Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười Wr Full



  "Phán, Phán Phán, cậu, có phải cậu hiểu lầm gì rồi hay không?" Lúc này Phó Viện ôm mặt, trong lòng vừa oán hận, vừa có chút hốt hoảng, nước mắt ở trong mắt ả chuyển động, đầu như bị ai đẩy không ngừng đong đưa, nước mắt theo động tác của ả bắn tung tóe ra xung quanh, ả che mặt, nhu nhược ngồi dưới đất khóc, rồi liếc mắt nhìn Ninh Vân Hoan, vội vàng giải thích: "Cậu đã nghe người khác nói bậy bạ gì đúng không? Phán Phán, cậu, cậu phải tin tưởng tớ, tớ, chúng ta là bạn tốt mà!"

Ả không nói lời này thì thôi, vừa nói đến, Lý Phán Phán cảm thấy trong lòng đang bốc lên một ngọn lửa không tên. Lần trước sau khi Ninh Vân Hoan đưa cho cô ta ảnh chụp, trong lòng cô ta vốn vẫn bị ám ảnh bởi vụ bắt cóc, luôn vô cùng sợ hãi lúc bị Đông Phương Ngạo Thế đánh bằng roi, thời khắc cô ta sợ hãi như vậy, vậy mà người đàn ông cô ta yêu nhiều năm lén lút gian díu với bạn tốt của cô ta!

Nếu là người khác thì thôi, nếu là người khác cô ta có thể nhịn, nhưng người này là Phó Viện, làm sao cô ta có thể chịu đựng được? Trước kia cô ta cho Phó Viện nhiều như vậy, thậm chí thật lòng muốn kết bạn với Phó Viện, người bạn khuê mật đầu tiên sau khi cô ta về nước, không phải là tiểu thư khuê các do người nhà sắp xếp, lựa chọn cẩn thận cho cô ta lui tới kết bạn, cô ta thật lòng như thế, tại sao Phó Viện có thể đối xử với cô ta như vậy, Phó Viện lợi dụng Lý gia, lợi dụng phía sau cô ta như thế nào, thậm chí còn dám nhìn đến vị hôn phu của cô ta luôn rồi sao?

Lý Phán Phán thật sự không cam lòng, dù cho cô ta chỉ là tượng đất, cũng nên có vài phần chức năng của đất, lúc cô ta sợ hãi Tần Dật đã làm gì, khiến trái tim cô ta hoàn toàn rét lạnh, cô ta cũng bất chấp không suy nghĩ tiếp chuyện bị bắt cóc nữa, gắng gượng tìm người theo dõi Tần Dật. Quả nhiên phát hiện không ít chuyện thú vị, không những Tần Dật léng phéng với Phó Viện, ngay cả người mà trước kia luôn xem cô ta như con gái ruột, Chu Tố Tố người mẹ chồng tương lai vô cùng nhiệt tình sau lưng đã tỏ thái độ với Phó Viện, chỉ cần ả sẵn lòng sinh con trai cho Tần Dật, sẽ bảo Tần Dật chia tay với cô ta để cưới Phó Viện?

Tin tức này triệt để khiến trong lòng Lý Phán Phán nguội lạnh, cô ta không cam lòng, cô ta trả giá nhiều như vậy. Dựa vào cái gì muốn cho người khác đến hưởng thành quả lao động của bản thân, nếu Tần Dật muốn chơi đùa với những người phụ nữ khác, cô ta sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng chỉ riêng Phó Viện là không được! Phó Viện là một tên cắp, ăn cắp tình cảm của cô ta còn chưa đủ, ngay cả đàn ông của cô ta cũng muốn cướp, cô ta nuốt không trôi, tuyệt đối cô ta sẽ không cho phép Phó Viện gần gũi với Tần Dật thêm chút nào nữa, cô ta không tin Tần gia thật sự ngu như vậy. Sẽ bỏ qua cô ta, lựa chọn ả Phó Viện cái gì cũng không bằng mình!

"Không biết xấu hổ!" Sắc mặt Lý Phán Phán âm u một lúc lâu, hung hăng quăng thêm một cái tát. Tát vào mặt Phó Viện. Xem ra cô ta đã sử dụng hết sức, tát xong cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, còn Phó Viện bị đánh đến nỗi cơ thể lệch qua một bên, đầu trực tiếp va vào cái bàn bên cạnh, tạo ra một tiếng vang nặng nề!

Một vài bạn học nhìn thấy dáng vẻ của Lý Phán Phán, vội vàng vươn tay ra. Lý Phán Phán cũng không ngăn cản, thái độ của cô ta khiến rất nhiều người càng thấy rõ tình cảnh của Phó Viện.

"Muốn chụp ảnh, chụp cho cẩn thận vào, tôi còn nhiều cách hay hơn để chơi với người này, cho các người nhìn rõ, Phó Viện là người như thế nào!" Cô ta nói xong, nhịn lửa giận trong lòng. Lấy di động ra, sau khi ấn vài cái thì một vài ảnh chụp hiện ra, thấy rõ là dáng vẻ của cô ả đang ngồi cạnh bàn, người phụ nữ trong ảnh đang mây mưa, ngay cả chỗ giao hợp của hai người đều bị chụp rõ nét, càng miễn bàn đến vẻ mặt say mê và động tác điên cuồng của Phó Viện.

Sau khi một vài bạn học đi đến gần nhìn thấy, vẻ mặt đều khinh thường nhìn Phó Viện: "Thật không biết xấu hổ!"

Lúc này trên mặt Phó Viện vô cùng đau đớn, nhưng ả nghe nói như thế, lấy làm kinh hãi, vội vàng muốn nhìn xem, khi nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, trong lòng ả chợt lạnh, theo bản năng nhìn mặt Lý Phán Phán, đã thấy cô ta âm trầm, trong mắt ẩn chứa lạnh giá chưa bao giờ có, không dám xem tiếp, cuống quít liền hỏi: "Cậu, sao cậu có được, có được ảnh chụp này..."

Xem như ả gián tiếp thừa nhận ảnh chụp là thật, Phó Viện đã không còn là cô gái trong gia đình giàu có bình thường như lúc trước, ả đi theo Lý Phán Phán, cũng có chút kiến thức, lại càng được tiếp xúc với xã hội thượng lưu mà trước giờ ả chưa từng biết, ả bắt đầu biết rất nhiều người, kỳ thật Phó gia hoàn toàn chẳng là gì. Ả lại càng rõ rằng Tần gia so với bản thân ả như là người trời vậy, nhưng so với Tần gia mà nói, quả thật còn có nhân vật lợi hại hơn, ví dụ như Lý Phán Phán của Lý gia, thật sự lợi hại hơn Tần gia một chút.

Thật sự lời Chu Tố Tố nói với Phó Viện có sơ hở, nhưng vì ả rất muốn gả vào xã hội thượng lưu, rất muốn gả cho Tần Dật, cho nên theo bản năng liền xem nhẹ nó, ả càng chưa từng nghĩ bản thân ả dựa vào cái gì mà đòi tranh với Lý Phán Phán, chỉ hy vọng có một ngày Chu Tố Tố giữ lời, thật sự sau khi ả có thai có thể để Tần Dật cưới ả.

Dù sao bây giờ ả đã là người của Tần Dật, tin tưởng Chu Tố Tố sẽ không bạc đãi ả, cho nên ả cứ như thế, nhưng giờ đây chuyện ả và Tần Dật đã bị Lý Phán Phán biết rõ, mà cô ta còn lấy được chứng cứ rõ ràng, lúc này trong lòng Phó Viện phát lạnh, cuối cùng đã nhớ đến Lý gia là người như thế nào rồi. Trước kia chẳng qua vì tính tình Lý Phán Phán thật sự quá thiện lương, Phó Viện ăn hết chỗ tốt của cô ta, cho rằng cô ta hoàn toàn không dám làm gì, nên mới không sợ hãi mà qua lại với Tần Dật.

Ai ngờ lúc này con mèo nhỏ nhu nhược không xương đã biết cắn người, hiện tại Phó Viện đã biết sợ, vừa rồi Lý Phán Phán hoàn toàn như thành một người khác, vậy mà có thể đánh ả, mà Lý gia vẫn cao hơn Tần gia, tuy Chu Tố Tố từng lén nói nhận ả làm con dâu, nhưng điều kiện tiên quyết là ả phải có thai, nhưng hiện tại bản thân ả hoàn toàn không mang thai. Nếu thật sự Lý Phán Phán muốn làm khó dễ ả, Phó gia vốn không có quyền thế gì, hiện tại bên ngoài vẫn mượn tên tuổi Lý Phán Phán, nếu Lý Phán Phán trở mặt, không những cha mẹ đánh chết bắt ả nhận tội, ngay cả người của Tần gia cũng sẽ không thèm nhìn!

Cho đến tình trạng bây giờ, cuối cùng Phó Viện đã biết sợ hãi, ả vội vã quỳ xuống, sau khi nhìn thấy ảnh chụp lại thấy sắc mặt Lý Phán Phán, ả biết dù bản thân không thừa nhận cũng vô dụng. Vì thế không dám ngụy biện, vội vàng quỳ xuống, muốn ôm chân Lý Phán Phán: "Phán Phán, tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ đi, tớ, là ai nói cho cậu biết? Nhất định là Ninh Vân Hoan đúng không? Cô ta không muốn thấy quan hệ hai chúng ta tốt như vậy, cậu tin tớ đi..."

Phó Viện hoảng sợ nói năng lộn xộn hồi lâu. Lời mở đầu không khớp với lời sau, đến cùng khi bản thân xui xẻo, vẫn muốn kéo một người xuống nước cùng chết với ả.

Ninh Vân Hoan nở nụ cười, Lý Phán Phán cũng cười theo. Phó Viện vừa thấy cô ta nở nụ cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cho rằng cô ta đã tha thứ cho ả, lại nghĩ đến lời bản thân vừa mới nói, càng kiên định muốn đổ toàn bộ lên đầu Ninh Vân Hoan, vì vậy vội vàng không ngừng cố gắng:

"Phán Phán. Cậu phải tin tưởng tớ, tuyệt đối do Ninh Vân Hoan hãm hại tớ và Tần đại ca, cậu có nhớ rõ trước đây Tần đại ca từng đánh cô ta không? Cô ta muốn trả thù. Từ nhỏ tớ và cô ta cùng nhau lớn lên. Tớ biết rõ tính cô ta, cô ta hận không thể khiến hai chúng ta đánh nhau, Phán Phán, cậu trúng kế của cô ta rồi!"

Lý Phán Phán để mặc ả ôm chân mình, vẫn cười với Ninh Vân Hoan: "Hoan Hoan, cậu xem Phó Viện này. Hiện tại như chó điên muốn cắn ngươi, cậu thấy sao?"

"Đây là chuyện của Tần gia." Ninh Vân Hoan không vì Phó Viện cắn loạn cùng Lý Phán Phán mà chủ động đưa vấn đề này lên người mình, lúc này trong lòng cô có chút cảnh giác với Lý Phán Phán, cô gái này bị kích thích lớn, bây giờ còn muốn kéo bản thân cô xuống nước. Không chỉ có Phó Viện mà thôi, Lý Phán Phán cũng có tâm tư muốn kéo cô xuống nước. Đơn giản là nhìn trúng thế lực của Lan Lăng Yến và địa vị Lâm gia mà thôi!

Tần Dật và Phó Viện làm chuyện xằng bậy sau lưng Lý Phán Phán, nhiều lắm Lý Phán Phán có thể thu thập Phó Viện, nhưng không phải muốn buộc đàn ông bên người như buộc chó, liền buộc được ngay, ánh mắt hắn còn có thể chuyển loạn, Lý Phán Phán muốn mượn tên tuổi Lan Lăng Yến, áp chế hắn, muốn hắn chủ động không dám lại nhìn lung tung, cũng muốn Tần gia không cho hắn cơ hội nhìn lung tung.

Tuy nói thế lực Lý gia quả thật lớn hơn Tần gia một chút, nhưng Lý Phán Phán luôn được nuông chiều, hơn nữa cô ta chỉ là một cô gái thôi, lại thêm lần này bị bắt cóc nữa, tuy chỉ bị quất roi, đến cùng tình hình thực tế như thế nào, đoán chừng trong lòng người Tần gia cũng chỉ suy đoán, cũng khó đảm bảo Tần Dật không nghĩ cô ta có thể đã bị Đông Phương Ngạo Thế chạm vào, dù sao Lâm Mẫn đã có thể nghĩ Ninh Vân Hoan như vậy, Lý Phán Phán bị vị hôn phu của cô đoán như vậy, cũng không kỳ quái.

Dưới tình huống như vậy, đoán chừng Lý gia cũng vui vì một chút "việc nhỏ" mọi người nhường một bước, chuyện phong lưu của Tần Dật Lý gia không truy cứu, mở một mắt nhắm một mắt cho qua, còn chuyện Lý Phán Phán bị bắt cóc Tần gia cũng không hỏi đến nữa.

Ninh Vân Hoan đoán chính vì Lý Phán Phán nghĩ thông suốt những thứ này, nên tính tình có chút biến hóa, nhưng đồng tình thì đồng tình, việc lớn là việc lớn, nếu chỉ cần cô nhấc tay chi lao giúp được, đương nhiên cô sẽ không chối từ, xem như nể nhân tình Lý Phán Phán trước kia, nhưng nếu Lý Phán Phán muốn mượn thế lực Lâm gia, và địa vị Lan Lăng Yến, cô không thể dùng phương pháp như vậy để trả nhân tình, nên khi Lý Phán Phán muốn đẩy mọi việc lên người cô, Ninh Vân Hoan lập tức cự tuyệt.

Lý Phán Phán cũng hiểu ý tứ Ninh Vân Hoan, tuy biết cô ta và cô không thân cận, kỳ thật giữa hai người không phải quan hệ bạn bè gì, nhưng thấy lúc này cô không giúp mình, Lý Phán Phán vẫn vô cùng thất vọng. Cô ta cố nén khó chịu trong lòng, hít mũi, biểu cảm trở nên có chút hung ác:

"Phó Viện, tao cảnh cáo mày, tao có khả năng cho người Phó gia có thể làm ăn buôn bán như hiện tại, nhưng có thể cho các người làm mọi chuyện à! Chuyện trước kia của mày và Tần Dật tao coi như Tần Dật chơi gái, mày lập tức nghỉ học, về sau không hy vọng Phó gia lại xuất hiện trong Đế Đô!"

Lúc này cô ta phát tiết tất cả phẫn nộ lên người Phó Viện, Phó Viện vừa nghe lời này, đã biết Lý Phán Phán không nói đùa, cả người đều hốt hoảng, ả biết chính mình quyến rũ Tần Dật để Lý Phán Phán phát hỏa, trước đây Lý Phán Phán thích Tần Dật bao nhiêu, ả là khuê mật của Lý Phán Phán nên biết rõ, lúc này thấy không thể cầu xin Lý Phán Phán được rồi.

Phó Viện không khỏi nghĩ đến vừa rồi Lý Phán Phán cười tươi với Ninh Vân Hoan, ả đã quên vừa nãy bản thân còn muốn hãm hại người bạn cùng lớn lên từ nhỏ này, quay đầu cầu xin Ninh Vân Hoan:

"Hoan Hoan, cậu giúp giúp tớ đi, tớ không thể đi, tớ vẫn chưa tốt nghiệp, tớ không muốn đi..."

Thấy ả cầu Lý Phán Phán không được liền đến tìm cô, suýt nữa Ninh Vân Hoan phì cười vì da mặt ả quá dày, cô cầm quyển sách trên bàn hung hăng đập xuống chỗ Phó Viện, Phó Viện tránh theo bản năng nên buông vạt áo cô ra. Lúc này lùi về phía sau hai bước: "Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc hả? Vừa rồi còn muốn hãm hại tôi, hiện tại muốn tôi giúp cậu ư? Hơn nữa tôi cảm thấy người như cậu, quả thật không có tư cách xuất hiện ở trường học, bạn trai của bạn tốt mà cậu cũng cướp được, Lý gia đã giúp đỡ chú Phó và dì phó không ít, các người sao có thể làm vậy chứ?"

Phó Viện thấy dáng vẻ cô đau lòng, tức giận muốn thổ huyết, môi ả giật giật. Vừa nói xong, Ninh Vân Hoan không muốn để ý đến ả nữa, ngồi trở lại vị trí, quay đầu đi.

"Mày không biết xấu hổ, đều do mày đổ oan cho tao, đều do mày hại tao..." Phó Viện nhớ đến ả bị Lý Phán Phán tát trước mặt mọi người, lại nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Ninh Vân Hoan, mãnh liệt so sánh, kết quả là ả không thể nhịn được. Thét chói tai đứng lên muốn bổ nhào về phía Ninh Vân Hoan, Lý Phán Phán không chút nghĩ ngợi liền kêu to: "Giữ chặt cô ta, các bạn học có đồng ý giúp tớ đưa cô ta đến chỗ chủ nhiệm. Làm chứng cho tới không?" Lý Phán Phán không nói đùa. Cô ta thật sự muốn đuổi Phó gia ra khỏi Đế Đô, cô ta chưa từng hận một người, vì Phó Viện, cô ta đã biết cái gì là hận!

Hiện giờ trong lòng cô gái vốn thiện lương thuần khiết đã tràn ngập hận ý, sao còn có thể cho Phó Viện trốn thoát, cô ta mở miệng không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ đến hỗ trợ. Phó Viện bị nắm như con gà con, áp giải đi.

Phó Viện đi một đường, miệng không dám mắng Lý Phán Phán, ngược lại bắt đầu nguyền rủa Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Hoan lấy sách vở mở ra che nụ cười trên mặt. Phó Viện cảm thấy cô dễ khi dễ, nhưng quả thật cô không dễ khi dễ. Sau khi cô trùng sinh trở về cái gì nên ăn đều đã ăn, nhưng vẫn không ăn thiệt đâu!

Lý Phán Phán tự mình tham gia vài bữa tiệc, cho thấy lập trường của bản thân đã không còn quan hệ gì với Phó gia, trong lời nói biểu lộ chán ghét Phó Viện, thêm nữa trong đại học Đế Đô ảnh nóng của Phó Viện bắt đầu bị truyền ra trên khắp diễn đàn, dẫn đến sóng to gió lớn, giả sử bây giờ ả ta không bị khai trừ, cũng không còn mặt mũi ở trường học mà tiếp tục giả ngốc.

Lúc này Phó gia bị người xa lánh tứ phía, bắt đầu bị người ra sức đánh đến độ sa cơ thất thế, Ninh Vân Hoan nhớ lại kiếp trước khi đó bản thân sống ngây thơ không biết gì rồi bị xuyên qua, trong Thượng Nhất Thế lại chết lúc còn rất trẻ tuổi, cả đời của cô trải qua không ít chuyện mà người bình thường khó có thể trải qua, nhưng đồng thời, rất nhiều chuyện người bình thường trải qua cô vẫn chưa trải qua, mặc kệ đời trước hay xuyên qua, vẫn chỉ biết đọc sách, chưa từng làm việc gì, lúc này trong tay cô có tiền, Phó gia lại bị người giẫm lên, hiện giờ cô muốn mua Phó gia, đùa giỡn một chút.

Dù sao sau giờ học cô vẫn có dư thời gian, ngoại trừ cứ tiếp tục nhìn chằm chằm chuyện tình của Cố Doanh Tích, có thể sắp xếp cuộc sống của bản thân một chút, hiện tại tiền bạc đối với cô mà nói, chỉ là một vài chữ thôi, sản nghiệp trên danh nghĩa của ba Lan đã cho cô, cả đời này cô sẽ tiêu xài không ngừng, gần như cũng sẽ không phung phí nhiều, lại thêm Lan Lăng Yến hơn cả phú khả địch quốc, hiện tại Phó gia bị chèn ép, một triệu mà Tần gia bồi tội đưa đến vừa lúc có thể mua được công ty Phó gia, đến lúc đó đùa giỡn một phen, cho dù thiệt thòi, nhưng tiền bạc Tần gia đưa đến tương đương với nhặt được, cũng không đau lòng.

Ý niệm này của cô vừa trào lên trong lòng, đã không dừng được, liên tiếp vài ngày không chú ý chuyện của Cố Doanh Tích, ngược lại phái người bắt đầu chú ý Phó gia, miễn cho có người cướp đoạt. Tuy nói trong mắt rất nhiều người xã hội thượng lưu, nhiều người hoàn toàn không để sản nghiệp của Phó gia vào mắt, nhưng phải đề phòng một chút người muốn chiếm tiện nghi.

Lan Lăng Yến hiếm khi thấy Ninh Vân Hoan muốn mua thứ gì đó, tuy nói công ty Phó gia so với thứ gì đó hơi khoa trương chút, nhưng đối với Lan Lăng Yến mà nói, cũng chỉ có như vậy thôi. Gần đây Lan Cửu trải qua chuyện lần trước ở trên xe bị Ninh Vân Hoan hỏi có phải muốn nuôi cô thành phế vật không, trái lại thấy rõ ràng trái tim mình, anh hoàn toàn đã nhìn trúng Ninh Vân Hoan, nhìn trúng đến độ muốn dẫn cô theo anh tham gia vào những chuyện gió tanh mưa máu, thậm chí anh nguyện ý cho Ninh Vân Hoan tất cả những gì ba Lan không thể cho Lâm Mẫn, nhưng thật đáng buồn, vợ anh không muốn.

Anh chỉ muốn trái tim của Ninh Vân Hoan thôi, quả thật vài ngày nay quan sát, anh phát hiện, Ninh Vân Hoan hoàn toàn không có tim, trừ việc theo dõi Cố Doanh Tích ra, ai cô cũng giữ khoảng cách rất xa và vô cùng phòng bị, khi có con trai, cũng có cảm giác như bị người ta ràng buộc, cô không có tim mà, Lan Cửu muốn đòi, nhưng cũng không làm được gì!

Từ khi hiểu chuyện, Lan Lăng Yến tự nhận tâm trí bản thân rất kiên định, một khi quyết định chuyện gì, đều nghĩ mọi chuyện do người định, nhưng vào lúc này, sau khi đụng phải khắc tinh, Lan Cửu luôn không tin số mệnh, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy có phải đời trước bản thân thật sự thiếu nợ cô quá nhiều hay không, cho nên đời này mới phát sinh nhiều chuyện như vậy. Dựa vào tính cách của anh, không chiếm được sẽ hủy diệt, nhưng anh không nỡ, nhưng cứ không chiếm được, sau cùng tạo thành tình trạng như hiện tại, nhìn bề ngoài đã giữ được cô, kỳ thật trừ bỏ thân thể của cô, cái gì cũng không có.

Loại tình huống này khiến Lan Cửu cực kì có dũng khí cũng có cảm giác không cam lòng, nhưng may mà anh tin tưởng vững chắc một đạo lý, nếu ngay từ đầu cô không cam tâm tình nguyện bị anh đạt được, sẽ có một ngày cô ngoan ngoãn giao trái tim cho anh!

Nhưng trước khi đạt được mục tiêu, Lan Lăng Yến biết Ninh Vân Hoan muốn mua Phó gia, vẫn vì lấy lòng cô, mua toàn bộ Phó gia.

Không quá ba ngày, toàn bộ văn kiện đều đã được ký tên đặt trước mặt Ninh Vân Hoan. Cô vốn muốn mua Phó gia, lại thêm tính cách Lan Cửu cường thế, đời này cái anh không thích, đoán là việc không muốn buông tay người phụ nữ của mình, vì vậy Ninh Vân Hoan không già mồm cãi láo nói cái gì không cần tiền bạc của Lan Lăng Yến, trực tiếp thu hết mấy thứ đó.

Cô như vậy, rõ ràng không trách anh xen vào việc của người khác, lần đầu tiên trong đời trong lòng Lan Lăng Yến không khỏi sinh ra một loại cảm giác vui sướng cực kỳ không có tiền đồ...

Ngày hôm sau lấy tất cả các loại văn kiện, Ninh Vân Hoan trực tiếp chuẩn bị qua Phó gia thu hồi nhà cửa, Lan Lăng Yến mua được sản nghiệp của Phó gia, ngoài công ty Phó gia ra, bao gồm cả hai tòa biệt thự của Phó gia ở Đế Đô, cùng với một số tranh chữ cổ, những thứ này đều được ghi trong tư liệu, cần đi kiểm kê. Lan Lăng Yến hiếm khi thấy vợ để tâm một chuyện như vậy, không thèm quản chuyện công ty, sáng sớm đã chuẩn bị đi cùng cô.

Trong xe Ninh Vân Hoan tựa vào lòng anh cầm cặp hồ sơ xem gì đó, Lan Lăng Yến thấy dáng vẻ cô, tuy nhu thuận dựa vào mình, nhưng khóe mắt không thèm liếc anh một cái, không khỏi có chút khó chịu:

"Đùa chơi hai ngày thôi, chơi đã rồi thì không cần quản nữa, giao cho anh."

Đầu Ninh Vân Hoan không nâng, sợi tóc quét vào mặt có chút ngứa, theo bản năng cọ xát trên ngực anh, nói: "Chơi đùa cũng cần phải có thời gian." Nói xong lời này, cô không ngẩng đầu dường như biết Lan Lăng Yến cau mày, biết lời nói của bản thân không thể khiến anh thỏa mãn, nên giải thích thêm một câu: "Năm hai rất nhàm chán, sắp lên năm 3 rồi, không phải anh nói sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại lần nữa sao, về sau xuất ngoại em thấy đều phải chạy theo mẹ anh và ba anh, đến lúc đó nhất định em sẽ không có thời gian, cho nên muốn thừa dịp này chơi thật đã." Dù sao khi cô xuyên qua, cái khác không có, chứ sách thì đọc rất nhiều, hơn nữa đã học qua đại học Đế Đô của Thượng Nhất Thế, sau đó là khảo nghiên, hiện tại cô không muốn nghĩ đến chuyện bài vở nữa.

Lời giải thích này xem như Lan Lăng Yến tiếp thu, nhưng vẫn muốn nói chuyện với cô: "Chuẩn bị đùa giỡn với Phó thị như thế nào?"

Ninh Vân Hoan vốn không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghe Lan Lăng Yến nói, cô nghiêng đầu, thả tay xuống, điều chỉnh dáng ngồi nghiêng về phía Lan Lăng Yến, trong lòng nghĩ, cô không đặc biệt am hiểu gì đó, kiếp trước học đều là tiêu chuẩn của tiểu thư danh giá vô cùng nhạt nhẽo, như Piano vẽ tranh, nếu tu thân dưỡng tính thì không tồi, nhưng muốn nói có tác dụng gì, trừ bỏ dùng để hiến bảo, hiện giờ Ninh Vân Hoan không phát hiện mấy thứ này giúp được gì cho cô.

Tuy vậy cô nhớ đến trước khi bản thân xuyên qua từng xem TV rất thích tiết mục giải trí, vừa lúc trước đây Ninh gia là công ty giải trí, tuy quy mô không lớn, nhưng ba Ninh đã tiếp nhận sự nghiệp này từ tay trưởng bối, tuy nói hiện tại Ninh gia giao cho Lan Lăng Yến xử lý, hàng năm chỉ cần phân chút hoa hồng cho ba Ninh là xong, nhưng nếu ba Ninh biết Ninh Vân Hoan mua công ty để làm giải trí, trong lòng nhất định rất cao hứng!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui