Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

"Chậm đã! Không được đi!"

Mới vừa đưa tiền thuê nhà chuẩn bị rời đi, đột nhiên một giọng nói vang lên, hai huynh đệ Tư Lăng cho rằng đang nói người khác, nên không phản ứng gì mà tiếp tục đi ra ngoài khách sạn. Lúc bọn hắn mới vừa đi tới cửa trước, bỗng bị một bức màn nước đột nhiên xuất hiện chắn lối đi.

Tư Lăng sửng sốt một chút, Tư Hàn lạnh lùng quay đầu lại, nhìn về phía đại sảnh khách sạn. Trên một cái bàn ngồi ba cô nữ tu, một người trong đó là nữ tu Kim Đan kỳ, nàng ta mặc tử y (y phục màu tím), bộ dạng thanh lệ xuất trần, tướng mạo cực kỳ xuất sắc, một đôi mắt đẹp dịu dàng đầy rung động. Nàng ta thản nhiên nhìn sang, phảng phất như chất chứa ngàn vạn tình ý, khiến người ta say mê. Mà hai nữ tu còn lại đều là Trúc Cơ, một lục y (y phục màu xanh lá), một phấn y (y phục màu hồng), cũng đều đang cười khanh khách mà nhìn bọn hắn, trong thần sắc mang theo sự ngạo mạn của người bề trên.

Lúc này, Tư Lăng cũng ý thức được bọn hắn bị người ta chặn đường, cũng xoay đầu nhìn sang, tự nhiên cũng phát hiện ba người kia.

Ba người kia nhìn thấy Tư Lăng nhìn lại, đều sửng sốt, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm (giật mình vì quá xinh đẹp), sau đó hai nữ tu Trúc Cơ lại nhìn chăm chú một chút, không khỏi phát ra tiếng cười lanh lảnh.

"Mắt của Tử Thường tỷ tỷ thật sắc bén, dung mạo vị đạo hữu này như vậy, muội muội thật suýt chút nữa nhìn ngây người luôn." Lục y nữ tu hoạt bát nói.

"Khuôn mặt đẹp đến cả nữ tử cũng khó có thể sánh bằng, không trách được Tử Thường tỷ tỷ lại để ý tới." Phấn y nữ tu ám muội nói."Chúc mừng tỷ tỷ lại phát hiện được một vị ca ca tốt".

Tử y nữ tu oán trách nhìn hai người một chút, đứng dậy đi tới chỗ bọn hắn.

Người trong khách sạn hiển nhiên nhận thức ba nữ tu này, chờ khi nghe được đối thoại của các nàng, lập tức rõ ràng, đều là một bộ dáng chờ xem trò vui.

Tư Lăng trong lúc nhất thời còn chưa ý thức được người ta đang nói tới mình, chờ phát hiện bên cạnh mình đột nhiên nổi lên hơi lạnh như băng, không khỏi run lập cập, theo bản năng mà nhìn về phía đại ca nhà mình. Nhìn thấy huynh ấy vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng băng giá, nhưng Tư Lăng lại cảm thấy đại ca đang nổi giận, sau đó mới nghĩ tới, ba người phụ nữ này là nói tới hắn!

Khốn kiếp, hắn lại bị nữ nhân coi trọng rồi! Không phải lại muốn cướp hắn nữa chứ?

"Hai vị đạo hữu, lần đầu gặp mặt, ta là Vệ Tử Thường." Nữ tu Kim Đan kỳ thấy tu vi Tư Hàn cũng cùng là Kim Đan kỳ, khách khí hơn một tí, nhưng thái độ vẫn là kiêu ngạo.

Tư Hàn nhìn về phía nàng ta, âm thanh lành lạnh, không có một chút nhân khí nào, "Chuyện gì?"

Vệ Tử Thường cũng không có việc gì, nhưng hai nữ tu Trúc Cơ kỳ kia lại rùng mình một cái, cảm thấy rét lạnh một cách khó hiểu. Phải biết sau khi đến kỳ Trúc Cơ, cảm giác đối với nóng lạnh thường đã có miễn dịch, nhưng không ngờ lúc này lại cảm thấy rét run, chờ khi đối diện với cặp mắt lạnh lẽo của nam tử kia, hai người lập tức cúi đầu, trong cung kính mang theo một chút kính sợ, là kính sợ đối với tu sĩ cấp cao. Bất quá nghĩ đến thân phận của các nàng, rất nhanh lại ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo mạn kiêu căng.

Đều là Kim Đan kỳ, Vệ Tử Thường có thể cảm giác được đối phương đang phóng hàn khí ra ngoài, tầm mắt của nàng cuối cùng cũng từ mặt Tư Lăng dời đến trên nam tu cùng cấp với mình. Sau khi thấy rõ tướng mạo của hắn, lại tiếp tục sững sờ, thầm nghĩ hôm nay không biết gặp vận tốt gì, liên tục gặp được hai nam nhân cực phẩm. Nam tử trước mắt tướng mạo tuấn lãng phi phàm, khí chất giá lạnh như sương, ngạo nghễ như tùng bách trên Thương Sơn[1], thà gãy chứ không chịu cong[2], có thể nhìn ra là một nam tu cực kỳ tự luật[3]. Nhìn ở trong mắt nàng, bộ đạo bào trắng không dính một hạt bụi này càng làm tăng thêm loại khí tức cấm dục, nhưng không biết sao tiếng lòng lại có chút kích động. Hai người đàn ông đứng chung một chỗ, mỗi người có đặc sắc riêng, tuy rằng vị Trúc Cơ kỳ kia dung mạo xuất sắc vượt trội, nhưng nam nhân lạnh lùng này cùng hắn đứng chung một chỗ lại không kém chút nào, hơn nữa mơ hồ làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm, khiến trong lòng nàng tăng thêm mấy phần cảnh giác.

Sau khi phỏng đoán thực lực của nam nhân trước mắt, Vệ Tử Thường giảm chút ngạo mạn, che môi cười nói: "Hai vị đạo hữu có lễ, không biết hai vị xưng hô như thế nào?"

Tư Hàn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, trực tiếp cất bước rời đi.

Tư Lăng có chút há hốc mồm, bất quá nhớ tới Liễu Thành Phong từng nói, vị đại ca nhà mình ở Thiên Tông phái cũng như vậy, xưa nay sẽ không dừng lại nghe người ta phí lời, hành động này vô cùng bình thường, chỉ là hơi kéo cừu hận một chút. Nghĩ thế, Tư Lăng liền đuổi theo sát.

Khuôn mặt tươi cười của Vệ Tử Thường cứng ở trên mặt, trong nháy mắt, nàng dường như cảm thấy người trong đại sảnh khách sạn đều dùng vẻ mặt chế giễu nhìn mình. Đây là chuyện nàng chưa từng gặp trong suốt hơn 200 năm tu tiên đến nay, đừng nói nàng còn là muội muội của Đảo chủ Quy Hải Đảo, ai thấy nàng mà không nhún nhường ba phần.

"Các ngươi thật là to gan, lại dám coi thường Tử Thường tỷ tỷ!"

Lục y nữ tu quát một tiếng, một cái roi màu xanh lục vung tới.

Lúc Tư Lăng đưa tay bắt lấy, một bóng đen xẹt qua, mọi người còn chưa kịp thấy rõ, liền nhìn thấy lục y nữ tử kia kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài. Trên mặt nàng có thêm mấy vết cào máu me đầm đìa, máu tươi đầy mặt nhìn vô cùng rợn người. Mọi người đều kinh hãi, bọn họ thế nhưng không thấy rõ nàng ta đã bị thứ gì gây thương tích.

Cô gái áo hồng tiến lên đỡ lấy nữ tử áo xanh, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, còn có tức giận, "Lại dám đả thương người ở Quy Hải Đảo, không thể tha thứ!"

"Đáng chết!"

Vệ Tử Thường mắt lộ điên cuồng, hất tay một cái là một loạt mũi tên nước đâm tới.

Tư Lăng đang chuẩn bị tiếp chiêu, trước mắt lại xuất hiện một bóng trắng. Chỉ thấy đại ca nhà hắn tùy ý hất tay áo, lập tức cản lại mũi tên nước, sau đó một loạt băng tiễn bắn ngược trở lại. Băng tiễn khí chất mạnh mẽ rét buốt, Vệ Tử Thường ưu nhã tránh thoát, bất quá trên gương mặt không thể tránh được xuất hiện một vết máu.

"Ngươi dám đả thương ta?" Vệ Tử Thường vẻ mặt khiếp sợ, sương mờ trong mắt càng đậm, cắn răng, cũng không kiêng dè gì nữa, lập tức bắn ra mấy con thủy long tấn công.

Tốc độ xuất thủ của tu sĩ Kim Đan khó có thể dự tính, Tư Hàn đẩy đệ đệ đang ngẫn người sang một bên, tự mình tiến lên, vừa ra tay chính là ngàn cây băng châm mang hàn khí dày đặc, thế như vũ bão mà phá tan đàn thủy long của đối phương.

Lúc này, trận đấu pháp của họ cũng thu hút tu sĩ trên đường, mọi người đều vây quanh ở cách đó không xa quan sát, vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa. Chờ khi nhìn thấy tướng mạo Tư Lăng, lại bỗng nhiên chuyển sang vẻ mặt bừng tỉnh ngộ. Có vài tu sĩ vừa mới tới đảo nên không hiểu những người kia vì sao lại hưng phấn như vậy, hiển nhiên phải hỏi thăm, sau đó dân bản địa Quy Hải Đảo rất nhiệt tình mà giải thích. Đứng ở bên cạnh xem trận chiến, Tư Lăng nghe được dân cư trên Quy Hải Đảo giải thích xong, không khỏi mặt đen lại.

Chết tiệt, cái tên Vệ Tử Thường kia thế nhưng thật sự xem trọng túi da của này hắn, đang muốn xách hắn đi làm nam sủng cho Đảo chủ Quy Hải Đảo nhằm tranh công đây.

Vệ Tử Thường này nghe nói là muội muội của Đảo chủ Quy Hải Đảo - Vệ Quan Nhai, bởi vì năng lực xuất chúng, xưa nay rất được Đảo chủ yêu thích. Đương nhiên, nàng ta cũng không phải em gái ruột của Đảo chủ đảo Quy Hải, mà là một muội muội nhận nuôi thôi. Nghe nói việc Đảo chủ Quy Hải Đảo thích nhất chính là nhận loạn muội muội, sau đó đem hải đảo mình thu phục được ban cho các nàng quản lý, cho nên trong Nam Hải này, hải đảo của Vệ Quan Nhai nhiều vô số kể, muội muội cũng không biết bao nhiêu mà đếm.

Vệ Quan Nhai nhận loạn muội muội thì cũng không chẳng có gì đáng trách, nhưng Vệ Quan Nhai là nam nhân, hơn nữa có cái tật xấu khiến người ta lên án chính là, người này thích nam phong, nhưng lại vô cùng xoi mói, không phải người có dung mạo kiệt xuất thì sẽ không liếc mắt nhìn. Những cô muội muội kia của hắn muốn làm hắn vui lòng, thấy nam tu nào tuấn mỹ đều sẽ sử mọi biện pháp để thu phục, sau đó đưa đến trong phủ của Đảo chủ, chờ hắn ngày nào đó tâm huyết dâng trào thì vừa vặn có thể hưởng dụng.

Tư Lăng rất xui xẻo mà vừa vặn đụng phải Vệ Tử Thường. Mà dung mạo này của hắn thật đúng là quá xuất sắc; ở cái nơi tướng mạo đa phần là mỹ lệ như Tu Tiên giới, đừng nói là nam nhân, cả những nữ tu cũng cực hiếm có người có thể sánh bằng, chớ trách lại bị Vệ Tử Thường liếc mắt chọn trúng.

Tư Lăng mặt đen lại, ngổn ngang trong gió, thì ra hắn còn có thể bị bắt đi làm nam sủng.

Mà lúc này, đang đối phó với Vệ Tử Thường, Tư Hàn tất nhiên cũng nghe được đối thoại của tu sĩ xung quanh, đôi mắt lạnh lẽo dâng lên một tầng sương trong vắt, ẩn hiện trong đó là đồ hình huyền ảo. Sau đó dưới hàng trăm cặp mắt chăm chú dõi theo, Vệ Tử Thường bị một đóa Bạch Liên hỏa diễm đả thương, kêu thảm một tiếng, vừa ói ra ngụm máu, lại bị một tòa băng sơn trực tiếp đè xuống đất. Nếu không phải hạ thủ lưu tình, cả người đã bị nghiền nát, dù vậy lúc này cũng đã bị vị đại ca nào đó ngược đãi đến thổ huyết không ngừng.

Tư Hàn ra tay vô cùng nặng, đả thương người xong, vung tay áo bào lên, sắc mặt lạnh lùng ly khai, cả liếc mắt nhìn đối phương cũng không thèm.

Tư Lăng xoay đầu nhìn thấy vẻ mặt căm hận của ba nữ tu kia, mí mắt chớp chớp, xoay đầu đuổi theo sát bước chân của đại ca nhà mình.

Nhìn thấy đại ca ngược[4] người, hơn nữa là không phí chút sức lực mà ngược một tu sĩ cùng cấp với hắn, Tư Lăng có chút áp lực như núi. Đại ca thực sự là cỗ máy chiến đấu[5], hắn vẫn nên theo bước đại ca thôi. Không chỉ có Tư Lăng nghĩ như vậy, Tiểu Hồng muội muội nhìn thấy quá trình đẫm máu này - cũng như vậy nghĩ, càng thêm nịnh nọt Tư Hàn. Chỉ có Trọng Thiên là vẻ mặt xem thường, vẫy vẫy đuôi bày tỏ chuyện ngược người này đại gia nó cũng biết, hơn nữa nó yêu nhất là ngược người ~~

Trong Quy Hải Đảo không cho đấu pháp, tu sĩ mỗi lần xảy ra tranh chấp đều sẽ bị thị vệ trông coi Quy Hải Đảo trừng phạt, thường thì không chết cũng lột da. Mà lúc này không chỉ có người quang minh chính đại đấu pháp trong đảo, hơn nữa còn ngược muội muội của đảo chủ bọn họ, thị vệ Quy Hải Đảo lập tức nổi giận, phát động nhân lực đi bắt người.

Chỉ tiếc động tác của Tư Hàn quá nhanh, ngược người xong liền rời đi. Lúc thị vệ trông coi Quy Hải Đảo đuổi tới, bọn hắn đã rời khỏi đảo, chờ khi thị vệ đuổi theo ra khỏi đảo, đã không gặp bóng người.

Tư Lăng ngồi ở trong Phi Thiên Thuyền đã ẩn thân nhìn ra bên ngoài, tu sĩ Quy Hải Đảo đang bay tới bay lui tìm kiếm ở trên mặt biển, hắn không khỏi vỗ vỗ ngực. Quy Hải Đảo này thực sự là vô cùng bạo tay, tu sĩ coi giữ đảo đều là Kim Đan kỳ, có thể thấy được thực lực của đảo này rất hùng hậu, vị Đảo chủ gọi là "Vệ Quan Nhai" kia càng khó lường.

Chỉ là, bọn hắn làm như vậy sợ rằng đã chọc giận Quy Hải Đảo, vẫn nên mau mau chạy trốn thôi.

"Chúng ta nên đi nhanh một chút đi, tu sĩ Quy Hải Đảo sẽ không chịu để yên đâu." Tiểu Yêu Liên nhát gan lo lắng nói, sau đó lại có nghi vấn: "Tư công tử, ba cô nương vừa nãy muốn bắt huynh đi làm nam sủng của Đảo chủ gì đó sao?"

Tư Lăng hắc tuyến, cảm giác Tiểu Yêu Liên hình như cũng bị dạy hư. Mà lúc này, từ lúc Tiểu Yêu Liên đặt câu hỏi, sương lạnh bên kia lại càng nặng thêm, rét lạnh làm Tư Lăng run lập cập, thầm nghĩ hàn khí của đại ca quá nặng rồi, đừng nói sau này tu luyện thành băng nhân luôn nha?

Lúc này, Tư Hàn mặt mày nghiêm túc nhìn đệ đệ nhà mình, nói rằng: "Sau này phải cẩn thận với nữ nhân một chút, nếu muốn tìm đạo lữ song tu..." Suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Phải được ta đồng ý mới được." Cũng để trấn giữ cậu đệ đệ ngốc này, đỡ bị nữ nhân lừa gạt.

Nghĩ tới, liền đảo tầm mắt qua khuôn mặt của đệ đệ ngốc. Bản thân hắn vốn không cảm thấy, nhưng hôm nay mới biết thì ra tướng mạo của đệ đệ ngốc ở trong mắt người khác lại là cực kỳ xuất sắc, sẽ khiến người ta sinh ra dị tâm, sơ ý một chút sẽ bị những tu sĩ cấp cao bắt đi làm nam sủng.

Trải qua chuyện lần này, làm cho Tư Hàn bỗng sinh ra một loại chấp niệm. Mặc dù sau này sẽ vì tu luyện công pháp mà thất tình lục dục càng ngày càng đạm bạc, cũng sẽ quên đi rất nhiều chuyện, nhưng hắn chắc chắn sẽ nhớ kỹ bản thân mình có người đệ đệ luôn làm người ta bận tâm, vì để bảo vệ trinh tiết của đệ đệ, không được tùy tiện để nam tu hay nữ tu sĩ bắt hắn đi làm nam sủng.

Nói thế nào lại dính đến cái này rồi? Tư Lăng có chút xấu hổ, nhưng vẫn bày tỏ mình là một đệ đệ biết nghe lời đại ca, chỉ là trong lòng âm thầm mỉa mai nói: Đạo lữ song tu cái gì, hắn nên tìm nam nhân hay là nữ nhân đây?

"Đại ca vừa nãy tức giận như vậy, là bởi vì bọn họ muốn bắt Tư công tử đi làm nam sủng sao?" Tiểu Yêu Liên ngây thơ tò mò hỏi, "Đại ca, nam sủng là không tốt sao?" Đang học tập tất cả phong tục tập quán của nhân loại, Tiểu Yêu Liên kỳ thực còn có rất nhiều thứ không hiểu.

Tư Hàn hờ hững gật đầu, khó có được mà đáp lại: "Huynh đệ của ta há có thể quy phục ở dưới một nam nhân! Cũng không làm nam sủng cho bất kỳ người nào!" Trong thanh âm tràn đầy khí khái ngạo nghễ, không thỏa hiệp với bất cứ sự vật gì.

Cho nên mới giận dữ ngược người ta đến phun máu không ngừng sao?

Tư Lăng thấy đại ca dùng một đôi mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, nhớ tới hành vi theo đuổi không ngừng trước đây của Nguyệt Thiên Dạ; dựa theo hành động tựa như ngựa giống kia của Nguyệt Thiên Dạ, không phải là muốn hắn đi làm nam sủng của nàng ta sao? Tức thì hắn suýt chút nữa chỉ tay lên trời xin thề, mình tuyệt đối sẽ không nằm dưới bất kỳ nam nhân nào, cũng không đi làm nam sủng cho bất kỳ ai, mới làm đại ca thu hồi loại ánh mắt thâm trầm lạnh như băng kia lại.

Phi Thiên Thuyền tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi tu sĩ Quy Hải Đảo, bay ngang trên biển Nam Hải.

Tư Lăng cảm thấy, đại lục Thương Vũ lớn như vậy, sau này hắn cứ việc tránh né Quy Hải Đảo, cũng không tin sẽ còn gặp phải ba nữ tu kia, cho nên cái vụ trả thù gì đó hẳn  sẽ không đụng tới đúng chứ? Nghĩ vậy nên cũng bình tĩnh lại, sau đó lại sờ sờ mặt mình, trong lòng có chút buồn bực, tầm mắt không tự chủ được mà dời ra vùng biển vô tận bên ngoài.

"Trọng Thiên, Tiểu Hồng muội muội, chúng ta đi xuống đáy biển thám hiểm đi." Tư Lăng đột nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, Trọng Thiên hưng phấn, lập tức nhảy đến trên đầu hắn gào gào tỏ vẻ đồng ý, đánh nhau là nó thích nhất. Tiểu Yêu Liên thì mặt hết sức đau khổ.

Thấy Tư Hàn nhìn về phía mình, Tư Lăng vô cùng nhanh nhẹn giải thích: "Đại ca, huynh nhìn khuôn mặt này của đệ đi, đúng là nên thay đổi dung mạo mới dễ hành sự... Tiểu Hồng muội muội nói ở nơi biển sâu của Nam Hải có một loại quả của yêu thực có thể chế thành mặt nạ, có hiệu quả ngăn cách thần thức tu sĩ, đệ muốn đi nhìn một cái xem có thể tìm được không."

Tư Hàn sau khi nghe xong, có chút suy tư.

--- ------ ----

[1]Thương Sơn là một dãy núi dài khoảng 50 km, rộng khoảng 20 km, ở phía tây huyện cấp thị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

[2]Chỉ người chính trực, ngay thẳng, kiêng cường, bất khuất.

[3] Không biết phần Raw có bị thiếu hay không. Nguyên văn là 自侓: Tự luật, quyền tự trị??. Nhưng theo mình ở đây là chỉ Tư Hàn là người rất có kĩ luật, tự giác, luôn tuân theo luật lệ mình đặt ra. 

[4]Ngược đãi, hành hạ.

[5]Nguyên văn là 大杀器: Đại sát khí. Khí ở đây là khí cụ, bộ máy, thiết bị... @[email protected]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui