết còn sống không.”
Cố Cẩm nói với đám người co ro đằng xa: “Lái thuyền tới đảo phía Nam, ngay lập tức!”
Mọi người nhìn về phía anh Bảy đang không bò dậy nổi.
“Nhìn tao làm đếch gì! Đi mau!”
Cả đám chạy tán loạn, chia thành hai hướng, một hướng đi đầu thuyền, một hướng chạy ra ngoài boong thuyền.
Cố Cẩm lôi cái ghế cạnh bàn ra giữa phòng, vẻ lạnh lùng trên mặt tan đi không ít, vẫy tay với An Minh Tế yên tĩnh ở cách đó không xa.
Sau khi An Minh Tế xách cái vali đến gần rồi ngồi xuống, cô kéo tay cậu bé, bắt đầu hỏi anh Bảy tại sao ba người Cố Gia Kiệt lại chọc vào hắn ta, tại sao lại vứt họ tới đảo phía Nam?
Hắn ta dùng giọng phổ thông lơ lớ kể lại một lần.
Cùng lúc này, thuyền cũng rời bến.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện, trong lòng cô cảm thấy cạn lời, anh họ đúng là hơi đen.
Cũng không biết ba người này nghĩ gì mà lúc tới thành phố Thâm lại đi buôn bán thủy sản.
Hình như kiếm được không ít tiền, vốn dĩ họ vẫn thành thật buôn bán thủy sản, nhưng ai ngờ lại đụng phải đại ca nơi này, cũng chính là anh Bảy trước mặt cô đây.
Vùng thủy hải sản nơi này đã bị anh Bảy bao hết, dù ngư dân có đồng ý hay không thì hắn ta cũng cấm họ buôn bán thủy sản ra ngoài.
Ba người Cố Gia Kiệt, Ngũ Chí Nhân và Lưu Bình Nguyên không biết chuyện này, thủy sản mà họ mua là do ngư dân âm thầm bán cho họ.
Hơn nữa, số lượng còn rất lớn, hình như còn thuê xe để mua bán.
Khi chuyện này bị anh Bảy phát hiện, hắn ta đã bắt ba người kia lại, cướp cả số tiền họ kiếm được.
Ban đầu chuyện này không ai nói rõ được là ai sai ai đúng, nhưng hắn ta lại vứt họ tới đảo phía Nam, đây rõ ràng là hành vi coi thường sinh mạng người khác.
Cô tin nhân phẩm của anh họ, nếu anh Bảy nói rõ với họ, ba tên kia chắc chắn sẽ không cứng đối cứng.
Cố Cẩm híp mắt, nhìn chằm chằm anh Bảy đang cố gắng bò dậy: “Anh lấy của họ bao nhiêu tiền?”
Hắn ta đảo trắng mắt, nuốt nuốt nước bọt nói: “Ba..
ba mươi ngàn...”
“Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời!”
Nhìn tròng mắt đảo tới đảo lui cùng với âm điệu chột dạ của hắn ta là biết người này đang nói dối.
Anh Bảy bị dọa đến run cầm cập.
Tốt xấu gì hắn cũng là đại ca xông pha giang hồ, không cần phải sợ một đứa con gái như Cố Cẩm.
Nhưng hành vi của cô rất quỷ dị, còn chưa lại gần cô thì đã bị một luồng sức mạnh đánh ngã.
Trước đó đám đàn em nói với hắn ta, hắn ta còn không tin, cho tới khi tự mình trải nghiệm nó.
Thuyết quỷ thần vẫn có ảnh hưởng nhất định trong thời đại lạc hậu này.
Sự thiếu hiểu biết của con người khiến họ quy củ tất cả những điều này cho mê tín dị đoan.
Thực chất đó chỉ là một vùng đất mà những người thường không biết, họ không biết cũng không hiểu.
Trong thế giới này có một nhóm tu sĩ đi lại trong lĩnh vực không biết tên, họ thuộc về các đại gia tộc và những nhà quyền thế khác.
Cho dù là Cố Cẩm bây giờ cũng không biết tới chuyện này.
Chính bởi vì không biết, nên sự sợ hãi của anh Bảy với Cố Cẩm là ảnh hưởng từ tận đáy lòng.
Hắn ta trả lời thật, nói: “Bảy mươi ngàn, đây là số tiền họ kiếm được từ việc đầu cơ trục lợi thủy sản ở chỗ tôi.
Số tiền họ kiếm được từ việc bán hải sản trong hơn nửa tháng này đáng lẽ là của tôi!”
Cho dù tới nước này, anh Bảy tham tiền như mạng vẫn cắn răng giữ vững lập trường của mình.
Cố Cẩm ngồi trên ghế bật cười, cô nhón chân về phía anh Bảy đang ngồi dưới đất, gật đầu với hắn ta: “Lấy của họ bao nhiêu thì nôn hết ra đây cho tôi! Tốt nhất là bây giờ anh hay cầu nguyện là họ không sao, nếu không, tôi không ngại bẩn tay mà tiễn ông đi gặp họ đâu.”
Anh Bảy nghe thấy lập tức biến sắc, vội nói: “Tôi...!tôi trả, tôi không cần tiền nữa...”
Đã hai ba ngày trôi qua rồi, ai biết ba người kia còn sống hay không.
Tiền còn có thể kiếm, nếu mất mạng thì cả đời này coi như xong.
Cố Cẩm híp mắt thu chân về, âm trầm nói: “Tiền tôi lấy, người tôi cũng lấy!”
Thái độ của đối phương không khỏi khiến cô cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của anh họ.
Sắc mặt anh Bảy trắng bệch, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng rằng ba người kia vẫn còn sống.
Thuyền đi ban đêm rất nguy hiểm, vừa khó nhìn rõ đường đi, thỉnh thoảng lại có sóng biển đánh tới.
Càng gần đảo phía Nam, sóng biển càng lớn.
Cũng may cả đường không có nguy hiểm gì.
Đảo phía Nam không lớn, muốn tìm người rất đơn giản, bọn họ chia nhau ra đi tìm.
Cố Cẩm dẫn An Minh Tế đứng trên boong thuyền, nhìn hòn đảo đen thùi lùi, trong mắt lộ ra vẻ trầm trọng.
Cô vừa định dẫn người xuống thuyền đi tìm, nhưng đột nhiên cô híp mắt lại nhìn chăm chú ánh lửa ở một nơi cách đó không xa.
Tuy xa nhưng cô nhìn rất rõ, nơi đó có bóng người qua lại.
“Xuống thuyền hết đi!”
Để phòng ngừa, Cố Cẩm đuổi hết mọi người xuống thuyền, bao gồm năm người cô đánh bị thương trước đó và cả anh Bảy đi lại không tiện kia.
Sau khi xuống thuyền, Cốn Cẩm chỉ ánh lửa ở phía kia, ra lệnh: “Đi về phía đó, các người đi trước dẫn đường.”
Nhóm anh Bảy không dám phản kháng, hơn mười người đàn ông tụ lại với nhau, hoặc dìu hoặc đỡ đi về phía trước.
Lúc này, trong lòng mọi người đều cầu nguyện ánh lửa kia là ba cậu thanh niên đó.
Đi tới gần, mọi người nhìn thấy ba bóng người đứng ở chỗ ánh lửa, họ giơ thanh gỗ lên bày ra vẻ cảnh giác.
“Mấy người là ai?”
Vừa lại gần, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, đó là giọng của anh họ.
Trong bóng tối, cô lộ ra vẻ mặt sung sướng mà mọi người không nhìn thấy.
Cô dắt tay cậu nhóc đi về phía trước: “Anh Kiệt, là em.”
Ba người này chính là Cố Gia Kiệt, Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân.
Nghe thấy giọng của Cố Cẩm, ba người kia cứng đờ, sau đó kích động tới mức khóc lên.
Khu vực biển ở hòn đảo phía Nam Thủy Loan vô cùng nguy hiểm.
Bình thường rất ít người lại gần, đây là chuyện mà nhóm anh Bảy nói với họ trước khi rời đi, bảo họ chờ chết ở nơi này.
Mấy ngày qua, ba người sống vô cùng chật vật, đói thì bắt cá ăn, khát thì uống nước biển mặn, tối thì chịu rét.
Sở dĩ họ kiên trì tới hiện tại là vì trước lúc đó bị bọn anh Bảy bắt, Cố Gia Kiệt thông minh ghi nhớ số điện thoại của trưởng thôn.
Khi nhận thấy có chuyện không đúng, anh ta đã nói số này cho Mao Mao, bảo cậu ta gọi điện tìm em họ của mình.
Sau khi nghe thấy giọng của em họ, một người đàn ông trưởng thành như Cố Gia Kiệt đã bật khóc, khóc rất mất mặt, khóc xé gan xé phổi.