Trùng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Với Kẻ Thù


Miệng thì nói phải ngăn cản phòng tuyến đầu tiên tức là viên đạn bọc đường của kẻ thù mà cuối cùng lại ăn no tới mức ợ liên tục.

Hứa Dao xấu hổ cúi đầu.

Trịnh Bằng Khinh dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ sâu sắc của mình đến Hứa Dao, dùng tay kéo Lâm Khiển: "Mình ra cổng trường ăn sáng đi."
Lâm Khiển nhìn nửa cái bánh bao cắn dở cùng túi sữa đậu nành đã thấy đáy, cạn lời gật đầu: "Đi thôi."
Hứa Dao khẩn trương bám đuôi: "Cho tao theo cùng với."
Trịnh Bằng Khinh khoanh tay trước ngực nhìn cậu ta: "Mày chưa ăn no à?"
Hứa Dao: "Không tao...!Ợ ~"
Hứa Dao khóc không ra nước mắt che miệng mình lại: "Tao không có mà...!Ợ ~"
"Á ——" Hứa Dao tự sa ngã dậm chân: "Không đi nữa! Ợ ~ "
Dứt lời còn ợ liên tục khiến cậu ta khá xấu hổ, quay người chạy như bay.

Nhìn theo bóng lưng chạy xa dần của Hứa Dao, khóe miệng Trịnh Bằng Khinh nhếch lên sung sướng, cuối cùng cũng tiễn được cái bóng đèn để tận hưởng thế giới hai người cùng bạn trai, đồng thời ăn một bữa sáng ngây ngô tràn ngập không khí thanh xuân vườn trường.

Đây mới là hồi ức tuyệt đẹp sau này bọn họ nên nhớ về!
Lâm Khiển không hề hay biết trong đầu Trịnh Bằng Khinh đã soạn xong sẵn kịch bản, cậu đưa cặp sách của mình cho hắn đeo hộ, nói: "Em đi toilet, anh ra đấy trước đi."
Trịnh Bằng Khinh thuần thục nhận lấy, cười tủm tỉm sung sướng: "Ok."
Lâm Khiển nhìn bạn trai cười sắp lộ cả hàm răng, hiểu rõ vỗ lên vai hắn: "Khiêm tốn chút bạn trai à, em với anh đang yêu sớm đó."
Trịnh Bằng Khinh thở dài: "Đời trước anh nhịn gần chết, đời này anh không quản được trái tim nóng bỏng muốn bán cơm chó của mình đâu."
Lâm Khiển tỏ vẻ hoài nghi nhìn hắn: "Đời trước em cũng có thấy anh nghẹn bao giờ đâu?" Chỉ là do kiếp trước họ yêu nhau muộn quá cho nên không có nhiều cơ hội để Trịnh Bằng Khinh thể hiện.

Trịnh Bằng Khinh mặt không đổi sắc: "Hết cách rồi, tình yêu luôn khiến con người ta sa ngã."

Lâm Khiển túm lấy tóc hắn: "Anh nói làm em mắc ị."
Canteen của Thập Nhị Trung trừ việc bán văn phòng phẩm và đồ ăn vặt ra thì còn có cả bữa sáng, chủ yếu là mì ăn liền, kèm theo trứng gà và chân giò hun khói.(*)
Trong quán được bày vài bộ bàn ghế đơn sơ, bình thường có không ít học sinh hay tới đây ăn, đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang hai người chiếm một cái bàn, vừa ăn mì vừa chửi Lâm Khiển.

"...Đêm qua tao về đến nhà rồi càng nghĩ càng giận, rõ ràng biết đấy là âm mưu thâm độc của thằng đểu Lâm Khiển mà không vạch trần được, đến giờ tao vẫn không nuốt trôi cục tức này!" Đổng Minh Ân thở phì phò nói.

Sắc mặt của Lâu Tinh Quang cũng không tốt hơn là bao, nhưng cậu ta bình tĩnh hơn thằng bạn, mở miệng khuyên nhủ Đổng Minh Ân: "Còn cách nào khác nữa, vì đại ca, mày nuốt không trôi cũng phải nuốt."
"Đại ca anh ấy..." Đổng Minh Ân muốn nói lại thôi, nhớ tới cảnh Trịnh Bằng Khinh cam chịu nhục nhã trước mặt Lâm Khiển, buồn rầu thở dài: "Haiz--"
Lâu Tinh Quang làm sao lại không hiểu cảm giác ấy: "Mẹ tự nhiên được lợi cho Lâm Khiển, không những thế còn giúp nó lấy được xuất đề cử, tao muốn vạch trần bộ mặt đểu cáng của nó!
Đổng Minh Ân đập bộp xuống bàn: "Tức đéo chịu được!"
Hai người vừa than ngắn thở dài giải quyết cho xong bát mì gói, đột nhiên, Đổng Minh Ân vỗ đùi: "Này, hôm nay có tiết của bố thằng Lâm Khiển đúng không?"
Lâu Tinh Quang cố gắng nhớ lại thời khóa biểu, lỡ miệng chửi "mẹ kiếp" một câu: "Tiết 3, tiết toán chết chóc."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý trao đổi ánh mắt, Đổng Minh Ân xoa xoa tay: "Chúng ta lấy Lâm Nhã Chí xả giận cho đại ca đi."
Nếu nói người Trịnh Bằng Khinh ghét nhất trường là Lâm Khiển thì người xếp thứ hai không ai khác ngoài bố cậu ta, Lâm Nhã Chí.

Mọi người cũng không biết do Trịnh Bằng Khinh ghét Lâm Khiển nên mới ghét lây sang Lâm Nhã Chí, hay do ghét Lâm Nhã Chí nên mới ghét luôn cả Lâm Khiển.

Tuy nhiên bọn họ ghét Lâm Khiển chủ yếu là do ân oán giữa Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, nhưng lại ghét Lâm Nhã Chí bởi ông ta là một giáo viên khiến người khác căm hận.

Lâm Nhã Chí thực sự rất đểu giả!
Thông thường mấy giáo viên khác vào dạy lớp tám sẽ dùng phương pháp dỗ dành là chính, còn không thì dứt khoát mặc kệ, học sinh học hay không là tùy, chỉ cần không xảy ra xung đột với nhau là được.


Thế nên người ta hay ví giáo viên lớp tám như gió mùa xuân ấm áp hoặc là gió hè trong suốt.

Duy nhất chỉ có Lâm Nhã Chí chẳng khác nào gió đông lạnh lẽo thích chơi trò cứng chọi cứng, không, chính xác là đứa nào cứng hơn đứa đấy thắng.

Dạy thì chả ra làm sao, thích mỗi cái so võ với học sinh thì chẳng thua tí nào, nổi tiếng quanh Thập Nhị Trung.

Lớp tám là lớp phá nhất mà cũng bị Lâm Nhã Chí ép cho vào khuôn khổ là đủ hiểu, mãi đến năm lớp 11, Trịnh Bằng Khinh chuyển trường đến thì cả bọn mới lấy lại được phong độ ngày nào.

Nếu không sao mọi người lại gọi hắn là đại ca kia chứ, cũng chỉ có Trịnh Bằng Khinh mới dám chống đối gay gắt với ôn thần được xưng là giáo viên ác liệt nhất Thập Nhị Trung, không những thế, hắn thậm chí còn đá cửa ra ngoài ngay trong giờ học của ông ta.

Nhớ lại quá khứ oanh liệt ngày xưa của Trịnh Bằng Khinh, Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang xót xa vô cùng.

"Bây giờ đại ca và Lâm Khiển còn đang phải duy trì vẻ hòa bình, chúng ta không thể nào ra tay với Lâm Khiển nhưng đối phó với Lâm Nhã Chí thì dư sức." Lâu Tinh Quang cân nhắc.

Đổng Minh Ân vẫn cảm thấy hơi lo lắng: "Nhỡ Lâm Khiển mà biết rồi nó lấy chuyện này làm lý do chèn ép đại ca thì phải làm sao?"
Lâu Tinh Quang ngẫm một hồi rồi quả quyết phủ định: "Quan hệ giữa Lâm Khiển và Lâm Nhã Chí kém như thế, chắc nó đếch thèm quản đâu."
Đổng Minh Ân nở nụ cười âm hiểm: "Thế thì được, hôm nay bọn mình nhất định phải cho Lâm Nhã Chí một ngày 'tươi đẹp' chút giận cho đại ca!"
Lâu Tinh Quang đồng ý cả hai chân: "Đại ca đã phải trả giá nhiều cho chúng ta, chuyện chúng ta có thể làm cho anh ấy chỉ có vậy!"
Hai người bắt đầu bày mưu tính kế xem tí nữa bày trò chọc phá Lâm Nhã Chí thế nào mà không hề chú ý đằng sau, có một cặp mắt sâu không thấy đáy theo đuổi bọn họ.

"Thì ra là thế." Khóe miệng Hoắc Nghiệp Thụy khẽ nhếch để lộ một nụ cười không rõ nghĩa, đứng dậy nói: "Ông chủ, tính tiền."
Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang thì thầm to nhỏ xong xuôi, hai người đập tay, đang định đứng dậy tính tiền thì thấy Trịnh Bằng Khinh lững thững xách cặp đi tới.


Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang liếc mắt nhìn nhau, Lâu Tinh Quang thần bí nói: "Từ từ hãy khoe đại ca, cho anh ấy vui vẻ."
Đổng Minh Ân gật đầu, hai người ăn ý sửa sang lại vẻ hớn hở.

Đổng Minh Ân giơ tay lên gọi hắn: "Đại ca, bọn em ở đây."
Trịnh Bằng Khinh đen mặt nhìn bọn họ, trông cứ như ai vừa thiếu nợ hắn mười triệu.

Đổng Minh Ân thở dài: "Haiz, đại ca đã không còn phóng khoáng như ngày xưa nữa..."
Lâu Tinh Quang cũng nghiêm túc hùa theo: "Hy vọng kế sách của chúng ta có thể làm anh ấy vui hơn một chút."
Trịnh Bằng Khinh đang hớn hở chờ trải qua thế giới riêng với cậu bạn trai nhỏ, ai ngờ đâu tự nhiên lòi ra hai cái bóng đèn.

Tuy trong lòng cực kỳ không vừa lòng nhưng vẫn đi qua chào hỏi cho có: "Chúng mày cũng ở đây à?"
Đổng Minh Ân gật đầu: "Bọn em mới vừa ăn sáng xong."
Trịnh Bằng Khinh nhìn hai bát mì gói thấy đáy, mừng thầm trong lòng nhưng trên mặt lại không có gì khác thường, hờ hững đáp: "Ồ, vậy chúng mày về trước đi."
Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang lại đặt mông ngồi xuống, Lâu Tinh Quang nói: "Không sao, bọn em chờ anh ăn xong rồi đi chung luôn cũng được."
Ngoài mặt Trịnh Bằng Khinh: "..."
Nội tâm Trịnh Bằng Khinh: Chúng mày cút mẹ đi hộ tao!!!
"Không cần đâu." Trịnh Bằng Khinh giả bộ tri kỷ nhìn đồng hồ: "Bọn mày về trước đi, đừng để muộn giờ."
Đổng Minh Ân cười ha hả: "Muộn thì muộn, có phải chuyện lớn gì đâu..."
Cậu ta chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên bị Lâu Tinh Quang chặn họng, những lời muốn nói không thể nào thoát ra.

Lâu Tinh Quang nhìn Trịnh Bằng Khinh: "Anh yên tâm, bọn em sẽ cố gắng học tập, không đi học muộn nữa."
Đổng Minh Ân hiểu ra vấn đề, vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng."
Trịnh Bằng Khinh nhìn bọn họ mãi vẫn không nhúc nhích, điên cuồng ám chỉ: "Thế chúng mày đi nhanh đi."
Đổng Minh Ân lưu luyến không rời, tri kỷ muốn chăm bón hắn hơn một chút: "Bọn em muốn nhìn anh gọi món."
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Hai đứa mày bị điên à?
Nhưng giờ hắn chỉ cần chúng nó chịu đi là được rồi, Trịnh Bằng Khinh mặc kệ quay mặt về phía ông chủ gọi: "Cho cháu hai bát mì."
Đổng Minh Ân vội vàng nói: "Đại ca, em vừa ăn xong."

Lâu Tinh Quang hùa theo: "Em cũng ăn rồi."
"Ừ tao biết." Trịnh Bằng Khinh nghĩ thầm: Ăn xong thì cút mẹ đi cho tao nhờ!
Sau đó tiếp tục gọi thêm: "Ông chủ, hai bát mì có trứng chần và vài lát cái chân giò hun khói."
Đổng Minh Ân hơi xấu hổ: "Đại ca, anh đừng khách khí với bọn em thế..."
Trịnh Bằng Khinh đang bận gọi món, hoàn toàn không quan tâm tới lời cậu ta: "Thêm hai hộp sữa chua."
Ông chủ canteen nhanh chóng đáp lại: "Nhận món!"
Đổng Minh Ân thấy Trịnh Bằng Khinh kiên trì như vậy, cảm thấy không thể từ chối ý tốt của hắn, đành nói: "Đại ca có lòng, em xin nhận vậy...."
Trịnh Bằng Khinh không hiểu cậu ta nói gì, lúc này Lâu Tinh quang đột nhiên chú ý đến chi tiết nhỏ, hỏi hắn: "Đại ca, sao anh lại cầm hai cái cặp sách."
Vừa đúng lúc chủ quán bê hai bát mì đến: "Bạn học, mì của cháu đây, chờ hai phút rồi hãy ăn nhé."
Đổng Minh Ân duỗi tay nhận một bát: "Em no lắm rồi, vậy chỉ ăn trứng với chân giò thôi nhé, không ăn được nhiều..."
"Mày bỏ cái bát xuống." Trịnh Bằng Khinh nhìn chằm chằm cậu ta, khiến cho Đổng Minh Ân run lên cầm cập, vội vàng thả bát mì nóng xuống.

Đổng Minh Ân hoang mang nhìn Trịnh Bằng Khinh, chẳng nhẽ bát này không phải cho cậu ta và Lâu Tinh Quang ăn? Hắn định một mình đánh chén hai bát cơ à? Ăn khỏe thế?!
Trịnh Bằng Khinh đột nhiên đứng dậy, vẫy tay về phía cổng trường: "Chỗ này!"
Đổng Minh Ân nhìn theo hướng Trịnh Bằng Khinh gọi, chỉ thấy một bóng hình quen thuộc đang chầm chậm bước về phía họ.

Cùng lúc, tiếng nói của Lâu Tinh Quang vang lên bên tai cậu ta mang theo chút nghẹn ngào: "Đại ca, cái cặp còn lại của anh là của Lâm Khiển à?"
Đổng Minh Ân chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen huyền bí.

Hai người không thể ngờ được Trịnh Bằng Khinh lại thảm tới mức xách cặp cho Lâm Khiển, đã vậy còn phải đến trước chiếm chỗ, gọi đồ ăn sáng cho cậu ta.

Trịnh Bằng Khinh không rảnh quan tâm thế giới nội tâm phong phú của bọn họ, thuận miệng đáp: "Ừ."
Đổng Minh Ân cuối cùng cũng không thể chống đỡ được thân thể lung lay trước gió, đặt mông ngồi trên mặt đất, thuận tiện đánh đổ hai cái ghế.

Lâm Khiển nó không phải là người!
Không! Phải! Là! Người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận