Cho dù là cô cũng không nhịn được, nhón một miếng nếm thử khi ngửi mùi thơm nức mũi này.
Thịt mềm tươi ngon, ăn vào vẫn còn vương vấn mùi thơm trong khoang miệng.
Cố Cẩm tỏ ra hài lòng, cô đặt âu thịt lên bàn, dùng khăn đậy lại để giữ ấm.
Sau đó cô lại xào trứng gà, làm thêm một đĩa rau trộn.
Gạo trong nhà không còn nhiều, ăn cơm sợ không đủ, thế là cô lấy hết số bột mì còn lại ra dán hơn mười cái bánh.
Bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng khóc lóc, hình như là bác trai đã về.
Cố Cẩm gắp cái bánh cuối cùng ra, sau khi thấy lửa dần dần tắt đi, cô mới ra yên tâm ra ngoài.
“Con sao thế này?”
Giọng nói kích động của bác gái vang lên.
Cố Cẩm đứng trước cửa phòng bếp, nhìn bác trai mang khuôn mặt đầy vết cào về.
Quần áo mới mua trên người Mẫn Mẫn cũng bị xé rách, cô nhóc đang tủi thân khóc to.
Cố Đức Xương thở dài: “Lệ Lệ nhà Đại Dũng bị từ hôn, cảm xúc của nó không tốt, thấy quần áo Mẫn Mẫn mặc thì đòi.
Mẫn Mẫn không chịu nên cãi nhau, Lệ Lệ xông lên xé quần áo con bé, tôi đi cản hai đứa nó thì vợ của Đại Dũng liền cào tôi.”
Ông ta sờ vết cào trên mặt mình, nghĩ đến dáng vẻ đanh đá của vợ Đại Dũng lúc đó, mặt càng đau hơn.
“Mẹ! Họ thật quá đáng! Chúng ta đưa mì kiều mạch cho họ, họ không cảm ơn còn xé rách váy của con, giẫm bẩn giày của con.
Lệ Lệ cố ý đấy, nó ngứa mắt con có đồ đẹp, đây là lấy oán báo ân!”
Cố Mẫn Mẫn trước giờ luôn yên tĩnh, hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Cô nhóc lớn ngần này, chưa từng có một bộ đồ nào đẹp như vậy, nhưng bây giờ đã bị hỏng rồi.
Trần Hồng nhìn vét cào trên mặt chồng mình, lại nhìn quần áo rách nát của con gái, vừa tức giận vừa đau lòng.
Bà ta cắn răng hỏi: “Cha mẹ đâu? Họ mặc kệ à?”
Cố Đức Xương còn chưa nói gì, Cố Mẫn Mẫn đã tức giận nói: “Chính họ đã đuổi con với ba ra ngoài, còn nói chúng ta không biết tốt xấu, lòng lang dạ sói.”
Mặt Trần Hồng đen thui, đây chính là người nhà của bà ta đấy!
Bà ta nắm chặt tay, đau lòng nhìn chồng mình, cả người tức đến run lên.
Cố Gia Kiệt dựa vào cửa, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Anh ta cười lạnh: “Chuyện khốn nạn họ làm mấy năm nay có ít đâu, bây giờ chúng ta tốt bụng đưa lương thực cho họ.
Họ không biết ơn còn đánh người, coi chúng ta như kẻ dễ bị bắt nạt, đúng là ức người quá đáng mà!”
Anh ta cố ý nói cho Trần Hồng nghe, vì muốn bà ta nổi giận.
Quả nhiên nghe con trai nói vậy, hai mắt Trần Hồng đỏ lên: “Mẹ sẽ đến nhà hỏi cha mẹ và anh cả! Hỏi xem họ có ý gì!”
Bà ta nhấc chân muốn đi ra ngoài.
“Bác ơi, trời đã muộn rồi, cháu cũng nấu cơm xong, ăn cơm trước đã, có chuyện gì thì mai hãy tính.” Lúc này, Cố Cẩm mở miệng nói.
Giọng nói của cô dịu dàng dễ nghe, an ủi trái tim đang bực bội và nóng nảy của Trần Hồng.
Cố Đức Xương cũng khuyên nhủ: “Tiểu Cẩm nói đúng đấy, giờ trời đã tối, chờ bà đến thôn họ Trần thì trời cũng muộn lắm rồi.”
Trần Hồng không phải là người cứng đầu, tuy bà ta rất khó chịu, song lúc này cũng chỉ đành nhịn.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ta hiểu rằng giờ một mình bà ta đi tới đó thì vẫn sẽ bị bắt nạt như trước kia.
Chờ ngày mai, bà ta sẽ dẫn chồng và con trai mình cùng đi.
Từ lúc cha mẹ bán bà ta, quan hệ giữa họ liền trở lên lạnh nhạt.
Nhiều năm qua nhà họ vẫn luôn đòi hỏi vòi vĩnh, vì ân tình nên bà ta vẫn nhường nhịn, bây giờ họ bắt nạt chồng và con bà ta, sao bà ta có thể nhịn được?
Bình thường đòi đồ ăn đã đành, bây giờ còn ra tay đánh người, tình hình đã khác rồi.
“Mẹ, con sắp đói chết rồi, chúng ta ăn cơm trước đi...!Chờ ngày mai con đi với mẹ đến nhà họ Trần giúp ba và em gái báo thù.” Cố Gia Kiệt giục.
“Thằng cả với Gia Kiệt nói đúng đấy, ngày mai hãy đi, người nhà họ Cố ta không phải ai cũng bắt nạt được đâu.”
Không biết ông Cố đi ra từ lúc nào, giờ bỗng lên tiếng.
Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, Trần Hồng chỉ đành nhẫn nhịn.
Thấy bà ta đã bình tĩnh lại, Cố Cẩm gọi ông, hai bác, em họ đi ăn cơm, còn bảo Cố Gia Kiệt gọi Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân.
Cô thì tự mình đi gọi cậu nhóc.
Hôm nay nhà họ Cố rất náo nhiệt, trên bàn cơm đã ngồi chật ních.
Đồ ăn trên bàn nóng hổi, tỏa ra mùi thơm nức mũi, khiến người ta chảy nước miếng.
Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân nhìn chằm chằm thịt kho tàu và cả canh mọc trên bàn.
Về rau dại lẫn trứng xào, họ không có hứng thú lắm.
“Ăn cơm đi, chuyện gì cũng phải chờ ăn no đã.”
Ông Cố nói, mọi người nghe xong cùng cầm đũa lên.
Món ăn được yêu thích nhất là thịt hươu kho tàu, may là Cố Cẩm nấu nhiều.
Thấy mọi người gắp món đó đầu tiên, cô cũng gắp một miếng thịt nạc cho cậu nhóc đang ngồi bên cạnh mình.
Tiếp đến, cô còn xé một miếng bánh to, đặt vào tay cậu: “Nếm thử xem có ngon không?”
Thấy mọi người ăn ngon lành từ lâu, An Minh Tế sớm đã không nhịn nổi, cậu gắp miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng.
Miếng thịt thơm nức, mềm nhũn, suýt chút nữa là nuốt luôn cả lưỡi.
Cố Gia Kiệt, Lưu Bình Nguyên, Ngũ Chí Nhân, Cố Mẫn Mẫn ăn đến mức không dừng được, ngay cả ông Cố và Cố Đức Xương cũng thế.
Chỉ có bác gái, vẫn luôn buồn bực không vui.
Nhìn bánh bột mỳ, thịt kho tàu, trứng xào, còn cả canh mọc thơm ngon, Trần Hồng cảm thấy tim mình đang nhỏ máu.
Đau quá đi!
Lương thực của bà ta!
Tất cả đều vô cùng đắt đỏ quý giá, sao Cố Cẩm lại nấu hết như vậy chứ!
Bà ta ngẩng đầu nhìn Ngũ Chí Nhân và Lưu Bình Nguyên, hai người này đã ăn hết một cái bánh to rồi, đang bắt đầu ăn cái thứ hai.
Trần Hồng càng đau lòng hơn.
Cố Cẩm nhìn sắc mặt của bác gái, không nói gì, giả vờ như không biết.
“Ngon quá, ngon chết đi được! Tiểu Cẩm à, với tay nghề này, em có thể mở nhà hàng được rồi, chắc chắn kinh doanh sẽ phát đạt!”
Ngũ Chí Nhân vừa ăn vừa khen.
“Đúng thế! Tay nghề tuyệt vời không chỗ chê! Anh muốn ăn cả đời!”
Lưu Bình Nguyên nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình.
Cố Gia Kiệt nghe vậy, cảm thấy không vui.
Anh ta còn chưa nuốt xong miếng bánh trong miệng, đã ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lưu Bình Nguyên như nhìn kẻ thù.
(Editor: ôi, hâm mộ Mẫn Mẫn và chị Cẩm có anh trai tốt như Cố Gia Kiệt, lúc nào cũng bảo vệ em gái.)