Ninh Vân Hoan không ngờ Mộ Cẩn Chi ở kiếp trước để lại cho cô ấn tượng không tệ cũng có lúc trơ trẽn như thế này, y biết rõ mọi chuyện, nhưng lại cố ý nói như vậy, lẽ nào y cho rằng cô sẽ bị mọi người dọa sợ không dám mở miệng hay sao?
"Mộ đại thiếu gia, bên ngoài đồn đại anh xuất sắc như thế, nhưng không ngờ cũng chỉ có vậy thôi, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!" Lúc này Ninh Vân Hoan vô vùng coi thường Mộ Cẩn Chi, không biết Mộ Cẩn Ngôn dùng cách gì làm cho y dễ dàng hết hoài nghi như vậy, nhưng loại đàn ông không quả quyết như y, chẳng trách dù kiếp trước có được thiên thời địa lợi nhân hòa, mà vẫn bại dưới tay Mộ Cẩn Ngôn.
Sự khinh thường trong lời nói của Ninh Vân Hoan thể hiện quá rõ, mọi người nghe đều hiểu, sắc mặt Mộ Cẩn Chi xanh trắng, y không ngờ Ninh Vân Hoan dám nói y như vậy, trong lòng y vừa giận dữ, vừa không muốn tính toán so đo nhỏ nhặt với cô, y luôn cho rằng so đo với một người phụ nữ không có thân phận địa vị như cô sẽ làm mất thể diện và phong độ của y, chỉ làm giảm đẳng cấp của y mà thôi, cho nên dù tức gần chết nhưng y không mở miệng.
"Lâm tiểu thư vừa thấy tôi đã châm chọc khiêu khích, còn lấy Mộ nhị công tử làm bia đỡ đạn, Mộ nhị công tử liền xông tới kêu tôi là kẻ xấu muốn đánh tôi, tôi thật sự vô tội, vệ sĩ ở bên chỉ muốn anh ta tránh xa một chút thôi, tôi còn chưa đụng tới một sợi lông của Mộ nhị công tử, tôi nghĩ Mộ nghị sĩ sẽ không biết phân biệt phải trái hồ đồ giống như Mộ đại công tử đấy chứ?"
Ninh Vân Hoan nói xong lời này, liền lộ ra bộ mặt vô tội cùng sợ hãi.
Người Mộ gia trầm mặc không nói gì, Lâm Mậu Sơn đi tới sau vừa đúng lúc nghe thấy lời của Ninh Vân Hoan, so sánh thì Lâm Xuyến chỉ toàn gây chuyện thị phi, hiện nay có được tất cả mọi thứ của Lâm gia, nhưng lại không cống hiến gì cho Lâm gia, sự xuất hiện của Lan Ý càng quan trọng hơn khi Lâm gia toàn những hậu bối không ra gì như thế này.
Ba Lan tính toán Lâm gia, lẽ nào Lâm Mậu Sơn không tính toán ba Lan hay sao, nhìn thì thấy Lâm gia như không có người thừa kế, nhưng Lâm Mậu Sơn thực sự suy bại tới mức chỉ có thể nhận chắt ngoại về nuôi dưỡng hay sao, còn không bằng ông để cho con cháu trong nhà sinh ra một đứa trẻ để ông bồi dưỡng.
Nếu biết sau này có thể thừa kế Lâm gia, những đứa cháu bất tài ngoài ăn uống vui chơi gái gú ra cái gì cũng không biết làm, nhưng chúng vẫn biết sinh con, hơn nữa có thể vì tranh giành Lâm gia mà đầu rơi máu chảy, Lâm Mậu Sơn nguyện ý nuôi dưỡng Lan Ý, cũng là vì nhìn trúng thế lực của ba Lan mà thôi.
Mặc dù Lan gia chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, nhưng hiện nay ba Lan có ý làm kinh doanh rửa tiền ở Trung Quốc, cái khác không nói tới, chỉ dựa vào tài phú của Lan gia, cho dù là Lâm gia xuất thân từ hắc đạo giống Lan gia, kinh doanh cũng được trăm năm, nhưng vẫn kém xa.
Chỉ cần ba Lan nguyện ý che chở cho đứa cháu Lan Ý, đã đủ để người kế thừa sau này của Lâm gia có thể nắm giữ buồng lái điều khiển Trung Quốc vào trong tay!
Con cháu không hiểu ý ông thì thôi, dù sao cũng chỉ toàn một lũ vô dụng, nhưng nếu mấy đứa con không hiểu ý ông, đặc biệt là con trai cả Lâm Thâm không quản thúc chặt chẽ con gái của hắn, ngược lại còn để cho con gái hắn khắp nơi gây phiền phức cho Ninh Vân Hoan, điều này làm Lâm Mậu Sơn không biết có phải con trai cả âm thầm ra lệnh cho con gái làm hay không, điều này làm cho ông ta vô cùng thất vọng về hắn.
"Lâm Thâm, ngày mai đặt vé máy bay cho nó, tùy tiện đem nó đi đâu cũng được, sau này ta không hi vọng nhìn thấy nó xuất hiện ở Lâm gia nữa!" Sắc mặt Lâm Mậu Sơn bình tĩnh, nhưng lời nói của ông lại làm cho sắc mặt Diệp Từ trắng bệch, khóe miệng run rẩy nói không ra lời, Lâm Đan đứng bên cạnh ý vị thâm trường nhìn Ninh Vân Hoan, vỗ vỗ lưng Diệp Từ, vội vàng nói:
"Ông nôi, Xuyến Xuyến chỉ là........."
"Nếu cháu nói chuyện thay nó, ngày mai liền để cho bà nội cháu sắp xếp người xem mắt cho cháu." Tuổi Lâm Đan không nhỏ, vì Lâm Thâm không thúc giục cô ta gả cho người khác, chỉ vì không cam lòng để con gái làm quân cờ gả đi vì Lâm gia.
Bụng của Diệp Từ không chịu thua kém, cả đời sinh cho Lâm Thâm hai đứa con gái, mặc dù con người hiện nay suy nghĩ thoáng hơn, đều nói nam nữ bình đẳng, nhưng những gia đình càng có địa vị cao, đối với những phong tục truyền thống càng nghiêm khắc.
Con gái không có tư cách tiếp quản Lâm gia, Lâm Thâm là con trai trưởng, tất nhiên không cam tâm, cũng không phải ông ta không nghĩ cách khác, thậm chí còn nuôi phụ nữ, nhưng những người đó chẳng sinh nổi cho ông ta đứa con nào, cả đời tới bây giờ chỉ có hai đứa con gái, con gái nhỏ Lâm Xuyến bị nuôi thành hư rồi, có lẽ vì từ nhỏ Lâm Đan đã quá ưu tú, nó sống dưới cái bóng của Lâm Đan, tình cảm của hai chị em cũng không tốt.
Lâm Thâm đã sớm từ bỏ Lâm Xuyến, nhưng đối với Lâm Đan, ông ta lại có tính toán khác, ông ta muốn con gái kén rể, đến lúc đó nếu Lâm Đan có thể sinh ra con trai, ông ta cũng không phải hoàn toàn hết cơ hội, cho nên từ trước tới nay chưa từng đề cập qua chuyện xem mắt của Lâm Đan, mà âm thầm tìm kiếm con rể tài năng vào ở rể ở Lâm gia.
Lâm Mậu Sơn trước đây biết chuyện, nhưng cũng một mắt nhắm một mắt mở, không ngờ chỉ vì hiện nay Lâm Đan nói chuyện thay Lâm Xuyến, Lâm Mậu Sơn liền muốn gả Lâm Đan đi.
Nếu Lâm Đan bị gả đi, mưu tính của Lâm Thâm liền bị hủy, ông ta đương nhiên không cam tâm, cho nên liên tục ra hiệu bằng mắt cho con gái.Chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mặt nào Lâm Đan cũng ưu tú hơn Lâm Xuyến, nhưng đối với đứa em gái Lâm Xuyến, cô ta lại vô cùng yêu thích và bảo vệ, cho dù Lâm Xuyến có hận cô ta tới đâu, nhưng cảm tình của cô ta đối với em gái thực sự sâu đậm, nếu không cũng không ba lần bốn lượt nói chuyện thay cho Lâm Xuyến trước mặt Lâm Mậu Sơn.
Lúc này dù biết Lâm Thâm lo lắng, nhưng cô ta biết Lâm Xuyến mà bị đưa ra nước ngoài thì cuộc sống chắc chắn không tốt, cho dù có cô ta và Diệp Từ lo cho về mặt tiền bạc, nhưng đường đường là đại tiểu thư Lâm gia nếu như rơi vào kết cục bị xóa tên trong gia đình, thân phận địa vị cũng không còn, hôn nhân sau này e rằng cũng không thuận lợi, nếu Lâm Xuyến có tiền, đối với ả không những không phải may mắn, mà ngược lại nó còn là chuyện xấu.
"Ông nội, ông cho Xuyến Xuyến một cơ hội nữa thôi........."
"Câm miệng! Ai cần chị tới giả bộ tốt bụng, ít giả tạo đi, cho rằng tôi không biết chị đang tính toán cái gì hay sao!" Lâm Xuyến ngơ ngác khi bị Lâm Mậu Sơn đẩy ra nước ngoài, ả không ngờ trong mắt ông nội, ngay cả Ninh Vân Hoan ả cũng không bằng, trong lòng vốn đang đau khổ khó chịu, lại nghe thấy người chị Lâm Đan ả ghét từ nhỏ thay ả cầu tình, ả không những không cảm kích, ngược lại còn nổi trận lôi đình.
"Ông nội, ông phải biết ai mang họ Lâm chứ, ông đối tốt với cô ta đi chăng nữa, cô ta có thể cho ông cái gì?" Từ nhỏ đã có người chị ưu tú, nên tính cách Lâm Xuyến vô cùng phản nghịch, mấy năm nay ngày càng thậm tệ hơn, cùng qua lại với đám đầu trâu mặt ngựa, học được không ít tật xấu, lúc này mở miệng nói nhưng lời đê tiện, không chỉ Lâm Thâm nghe thấy mà đen mặt, Mộ Minh Lệ ở bên cạnh cũng trầm mặt xuống:
"Mẹ cháu chính là dạy cháu quy củ như thế này sao? Cháu cũng đừng xuất ngoại nữa, nhưng cũng không được ở lại Lâm gia, danh tiếng bao năm của Lâm gia, không thể vì một đứa cháu gái như cháu mà bị hủy hoại được!" Vốn dĩ cháu trai cháu gái của Mộ Minh Lệ không ít, Lâm Xuyến lại không biết nói chuyện, càng không được người ta yêu thích, cả ngày trang điểm theo kiểu làm cho những người lớn tuổi không thể ưa nổi, hiện nay nhìn thấy ả ta xui xẻo còn nói linh tinh, không những không đồng tình với Lâm Xuyến, mà còn đổ thêm dầu vào lửa:
"Cháu đã có năng lực như vậy, Lâm gia không dám giữ cháu, sau này nếu để ta biết, còn qua lại với người nào trong Lâm gia, nếu sau lưng còn dám lấy tiền của Lâm gia cho nó, liền giống như Lâm Xuyến, đều muốn rời khỏi Lâm gia sống tự lập!"
Mộ Minh Lệ nói xong lời này, quay đầu nhìn Lâm Mậu Sơn, Lâm Mậu Sơn gật gật đầu, hai vợ chồng ông bà cũng không thèm nhìn Lâm Xuyến lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lâm Thâm.
"Tôi không đi, dựa vào cái gì bắt tôi đi? Muốn đi phải là cô ta mới đúng!" Lâm Xuyến nghe thấy lời nói của Mộ Minh Lệ, tức tới phát điên, đang muốn hét lên, Lâm Thâm đã nhịn không nổi nữa, tát cho ả một cái làm ả lảo đảo ngã đụng vào bàn ghế, trượt xuống đất, mới hít sâu một hơi, phân phó người làm: "Mang nó đi, giao cho cảnh vệ Vương, nói là mệnh lệnh của tôi, để cho cậu ta đưa Lâm Xuyến đi, sau này không cho phép nó vào nhà nữa!"
Diệp Từ đứng bên không dám lên tiếng, lời nói vừa rồi của Lâm Mậu Sơn là nói với hai vợ chồng họ, bà ta dù có lưu luyến con gái tới mức nào, cũng chỉ có thể nhịn, đợi mấy ngày nữa Lâm Mậu Sơn hết giận, lại cầu tình để con gái trở về.
Lâm Xuyến muốn hét lên, nhưng bị người ta bắt lấy cánh tay lôi ra ngoài, thiếu nữ mặc váy hồng đứng bên cạnh ả nhìn Lâm Xuyến với ánh mắt băn khoăn, không muốn rời đi cùng ả, nhưng cô ta lại không có lí do để ở lại, chỉ có thể khuyên bảo:
"Chú dì, Xuyến Xuyến chỉ là đứa trẻ, hai ngày tới để cô ấy ở tạm chỗ cháu, cháu sẽ khuyên bảo cô ấy."
"Đứa trẻ ngoan, vất vả cho cháu rồi." Lúc Lâm Thâm nhìn thấy Liễu Yên, biểu tình hòa hoãn, gật đầu với cô ta: "Phiền cháu khuyên bảo Xuyến Xuyến mấy câu, cũng chỉ có lời của cháu, nó mới nghe lọt tai............."
"Cô ơi, cứu cháu........." Lâm Thâm vừa dứt lời, Lâm Xuyến đã hét lên như heo bị chọc tiết, Lâm Mẫn không nỡ để cháu gái chịu khổ, lúc này nghe thấy nó kêu lên, vội vàng làm nũng với Mộ Minh Lệ: "Mẹ, Xuyến Xuyến mới bao nhiêu tuổi, lại không hiểu chuyện, vừa rồi chỉ là nói sai, tha thứ cho nó một lần đi mà, Lâm gia cũng không phải không có tiền, nuôi thêm một người có đáng bao!"
Mộ Minh Lệ tức giận nhìn con gái càng sống càng ngu, bị Ba Lan nuôi tới mức hồn nhiên không biết sự đời, trong lòng vừa hận vừa giận, lại có chút cảnh giác.
Trước đây con gái sống bên bà, bởi vì chỉ có một cô con gái này, còn là có được lúc tuổi cao, cho nên xem nó như châu báu, từ nhỏ đả sủng ái, nhưng Lâm Mẫn sinh ra trong gia thể như Lâm gia, cho dù có hồn nhiên tới đâu, kiêu căng tới đâu cũng không đến mức không có mắt nhìn, lúc nó gả cho người ta mặc dù có chút kênh kiệu, nhưng thực ra chuyện đại sự vẫn nhìn thấu.
Lúc đầu cho rằng thế lực của ba Lan không ở trong nước, nhưng cũng là gia đình môn đăng hộ đối, lại thêm thânn phận địa vị ba Lan không tầm thường, con gái gả qua đó càng thắt chặt mối quan hệ Lan gia và Lâm gia, cho nên mới gả con gái qua, không ngờ mới 20 năm qua đi, Lâm Mẫn đã bị ba Lan nuôi thành như thế này, không biết ba Lan có ý gì, hay là thực sự sủng ái nó để nó sống vô tâm vô phế như thế này.
Nếu là cái sau còn tốt, nếu là cái trước, Mộ Minh Lệ không khỏi run sợ, cả đời này của con gái coi như bị hủy rồi!