"Học muội, không biết chị đã làm sai cái gì, tại sao em cứ muốn đối đầu với chị?" Cố Doanh Tích nghe cô nói như vậy, trong mắt vốn đã đọng lại hơi nước lập tức hóa thành nước mắt ào ào chảy xuống, vốn đã mang hào quang nữ chủ bây giờ gương mặt khi khóc lại như hoa lê đái vũ, vừa nhìn liền làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.
Ninh Vân Hoan không biết nên nói gì, cô ngẩng đầu lên, bộ dáng có chút khó hiểu hỏi lại: "Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì? Tại sao ngay cả đi WC cũng đều bị người rình coi vậy?"
"Không có, chị không có......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Doanh Tích lập tức đỏ bừng lên, cô ta liều mạng lắc đầu phủ nhận, một đôi tay bất an nắm lấy tà váy của mình, một bên lại vặn vẹo hai chân lại, làm thành tư thế muốn té úp xuống dưới: "Chị không phải muốn rình coi em, học muội, chị, chị......" Thật ra Cố Doanh Tích muốn nói Ninh Vân Hoan đưa những tấm ảnh chụp được trước kia cho cô ta, nhưng nghĩ lại cô ta và Tạ Trác Doãn ở trên bãi cỏ trong trường làm ra loại chuyện đó, Cố Doanh Tích ngại ngùng không dám mở miệng nói ra, vì vậy sắc mặt càng đỏ bừng hơn, lắp ba lắp bắp không nói ra được lờ nào.
"Nếu chị không có việc gì muốn nói với tôi, vậy thì về sau làm ơn đừng có bám theo tôi nữa." Ninh Vân Hoan nói xong lời này, khóe mắt run rẩy chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ ở bên ngoài nhà WC nữ có người vô tình đứng ngoài nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa hai người, khi Tạ Trác Doãn nghe thấy tiếng khóc nức nở của người trong lòng liền nhịn không được mà đẩy cửa bước vào trong, vừa vào liền trợn mắt trừng Ninh Vân Hoan: "Tại sao lại có người phụ nữ ác độc như cô chứ? Doanh nhi bé nhỏ của tôi chịu nói chuyện với cô đã là vinh hạnh rất lớn đối với cô rồi, cô nên cẩn thận đừng có chọc giận tôi, đến lúc đó cho dù có là Ninh gia đi chăng nữa thì cũng không cứu được cô đâu!"
Bóng dáng cao lớn của Tạ Trác Doãn xuất hiện trong nhà WC nữ, lúc này trên người hắn ta mặc một chiếc áo sơmi làm từ tơ tằm màu đồng, bên dưới là quần tay thẳng tắp, lúc này một tay hắn ta chống hông, tay còn lại chỉ vào mũi Ninh Vân Hoan mắng, nhìn qua rất khí phách, nhưng Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy hắn ta uy hiếp mình thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nếu nói kiếp trước khi Ninh Vân Thành bắt cô từ bỏ quyền thừa kế của mình, thì Tạ Trác Doãn chính là ác mộng trong cuộc đời cô, là một nam chủ lãnh khốc, hắn ta luôn đe dọa Ninh Vân Hoan không được bắt nạt Cố Doanh Tích.
Nay cô có được cơ hội sống lại lần nữa, khi nhìn thấy hắn ta còn muốn uy hiếp mình, Ninh Vân Hoan nhịn không được nở nụ cười.
Cô chỉ cười mà không nói làm cho Tạ Trác Doãn không biết phải nói gì, liền nhớ tới mấy hôm trước đụng phải người đàn ông làm cho hắn ta cảm giác được nguy hiểm, sau khi trở về liền điều động người điều tra lai lịch của người đàn ông đó, cũng dùng đến mạng lưới quan hệ của hắn ta, nhưng không thể nào tra ra người đàn ông thần bí kia là ai, vốn trong lòng đang có chút sợ hãi, nhưng đối với thiên chi kiêu tử có cuộc sống thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn như hắn ta mà nói, lại bị người dọa sợ, hơn nữa người ta hiện tại cũng không có xuất hiện trước mặt mình, thế mà hắn ta lại gặp ác mộng vài ngày liền, việc này thật sự quá mất mặt rồi!
Tuy rằng không có người nhìn thấy được nội tâm quẫn bách của mình, nhưng trong lòng Tạ Trác Doãn vẫn rõ ràng, cơn giận của hắn ta bây giờ không có chỗ phát tiết, chỉ có thể dồn hết tất cả lên người con mồi Cố Doanh Tích mà hắn ta mới phát hiện gần đây, mãi cho đến khi Cố Doanh Tích khóc lóc cầu xin hắn buông tha cho cô ta, mới làm cho cơn tức giận trong lòng Tạ Trác Doãn biến mất đôi chút, nhưng lúc này vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan, lần đầu tiên khi hắn ta nhìn thấy Lan Lăng Yến là sợ hãi, lần thứ hai gặp lại thì bản thân hắn bị Lan Lăng Yến nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, làm cho cơn giận của Tạ Trác Doãn lập tức bùng phát.
Hơn nữa hắn vừa nghe thấy Ninh Vân Hoan dọa Cố Doanh Tích phát khóc, cơn giận trong lòng Tạ Trác Doãn càng ngày càng lớn, thẹn quá hóa giận, sắc mặt hắn càng lạnh như băng, trong mắt lộ ra một tia sát khí, đưa ra ba ngón tay nói với Ninh Vân Hoan:
"Tôi cho cô ba giây, cô lập tức quỳ xuống xin lỗi Doanh Nhi cho tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho Ninh gia của cô đâu!"
Từ nhỏ Tạ Trác Doãn đã bị Tạ gia nuông chiều lớn lên, Tạ gia cũng không phải là gia đình bình thường, mà là gia tộc cực kỳ giàu có ở trong Hoa Hạ, của cải giàu có không phải một công ty nhỏ như Ninh gia có thể so sánh được, hơn nữa cha của Tạ Trác Doãn lại là đổng sự trưởng ở đại học đế đô, mọi người đều kính nể Tạ Trác Doãn vài phần, nhất là những cô gái theo đuổi hắn ta, lại càng dưỡng thành tính cách cao ngạo, lúc này gặp phải người khi dễ người phụ nữ của mình, trong lòng hắn thập phần khó chịu:
"Không ai có thể bắt bạt người phụ nữ của tôi!" Chỉ có mình hắn mới được khi dễ Cố Doanh Tích, cô gái này đừng nghĩ tới việc bắt nạt người phụ nữ của hắn, nếu không thì cứ lấy mạng của mình mà bồi tội đi!
"Đừng, Doãn ca, không, không phải như vậy......" Nghe thấy Tạ Trác Doãn nói muốn làm cho Ninh Vân Hoan quỳ xuống xin lỗi mình, Cố Doanh Tích lập tức có chút lo lắng, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống, 'Bùm' một tiếng thật mạnh liền quỳ xuống, bò đến chỗ Tạ Trác Doãn nói:"Chuyện này không liên quan đến học muội......"
Hai người này động một chút là quỳ, quỳ tới quỳ lui bộ họ không biết mệt sao? Không lẽ xem kịch truyền hình nhiều quá rồi! Chỉ cần mở miệng ra là muốn cô quỳ xuống sao, đây là loại chuyện gì không biết? Khóe mắt Ninh Vân Hoan nhịn không được mà run rẩy, Tạ Trác Doãn thấy người trong lòng quỳ xuống liền đau lòng đỡ cô ta đứng lên, đem cô ta ôm thật chặt trong ngực mình: "Doanh Nhi lúc nào cũng lương thiện như vậy, nếu hôm nay không làm cho loại người này quỳ xuống xin lỗi, thì cũng phải để cho em tát một cái chứ, như vậy mới công bằng với em!"
Cai gì? Hắn ta muốn cô quỳ xuống xin lỗi, còn muốn cô nhận một cái tát? Những ký ức không tốt của kiếp trước dần hiện lên trong đầu cô, cả đời cô cố gắng lấy lòng Ninh Vân Thành, cũng không nghĩ tới Ninh Vân Thành vì người phụ nữ như Cố Doanh Tích mà không nể tình anh em giữa hai người, cũng mặc kệ cô như thế nào lấy lòng Ninh Vân Thành, thậm chí ngay cả cổ phần của cô ở công ty cũng bởi vì quá tin tưởng Ninh Vân Thành mà bị hắn lừa đi, cuối cùng vì Cố Doanh Tích mà Ninh Vân Thành còn tát cô một bạt tai, bây giờ Tạ Trác Doãn lại nói ra lời này, làm cho cơn giận trong lòng Ninh Vân Hoan lập tức bùng phát, cũng xếp Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn vào loại tra nam.
Thật đúng là thù mới cộng thêm hận cũ, càng nhìn càng phát giận!
Ninh Vân Hoan không chút nghĩ ngợi liền cầm lấy huân hương trong nhà WC lập tức ném về phía Tạ Trác Doãn, sau đó cô lập tức la lớn lên:"Cứu mạng a! Ở đây có biến thái, có sắc lang xông vào nhà WC nữ, cứu mạng a!"
Tạ Trác Doãn đang nhìn thấy bên môi cô Ninh Vân Hoan hiện lên ý cười, liền cảm giác có chút không ổn, cũng không chờ hắn kịp phản ứng lại, huân hương kia lập tức đập vào trên mặt hắn, trong chốc lát khói bụi liền bay thẳng vào mặt hắn, còn có một ít bay vào miệng cùng mắt hắn, nhất thời Tạ Trác Doãn hét to một tiếng, cũng bất chấp bản thân đang ôm Cố Doanh Tích, theo bản năng đưa tay lên che mặt mình!
Vốn đang mềm yếu tựa vào trong lòng Tạ Trác Doãn, nhất thời bị người buông ra, Cố Doanh Tích liền không kịp phòng bị mà té xuống mặt đất, cú té này cũng không nhẹ nhàng chút nào, làm cho mặt mũi cô ta trắng bệch.
Mà khi Ninh Vân Hoan vừa mới la toáng lên, vốn vì muốn trút giận cho người trong lòng nên Tạ Trác Doãn đã đem của nhà WC đóng lại, lúc này bị người tập kích bất ngờ nên chưa kịp phản ứng lại, nhiều người nghe thấy hai từ 'sắc lang' và 'biến thái' liền không ngừng chạy tới nhà WC nữ!
"Quần lót lộ ra ngoài kìa." Sau khi cười nhạo Cố Doanh Tích một câu, Ninh Vân Hoan mới không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo của mình qua gương, lúc này mới liếc mắt nhìn lại Cố Doanh Tích một cái, giơ lên cằm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô nghĩ muốn đá Tạ Trác Doãn một cái, nhưng nghĩ lại vẫn là quên đi, dù sao bây giờ không có Lan Lăng Yến bên cạnh cô, vạn nhất cô chạy không kịp bị Tạ Trác Doãn bắt lại thì mất nhiều hơn được, đợi đến lần sau báo thù cũng không muộn, dù sao hôm nay Tạ Trác Doãn muốn cô quỳ xuống xin lỗi cô đã nhớ kỹ trong lòng rồi.