Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười Wr Full



  Hắn nghĩ muốn ngay lập tức ăn cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ kia của cô, Lan Lăng Yến đành phải nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác muốn đem cô một ngụm ăn sạch, tất cả oán hận của hắn đều hóa thành một nụ hôn nồng nhiệt, rất vừa lòng khi nhìn thấy đôi má của cô hiện lên chút ửng đỏ, cả người đều lây nhiễm hơi thở của chính mình, vừa nhìn đều biết sau này chắc chắn sẽ thuộc về mình, lúc này hắn mới khởi động xe, rất nhanh chạy về phía trang viên!

Vốn muốn mang cô đi dạo một lúc, nhưng mà hắn lại không ngờ tới chỉ có một nụ hôn mà đã khiến cho hắn không nhịn được muốn ăn cô, so sánh với việc mang cô đi dạo phố bồi dưỡng tình cảm còn không bằng mang cô về nhà một ngụm ăn sạch.

Cũng có thể là do phong cảnh tối nay rất đẹp, hoặc là hôm nay không khí rất tốt, ban đầu Lan Lăng Yến tính trở về trang viên sau đó cùng cô làm tiếp chuyện vừa rồi, nhưng mà cuối cùng cũng không nhịn được dừng xe lại, xe đã đi được nửa đường, nhìn thấy con mèo nhỏ bình thường nhanh nhẹn hoạt bát bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt của hắn liền tối xầm lại, liền tìm một chỗ hẻo lánh cây cối âm u dày đặc dừng xe lại.

"Làm sao vậy?" Ninh Vân Hoan cảm giác được xe dừng lại, đoán chừng là do cô rất tin tưởng vẻ bề ngoài vân đạm phong khinh của Lan Lăng Yến, nên lúc này cô mới không cảm giác được có gì đó không thích hợp. Chỉ là ngửa đầu hỏi một câu, liền bị Lan Lăng Yến đưa tay ra cài dây an toàn càng chặt hơn, cả người bị hơi thở của Lan Lăng Yến bao phủ, thân thể của hắn liền che hết ánh sáng trước mặt cô, bốn phía chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, Lan Lăng Yến nhẹ nhàng lấy tay ôm lấy eo của cô, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Lúc này Ninh Vân Hoan dù có ngốc đến đâu đi nữa thì cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi, thân thể cô theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng không biết Lan Lăng Yến đột nhiên nhấn vào một cái nút nào đó, cô chỉ kịp kinh hô một tiếng, chỗ ngồi liền ngửa ra phía sau, thân thể của hắn đã cởi đi dây an toàn, cả người liền đè về phía cô, làm cho trái tim của cô siết thật chặt, ngay cả hô hấp đều muốn ngừng lại.

"Em nhỏ giọng một chút." Thanh âm vân đạm phong khinh của hắn nhẹ nhàng ở bên tai Ninh Vân Hoan vang lên, lập tức một đôi môi lạnh như băng áp lên môi cô, đầu lưỡi liên tục xoay chuyển trên môi, cô cảm thấy có chút ngứa, vừa định tránh đi, thắt lưng lại bị người bấm một cái, thừa dịp thời gian cô kinh hô, đầu lưỡi của hắn liền nhanh chóng đi vào trong miệng cô đảo loạn, đem nàng gắn bó nhất nhất đảo qua, làm Ninh Vân Hoan nhịn không được cả người sinh ra chiến túc đến.

"Anh muốn làm gì?" Giọng nói của cô có chút yếu ớt, dây an toàn nhanh chóng bị siết chặt lại, làm cho cô muốn tránh cũng không được, đột nhiên có một bàn tay từ dưới váy ngắn lần mò về phía đùi cô, một chân nửa quỳ trên ghế da, thân thể cúi về phía trước. Lập tức hai má Ninh Vân Hoan trở nên đỏ bừng, lúc này cô sao có thể không hiểu được ý đồ của hắn cơ chứ, có lẽ do hai ngày trước mới nhìn thấy Cố Doanh Tích làm chuyện đó ngoài trời, cho nên bây giờ trong lòng cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi chuyện đó, cũng rất sợ phong thuỷ luân chuyển, có một ngày chính mình cũng bị người khác nhìn lén, bởi vậy cô liền cố gắng giãy dụa mong thoát khỏi hắn.

Nhưng mà sự thật bi kịch a, cô chỉ vừa động đậy một chút, hai tay liền bị hắn túm lấy giữ lại trên đầu, đôi môi bị hắn ngậm lấy, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, liền bị bắt tiếp nhận, vì vậy những lời muốn nói cũng không thể nào nói ra khỏi miệng được, ngược lại cô cảm thấy có người ở trên thân thể mình tiếp tục đốt lửa, liền bị Lan Lăng Yến đè ép. Trên người đột nhiên có vật nặng đè lên, cô chậm rãi dùng sức đẩy thân thể phía trên ra, trong lòng Ninh Vân Hoan vừa thẹn vừa giận, đôi chân dài nhỏ quấn quýt trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, căn bản không thể duỗi thẳng ra được.

"Đây là ở bên ngoài......" Hai má Ninh Vân Hoan đỏ bừng, theo động tác của Lan Lăng Yến, bên trong thân thể cô giống như bị người phóng hỏa, cả người không những khó chịu mà còn cảm thấy có chút khô nóng, thân thể liền mềm nhũn, hơi thở của Lan Lăng Yến vây quanh cô, làm cho cô cảm thấy vừa thẹn thùng vừa ủy khuất.

Hai chân thon dài đều muốn bị kéo căng ra vì sự ra vào của hắn, nhưng vì không gian nhỏ hẹp trong xe mà không thể làm được, Lan Lăng Yến càng ngày càng dùng sức, khiến cho cả người Ninh Vân Hoan đụng vào chiếc ghế phía sau, phát ra thanh âm rất nhỏ, làm cho mặt Ninh Vân Hoan đỏ bừng giống như muốn chảy ra máu.

Không biết có phải do lúc chiều phá hỏng chuyện tốt của Ninh Vân Thành nên bây giờ cô mới bị báo ứng hay không, cô khó chịu phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, cảm giác đau đớn trong thân thể lại mang theo một tia khoái cảm khiến cho cô có cảm giác muốn chạy trốn, nhưng mà cố tình hết lần này tới lần khác phía sau lưng bị người giữ lại, cô căn bản không có cách nào trốn được.

"Anh cũng không biết hiện tại mình đang làm cái gì nữa." Trước giờ khả năng kiềm chế của Lan Lăng Yến rất tốt, ngày trước trong cuộc chiến tranh giành chức vị gia chủ, hắn có thể nhẫn nại đến cuối cùng và trở thành người thừa kế duy nhất cũng là do đó, nhưng lại không ngờ được trưa hôm nay không nhìn thấy cô, lúc này vừa thấy liền có chút không kiềm chế được, loại cảm giác mọi thứ không chịu sự khống chế của mình khiến hắn cảm thấy khó chịu, thế nhưng khi cảm giác này đến, cho dù hắn có suy nghĩ nhiều đi chăng nữa cũng vô dụng, như vậy bây giờ không bằng cứ thuận theo suy nghĩ trong lòng đi.

Lúc này Ninh Vân Hoan cũng đã không nghe rõ hắn đang nói cái gì, thân thể trở nên giống như không phải của cô, trong lòng cảm thấy thẹn thùng, lại lo lắng bị người khác nhìn thấy, cũng không biết có phải là do cô quá khẩn trương hay không mà dưới thân càng bị kích thích, cô thế nhưng cùng Lan Lăng Yến làm ra loại sự tình này, lần đầu thân thể liền mềm nhũn giống như một vũng nước, hai chân không tự giác mà ma sát với nhau, đổi lấy chính là sự đối đãi càng ngày càng kịch liệt.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui