Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Tô Doanh tất nhiên là nhìn ra Lan Lăng Yến đang cảm thấy không thoải mái, không khỏi cười khổ hỏi một câu.
Tô Doanh có danh vọng vô cùng cao tại Đại học Đế Đô, rất nhiều sinhviên mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu trưởng, nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến đối phương có thái độ lạnh nhạt như vậy mà hiệu trưởng vẫn không phẩy tay bỏ đi, ngược lại còn có vẻ muốn lấy lòng người ta.
"Vợ tôi, bị cậu ta đánh!" Nói tới đây, cơn tức trong lòng Lan Lăng Yến lại bùng phát, quay đầu nhìn Tần Dật đang ngồi phịch trên đất, lại điên cuồng đánh đá, đánh tới lúc Tần Dật thổ huyết ngất đi mới thôi, lúc này mới miễn cưỡng giải tỏa được tức giận trong lòng.
Chuyện anh đánh trưởng tử nhà họ Tần không hề làm Tô Doanh cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc anh đề cập tới việc Ninh Vân Hoan là vợ của anh, Tô Doanh lại vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì? Vợ của cậu? Ông nhà cậu đã biết chưa?" Sắc mặt của ông ta âm tình bất định, sau một lúc mới bình tĩnh lại, cười với Ninh Vân Hoan: "Bạn sinh viên này, hôm nay cô bị hoảng sợ, sau này trong trường nhất định sẽ cấm không để xảy ra đánh nhau nữa, các bạnsinh viên khác cũng đem ảnh vừa mới chụp xóa đi chứ."
Tô Doanh vừa mở miệng, Ninh Vân Hoan tất nhiên là gật đầu đáp ứng. Thanh danh của Tô hiệu trưởng trong trường rất tốt, có thể nói là một người công bằng chính nghĩa, nhưng bởi vì thân phận cao quý của ông, Ninh Vân Hoan của kiếp trước không có dịp gặp mặt với Tô hiệu trưởng này, cũng chưa từng nói chuyện với ông ở khoảng cách gần như vậy, lúc này bởi vì quan hệ với Lan Lăng Yến, ông ta không chỉ chủ động lấy lòng, mà còn có thái độ vô cùng chân thành tha thiết.
Ninh Vân Hoan nghĩ nghĩ, sau đó đáp lời hiệu trưởng: "Bố em bị bệnh, lúc nhận được điện thoại của mẹ liền chuẩn bị rời trường đến bệnh viện, vị học tỷ này liền chặn đường của em, nhất định không để em đi thăm bệnh, đồng thời còn đẩy ngã em xuống đất, không những đạp hỏng điện thoại của em, còn đạp hỏng cả túi sách, lúc đó em tức giận quá liền lấy sách đánh chị ta vài cái, nhưng vị Tần tiên sinh kia lại không phân rõ phải trái đến đánh em."
Lan Lăng Yến nghe thấy những chuyện Ninh Vân Hoan đã trải qua, tức giận trong lòng lại nổi lên. Quay đầu lại muốn đi tới chỗ Tần Dật, vừa rồi anh ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa còn chuyên đánh vào chỗ hiểm của hắn. Kiếp này Tần Dật mang danh thiên chi kiêu tử, chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, lúc này nhìn thấy anh đi tới, lại nhìn thấy sát ý trên khuôn mặt anh, hắn liền cảm thấy sợ hãi. Hắn vừa nghe thấy lời nói của Ninh Vân Hoan, biết bản thân mình hiểu lầm cô. Nhưng hắn không ngờ rằng Cố Doanh Tích vừa nhìn đã thấy đáng thương kia lại ngăn cản người khác, không cho người ta đi thăm bệnh đã đành, lại còn đạp hỏng hết đồ của người ta, chẳng trách Ninh Vân Hoan đánh ả ta.
"Hả?" Tô Doanh thấy mọi người xung quanh lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt liền chuyển động, ông muốn làm một cuộc mua bán có lời với Lan Lăng Yến, bởi ông nhận ra thái độ của Lan Lăng Yến đối với cô gái này có chút đặc biệt. Bình thường không dễ tiếp xúc với Lan Lăng Yến, hôm nay hiếm lắm mới có một cơ hội, tất nhiên ông ta sẽ nhân cơ hội này để làm thân với Lan Lăng Yến.
"Vậy bạn sinh viên này sao lại muốn chặn đường của người khác?"
Ninh Vân Hoan cười lạnh, nhìn khuôn mặt Cố Doanh Tích có chút úp mở ngập ngừng, liền lớn tiếng nói: "Có lẽ là chị ta đã qua lại với Tạ công tử được hai năm rồi, luyến tiếc tình cũ, lại tới quyến rũ anh trai tôi làm tình mới, ba tôi không đồng ý để anh trai qua lại với loại người như chị ta, do đó chị ta muốn làm ba tôi tức chết, nên không muốn cho tôi rời đi."
Lời nói này vừa mới cất lên, mọi người xung quanh liền ồ lên!
Cố Doanh Tích vậy mà lại dám quang minh chính đại một chân đạp hai thuyền, phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ tới mức nào, phải mặt dày tới mức nào, phải đói khát tới mức nào mới làm ra được loại chuyện như vậy?
Cho dù xã hội hiện đại cởi mở, cũng không thể chấp nhận sự tồn tại của một con người như ả ta. Rất nhiều người khi nghe thấy tin tức này, liền vô cùng kích động, mỗi người tôi một câu anh một câu bàn luận về chuyện này, ý nghĩa đơn giản trong lời nói của họ chính là Cố Doanh Tích mặt dày, nhìn không ra ả ta là một người phóng đãng như vậy.
Sắc mặt của Cố Doanh Tích liền trắng như tờ giấy, không còn một chút huyết sắc nào, dưới con mắt của công chúng Ninh Vân Hoan lại tiết lộ mọi chuyện của ả ta, làm ả ta có loại cảm giác giống như bị lột sạch trần truồng trong trường học vậy, ả ta cảm thấy nhục nhã hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, môi run run, nước mắt rơi xuống không tiếng động, nhưng lại không nói lời nào.
Tô Doanh bất mãn nhìn Cố Doanh Tích một cái, lại nhìn thấy Lan Lăng Yến cau mày không nói gì, liền biết hành động cố ý hợp tác với Ninh Vân Hoan được anh ngầm cho phép, trong lòng liền vui vẻ nở nụ cười.
"Vừa rồi người họ Tần kia cũng đã nói, nếu như tôi dám ức hiếp chị ta, hắn sẽ đối phó với tôi." Ninh Vân Hoan cười lạnh liếc nhìn Tần Dật đang nằm trên mặt đất, sắc mặt của hắn vẫn còn trắng bệch, cô vẫy vẫy tay với Lan Lăng Yến, đợi đến khi anh lại gần mới nói nhỏ vài câu bên tai anh.
Nhìn thấy thái độ của Ninh Vân Hoan đối với Lan Lăng Yến, Tô Doanh kinh ngạc tới mức rớt cằm, sao ông lại không biết đứa cháu ngoại nhà họ Lâm vốn tâm ngoan thủ lạt lại có lúc ngoan ngoãn nghe lời như thế này, vẫy tay liền tới, nếu như lão gia tử của Lâm gia mà biết, e rằng lúc này sẽ thổ huyết thăng thiên chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy Lan Lăng Yến lại chuẩn bị đi tới chỗ Tần Dật, trong lòng Tô Doanh sinh ra một loại dự cảm không tốt, vội vàng nói: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
Nể tình vừa rồi ông ta phối hợp với Ninh Vân Hoan, Lan Lăng Yến liền không quay đầu mà đáp: "Cởi quần áo thay cho cậu ta. Cậu ta đã thích khỏa thân chạy rông như vậy, tôi liền để cho cậu ta chạy đủ, chưa đến sáng ngày mai, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện thả cậu ta đi!"
Anh vẫn luôn là người nói là làm, đã nói như vậy thì nhất định sẽ làm được. Nhưng để cho một người đàn ông khỏa thân trong trường học của mình, Tô Doanh liền đen mặt, sợ Lan Lăng Yến sẽ thật sự làm như vậy, liền vội vàng nói: "Ai, đừng, đừng làm vậy, đánh một hồi là được, nếu không mặc quần áo ở trong trường sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt."
Tần Dật cũng bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu như hắn đường đường là thái tử Tần gia, lại bị người ta lột hết quần áo bắt chạy trong trường, sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác nữa chứ? Hắn ta nghĩ tới đây, cũng không thèm để ý tới đau đớn trên cơ thể, cuống quýt lùi về phía sau vài bước, yết hầu có chút khô sáp: "Lúc trước tôi không biết nguyên nhân hậu quả, bây giờ tôi đã biết rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"
Thủ hạ dưới trướng anh nhiều không đếm hết, không cần một kẻ phế vật như Tần Dật, Tô Doanh hiểu biết tính cách của anh, vội vàng nói: "Đúng vậy, cháu hãy nể mặt chú một lần đi." Không biết tại sao trường học của ông lại thu hút tên sát tinh này, nếu như nháo tới mức Tần Dật phải khỏa thân chạy trong trường học, thì Đại học Đế Đô của ông liền trở thành trò cười cho toàn Trung Quốc mất, sau đó còn không phải là bị ba của ông đánh chết hay sao!
"Cũng được, nể mặt chú." Lan Lăng Yến bất ngờ gật đầu, nói với Tô Doanh: "Nể mặt chuyện chú vừa mới làm, lần này liền cho qua, nhưng lần sau đừng để tôi bắt gặp, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc sớm như vậy đâu." Đến nay phong thủy luân chuyển, vừa rồi Tần Dật còn đắc ý vênh váo nói những lời này, không ngờ rằng hiện tại hắn lại trở thành kẻ bị người khác uy hiếp, tâm trạng lúc này của hắn ta như thế nào, không cần nói ra mọi người cũng đoán được, nhưng người đang ở dưới mái hiên phải cúi đầu, để tránh việc xảy ra xung đột với Lan Lăng Yến, tất nhiên là hắn ta không dám lên tiếng đáp lời.
Tiểu tử này không biết chui ra từ đâu, hắn ta vẫn chưa hỏi thăm được chi tiết về Lan Lăng Yến, cho nên hiện tại không dám tự tiện động thủ, đợi khi hắn ta nghe ngóng được thân phận của Lan Lăng Yến, đến lúc đó, thù hận của ngày hôm nay, sau này nhất định phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Nghĩ tới đây, Tần Dật âm ngoan liếc nhìn Ninh Vân Hoan một cái.
Tô Doanh cố gắng lắm mới làm cho Lan Lăng Yến cam tâm tình nguyện nợ ông một nhân tình, không ngờ lại sắp phải bồi thường một nhân tình khác, lúc này nhìn thấy Tần Dật vô cùng không thuận mắt, tức giận nói: "Gọi điện thoại cho nhà cậu, để bọn họ tới đón! Nếu như cậu đã không phải là sinh viên trong trường của tôi, sau này nếu không có chuyện gì, thì cậu ít tới đây thôi."
Ý trong lời nói chính là sau này Đại học Đế Đô không nguyện ý mở cổng cho người Tần gia đi vào, Tần Dật không hiểu tại sao Tô hiệu trưởng lại đứng cùng một chiến tuyến với Lan Lăng Yến, sắc mặt liền có chút tái mét, hắn biết nếu cứ đi về như vậy, hắn nhất định sẽ bị người nhà trách tội, lời nói này của Tô Doanh không chỉ thay mặt cho Đại học Đế Đô, còn thay mặt cho ý nghĩ của Tô gia nữa, sắc mặt Tần Dật liền xám như tro tàn, cũng căm hận lây sang Cố Doanh Tích đang ngồi ngơ ngác trên đất!
Không để ý tới phế vật này của Tần gia nữa, ngón tay của Lan Lăng Yến nhẹ nhàng vỗ về lên gò má của Ninh Vân Hoan: "Đến bệnh viện, khám tay, thuận tiện đi thăm ba em luôn." Anh biết Ninh Vân Hoan nhất định sẽ lo lắng cho ba Ninh, nếu như không biết rõ tình trạng của ba Ninh, cô nhất định sẽ không đồng ý trở về nhà gọi thầy thuốc gia đình tới, cho nên Lan Lăng Yến chỉ có thể đưa ra đề nghị như vậy, Ninh Vân Hoan tất nhiên là đồng ý, nghĩ nghĩ vẫn là ngồi xổm xuống nói với Cố Doanh Tích: "Chị đạp hỏng điện thoại của tôi, phải bồi thường bao nhiêu tiền đây?"
Ninh Vân Hoan ngẩng đầu lên nhìn Lan Lăng Yến hỏi ả ta một câu như vậy, mặc dù bề ngoài có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt Lan Lăng Yến, anh luôn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu: "Vô giá, nếu như em muốn một cái giá, vậy thì năm ngàn vạn đi." (Năm ngàn vạn NDT là khoảng 170 tỷ VND lận, OMG!)
Điện thoại là đồ đắt tiền nhất trên người Ninh Vân Hoan, đó là sản phẩm trong phòng thí nghiệm của Lan Lăng Yến làm ra, thực ra cũng không phải bị hỏng hoàn toàn, chỉ bởi vì trọng lực rơi trên mặt đất dẫn tới điện thoại tự động khóa máy để bảo vệ nó và truyền phát tín hiệu tới anh, cho nên khi điện thoại bị tắt đi, anh mới tới nhanh như vậy.
Nhưng lúc này Lan Lăng Yến nhìn ra Ninh Vân Hoan đang muốn uy hiếp Cố Doanh Tích, tất nhiên là vui vẻ phối hợp với cô, cho nên anh đưa ra một con số, cũng không thèm nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Cố Doanh Tích, chỉ chăm chú nhìn Ninh Vân Hoan đang cuộn thành một khối nho nhỏ bên cạnh anh.
"Lại thêm túi sách. Đây là túi sách số lượng giới hạn, chị nhìn cho kỹ, tính chị giá 500 vạn thôi." Đây là túi sách da cá sấu được chế tác đặc biệt, trên thế giới chỉ có chiếc túi của cô là màu nhạt, là đồ có tiền cũng không mua nổi. Bây giờ bị Cố Doanh Tích đạp hỏng, Ninh Vân Hoan tất nhiên là tức muốn chết: "Trước mặt các bạn học khác, chị nhớ kỹ cho tôi, tổng cộng chị nợ tôi năm ngàn năm trăm vạn." Nói xong lời này, Ninh Vân Hoan đứng lên muốn rời đi, Cố Doanh Tích không biết làm sao, giống như bị ngốc, giống như mất đi linh hồn vậy, cô nói lâu như vậy, ả ta chẳng có chút phản ứng nào, nói nhiều như vậy cô cũng cảm thấy lãng phí nước bọt.
"Sao anh lại nói cô ta là vợ anh? Tại sao, lẽ nào, lẽ nào anh không hiểu trái tim của em sao? Lần trước anh đối xử với em như vậy, em cũng không hề trách anh.... ...... ......." Giọng nói run rẩy, Cố Doanh Tích yếu ớt mở miệng, Ninh Vân Hoan liền biết lời nói vừa rồi của cô tất cả chỉ là đàn gảy tai trâu thôi, ả ta căn bản một chữ cũng không nghe lọt, nói không chừng từ sau khi Lan Lăng Yến gọi cô là vợ, tâm trạng của Cố Doanh Tích liền giữ vững ở trạng thái bị sét đánh, vẫn chưa kịp hồi hồn.
"Chị nợ tôi năm ngàn năm trăm vạn, chị đừng có quỵt nợ!" Ninh Vân Hoan nhấn mạnh lại cho Cố Doanh Tích nghe, rồi mới đứng lên.
Cố Doanh Tích lúc này mới có chút hốt hoảng, vội vàng nói: "Cái gì năm ngàn năm trăm vạn, tôi không rõ.... ...... ..."
"Điện thoại, còn có túi sách." Ninh Vân Hoan chỉ vào đồ, cười lạnh nói: "Chị định quỵt nợ đấy à."
"Tôi không phải là người như vậy!" Cố Doanh Tích vội vàng lắc đầu, nước mắt liền chảy xuống má, theo động tác lắc đầu của ả mà những giọt nước mắt bay tung tóe: "Nhưng, nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bắt tôi đền nhiều tiền như vậy.... ....."
"Cô có ý kiến gì sao?" Lan Lăng Yến không muốn nói chuyện với Cố Doanh Tích, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêng ngả không đứng đắn của ả, Ninh Vân Hoan lại có ý muốn ả ta bồi thường tiền, cho nên anh cố gắng nhẫn nhịn không muốn đâm cho ả ta hai nhát dao, nhướng nhướng mày nói một câu như vậy.
Vừa nhìn thấy anh là cả người Cố Doanh Tích liền lâm vào tình trạng mơ hồ, vội vàng lắc đầu, Tô Doanh vừa nhìn thấy vậy, vội vàng cho người lấy giấy bút và con dấu tới, đưa cho Cố Doanh Tích ký tên vào trước, lại đóng dấu vân tay của ả lên, lúc này mới đưa giấy cho Ninh Vân Hoan, ý của ông chính là muốn cô thích viết thế nào thì viết thế ấy.
Làm xong những chuyện này, Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan muốn rời đi: " Lan Hoảng và Lan Lộ, hai người đưa tên phế vật này về Tần gia, thuận tiện nói với lão già họ Tần, nếu như nuôi chó thì phải xích lại cho cẩn thận, phòng ngừa có ngày bị người ta bắt đi làm thịt."
Tô Doanh nghe thấy suýt nữa cắn đứt lưỡi: "Dù gì cũng là trợ thủ hàng đầu của Lý gia, mà Lý gia kia vẫn luôn tôn trọng ông ngoại của cháu, chí ít cũng phải nể mặt họ một chút chứ."
Lan Lăng Yến cũng không thèm nhìn ông, kéo Ninh Vân Hoan rời đi.
Những sinh viên ở xung quanh theo phản xạ tránh ra nhường một lối đi cho anh, rất nhiều bạn học nam nhẹ giọng lẩm bẩm: "Quá kiêu ngạo, quá cừ.... ........."
Đánh đập thái tử của Tần gia, còn đưa người ta về nhà để lăng mạ người ta, hành động như vậy làm rất nhiều nam sinh sinh ra cảm giác sùng bái đối với Lan Lăng Yến, mà các nữ sinh lại đố kỵ và ghen tỵ với Ninh Vân Hoan.
Lý Phán Phán che miệng, nhìn Tần Dật đang co quắp thành một khối ở dưới tàng cây, có chút lo sợ nói: "Đợi chút.... ...... ....."
Nể tình cô ta vừa mới cho mình mượn điện thoại, Ninh Vân Hoan nghĩ tới những chuyện mình trải qua ở kiếp trước và những chuyện vừa mới xảy ra, không nhịn được mở lời nói một câu nhắc nhở cô gái đơn thuần này: "Lý Phán Phán, cô vẫn nên cẩn thận đối với bạn khuê phòng của cô một chút, hình như tôi nhìn thấy Phó Viện cùng vị hôn phu của cô ngấm ngầm gặp mặt sau lưng cô."
Thực ra cô không chính mắt nhìn thấy chuyện này, nhưng Ninh Vân Hoan nhìn thấy dáng vẻ mắt qua mày lại của Phó Viện và Tần Dật lúc vừa rồi, đoán rằng cho dù bây giờ bọn họ chưa có gian tình gì, nhưng sau này nhất định sẽ thông đồng cấu kết với nhau, mà cho dù bây giờ Tần Dật chưa qua lại với Phó Viện, hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng một chỗ với Cố Doanh Tích thôi, từ việc Cố Doanh Tích quyến rũ đàn ông bị lêch quỹ đạo vốn có, nhưng cuối cùng cũng gian díu với Ninh Vân Thành, nên cô biết những chuyện kiểu này, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.
Ninh Vân Hoan vẫn là có chút hảo cảm đối với cô gái đơn thuần nhà họ Lý, cho nên nhắc nhở cô ta một câu, nhìn vẻ mặt của cô ta có chút đờ đẫn ngớ ra, lúc này mới quay người rời đi cùng Lan Lăng Yến.
Lan Lăng Yến đưa cô tới xe, vừa mới lên xe, hai bảo tiêu đã trở về ngồi ở trước xe đưa thuốc cao cho Lan Lăng Yến, Lan Lăng Yến mở nắp lấy một chút thuốc bôi lên khuôn mặt đỏ tấy của cô, nhìn thấy dáng vẻ đỡ tay của cô, khóe môi mím thành một đường, biểu tình có chút nghiêm khắc:
"Nhịn một chút!" Nói xong lời này, Lan Lăng Yến một tay đỡ cánh tay mềm nhũn bị rũ xuống của cô, dùng sức nâng lên trên, Ninh Vân Hoan chỉ nghe thấy tiếng xương cốt kêu khẽ, liền cảm thấy đau đớn kịch liệt, cả người chảy mồ hôi lạnh ngã vào lòng Lan Lăng Yến, cắn môi kêu rên lên một tiếng.
"Tần gia." Tay Lan Lăng Yến nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay của cô, vẻ mặt âm trầm nói ra hai từ Tần gia, lúc này mới nhắm mắt cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, không nói gì nữa.
Sau khi gọi điện hỏi rõ bệnh viện mà ba Ninh đang nằm, xe liền chạy thẳng tới đó.
Bởi vì sự việc hỗn loạn ở trường lúc vừa rồi, lúc đến bệnh viện đã là hơn ba tiếng sau, vốn Ninh Vân Hoan muốn đi thăm ba trước, nhưng Lan Lăng Yến làm sao có thể theo ý cô được, trực tiếp đưa cô đi bó bột tay trước rồi nói. Mặc dù xương cổ tay của cô đã được anh chỉnh lại đúng vị trí, nhưng dù sao vẫn là bị thương tới xương cốt, phải nẹp cố định một thời gian, tránh việc lưu lại di chứng.
Thái độ của anh rất kiên quyết, Ninh Vân Hoan chỉ có thể chấp nhận. Người khám tay cho cô lại là ông Đường lần trước bắt mạch cho cô, Ninh Vân Hoan nghĩ tới thái độ của Lan Lăng Yến khi anh gọi đi vài cuộc điện thoại lúc trên xe, liền cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Không được đụng tới miệng vết thương trong hai ngày, phải cố định lại xương, để tránh sau này dễ bị trật khớp tay." Ông Đường lấy thanh nẹp tự tay bao lại cánh tay cho cô, thời tiết rất nóng nên cũng không bọc quá dày, chỉ là sau khi cố định xong liền lấy băng vải làm dây đỡ trước ngực cho cô, lúc này mới vừa ý cắt đứt băng gạc : "Được rồi."
Lan Lăng Yến gật đầu, dặn dò người ở phía sau: "Mấy người ở lại viết lại những điều cần kiêng kị, Ông Đường, ông cũng kê thêm vài đơn thuốc kết hợp với đồ ăn cho cô ấy."
Ông đường tất nhiên là đồng ý, cười nói: "Đó là điều tất nhiên, lần trước hai người xuất ngoại, bây giờ có lẽ là sinh con rồi chứ? Lần trước tháng tuổi của thai nhi hơi nhỏ, cũng không bắt mạch ra là nam haynữ, ông ngoại của cậu lại tỏ ra bí mật, thế nào cũng không nói ra."
Lan Lăng Yến chỉ nhếch khóe miệng lên một chút, lộ ra đường cong nhẹ khi cười, không phát ra tiếng, Ông Đường cũng không có biện pháp đối với anh, cười cười lắc đầu, cũng không hỏi nữa. Nhưng ngược lại Ninh Vân Hoan lại đỏ mặt ngượng ngùng, có chút không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi thu thập hết đồ, mấy người mới đi thẳng tới phòng bệnh của ba Ninh.
Tòa bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất ở thủ đô, phòng bệnh của ba Ninh ngay gần phòng lễ tân, thang máy đi lên tầng 17 rẽ vào là tới, ba Ninh ở phòng đơn, lúc này mẹ Ninh đang cúi người thu dọn đồ đạc, người nằm trên giường lại đối mặt với cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở ngoài cửa không nhìn thấy khuôn mặt của ông.
"Ba." Ninh Vân Hoan gõ cửa, hai người ở trong phòng mới đồng loạt quay đầu lại, mẹ Ninh nhìn thấy con gái tới, vội vàng đặt đồ trong tay xuống vẫy tay với cô, Ninh Vân Hoan chỉ dùng một tay nên không tiện mở cửa, Lan Lăng Yến giơ tay ra mở cửa thay cô, ý muốn cùng đi vào với cô. Ninh Vân Hoan nghĩ tới vừa rồi người ta đã giúp đỡ mình, lúc này mà qua cầu rút ván trở mặt cũng quá nhanh đi, lại thêm tính cách của Lan Cửu một khi đã xác đinh chuyện gì, không phải cô cứ cự tuyệt là được, vì thế bất đắc dĩ chấp nhận ý tứ mở cửa thay của anh.
Ba Ninh nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh con gái, khuôn mặt liền thể hiện rõ sự kinh ngạc, ngay cả mẹ Ninh cũng có chút ngớ ra, vội vàng đứng dậy đi tới cửa, cười gượng nói:
"Hoan Hoan, đây là.... ...... ..."
Cô sợ để Lan Lăng Yến tự giới thiệu anh sẽ tiết lộ quan hệ của hai người, nên Ninh Vân Hoan vội vàng nói: "Ba, mẹ, đây là bạn trai của con, Lan Lăng Yến."
Cảm nhận thấy ánh mắt của Lan Lăng Yến khi anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, Ninh Vân Hoan cảm thấy căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn, nhìn thấy Lan Lăng Yến không mở miệng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bạn trai?" Mẹ Ninh có chút kinh ngạc nhìn con gái, bà không ngờ rằng đứa con gái ngoan hiền nghe lời trong mắt bà đã có bạn trai, ba Ninh liền nghĩ ngay tới Lan Cửu ca mà lần trước Cố Doanh Tích nhắc tới, sắc mặt có chút khó coi: "Tay của con làm sao vậy?"
Vừa rồi Ninh Vân Hoan dẫn bạn trai tới, mẹ Ninh chỉ lo kinh ngạc nhìn anh, quên mất chuyện hỏi thăm về cánh tay của cô, lúc này nghe thấy ba Ninh mở miệng, mới vội vàng tiến lên, xem xét cánh tay bị nẹp lại của cô, cũng không dám đụng vào, chỉ lo lắng hỏi:
"Đúng vậy, tay của con bị làm sao vậy?"
"Không sao ạ, chỉ bị ngã một cái, vừa rồi đã đi khám rồi. Đúng rồi ba, lần này ba bị làm sao mà phải nhập viện thế ạ?" Ninh Vân Hoan không nhắc tới chuyện tay bị thương nữa, chính là sợ ba Ninh sẽ bị tức chết khi nghe thấy cô bị người khác đánh, thấy ba không hỏi về Lan Lăng Yến, ngược lại lại hỏi về cánh tay của mình, cô biết ba quan tâm mình, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, lúc này mới đi tới chỗ ba Ninh, ngồi trên chiếc ghế dựa đặt ở cạnh gường.
"Còn không phải vì anh trai của con." Mẹ Ninh nói tới đây, tức giận vô cùng, nhưng nhìn thấy Lan Lăng Yến ở bên cạnh, kiềm chế không mở miệng mắng nhiếc, lại cười nói: " Lan tiên sinh mời ngồi, để cậu chê cười rồi."
Mẹ Ninh mặc dù có chút cảm thấy bất ngờ đối với việc con gái tự mình quen biết bạn trai, nhưng cũng không quá tức giận về chuyện này, bà và ba Ninh đều không phải là người cổ hủ, trong lòng mặc dù hi vọng Ninh Vân Hoan có thể gả vào gia đình danh giá, nhưng chủ yếu vẫn phải xem xét thái độ của cô, nếu như cô thích, cho dù đối phương có kém một chút, cho dù Ninh gia không quá giàu có, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tiền, có thể cho con gái một nửa số tiền, cũng đủ để cô sống bình thản qua ngày.
Cho nên lúc này mẹ Ninh mới có sắc mặt tốt, tái độ cũng khách khí, nhưng ngữ điệu cũng không quá thân thiết. Biểu tình của Lan Lăng Yến không hề thay đổi, dù sao bây giờ Ninh Vân Hoan cũng là người của anh, giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi, con cũng sinh rồi, muốn chạy cũng không thoát, theo điều tra thì mẹ vợ cũng không phải người phụ nữ chanh chua vô lý, muốn để ba mẹ vợ chấp nhận cũng không phải chuyện khó.
"Ninh Vân Thành? Anh ta làm sao?" Lúc này Ninh Vân Hoan cũng không để ý tới chuyện dẫn Lan Lăng Yến tới trước mặt ba mẹ nữa, ngược lại khi nghe thấy cái tên Ninh Vân Thành, liền có chút kinh ngạc: "Con vừa rời trường lúc nãy còn chạm mặt Cố Doanh Tích, chính chị ta lôi kéo giữ con ở lại một lúc, nếu không thì con đã tới sớm rồi."
Vì sợ ba Ninh và mẹ Ninh sẽ bị Ninh Vân Thành dỗ ngọt mà chấp nhận Cố Doanh Tích, lúc này Ninh Vân Hoan tất nhiên là nhân cơ hội lại tố cáo Cố Doanh Tích, quả nhiên ba Ninh nghe xong liền thay đổi sắc mặt, người trang nghiêm nghiêm túc như ông, không dễ gì làm ra hành động thất lễ với người khác, nhưng lúc này nghe thấy cái tên Cố Doanh Tích, trên mặt liền lộ rõ vẻ chán ghét: "Có phải cô ta đẩy con hay không? Tên súc sinh Ninh Vân Thành, người tốt tìm đâu chẳng thấy, lại cố tình muốn cô ta."
"Được rồi được rồi, huyết áp của ông vừa mới ổn định, đừng tức giận nữa." mẹ Ninh nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ tía tai của chồng, vội vàng khuyên hai câu: "Có chuyện gì từ từ nói, nếu như tức giận mà sinhbệnh, tôi biết làm sao đây?"
Ninh gia do ba Ninh chống đỡ, nếu như ông ngã xuống, cả nhà liền gặp họa theo.