Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười Wr Full



  Cố Thiếu Đào nghe thấy Ninh Vân Hoan nói hắn là gánh nặng, ánh mắt liền xám ngắt, nếu như không phải Cố Nhàn đứng ở một bên sống chết kéo hắn lại, phỏng chừng hắn đã sớm nhịn không được nhảy dựng lên rồi, nhưng cho dù không mở miệng, ánh mắt của hắn cũng đủ âm trầm rồi, làm Ninh Vân Hoan có chút cảnh giác.

"Mày câm mồm, tao không nói chuyện với mày!" Bây giờ không thấy Cố Doanh Tích, Ninh Vân Thành vốn gấp như lửa đốt, căn bản không có tâm trạng khua môi múa mép với người khác, đến nay nhìn thấy Ninh Vân Hoan mở miệng, hắn hận tới mức con mắt đỏ bừng, nếu như không phải có hai bảo tiêu đứng ở bên cạnh cô, e rằng lúc này Ninh Vân Thành đã sớm xông lên đánh cho cô một trận rồi: "Chuyện về Tích Nhi, mày chưa xong với tao đâu, tốt nhất mày tự cầu phúc đừng để tao bắt được, nếu không tao sẽ lấy mạng mày để bù lại cho cô ấy!"

"Mày cút đi cho tao!" Ba Ninh nghe thấy lời này, cuối cùng không nhịn được nữa, nhấc cây gậy trong tay đánh tới chỗ hắn, lúc đầu Ninh Vân Thành còn nhịn không đánh trả, nhưng sau khi bị đánh hai cái, ba Ninh dùng sức rất lớn, đánh vào người hắn ta làm hắn ta đau không chịu nổi, cái thứ ba đánh xuống hắn ta tránh đi, gậy của ba Ninh nhất thời đánh lên mặt của hắn ta, làm trong lòng hắn ta dâng lên phẫn nộ, bắt lấy gậy, rồi dừng sức đẩy mạnh.

Ba Ninh vốn dĩ vừa mới làm xong phẫu thuật ở bệnh viện, sức khỏe còn yếu, mặc dù bên ngoài của Ninh Vân Thành có vẻ chật vật, nhưng dù sao cũng là một người trẻ tuổi thân thể cao lớn, đẩy một cái như vậy, ba Ninh không thể chịu được, ngửa người ngã về phía sau, may mà một vệ sĩ đứng ở một bên nhanh tay lẹ mắt đỡ được ông, ông mới không bị ngã trên mặt đất, nhưng chiếc mũ đội trên đầu lại bị rớt xuống, lộ ra vết sẹo sau đầu to bằng bàn tay.

Nhìn thấy ba Ninh bị Ninh Vân Thành đẩy ngã, Ninh Vân Hoan không thể nhịn được nữa: "Ninh Vân Thành, mày có biết ba vừa mới xuất viện hay không?"

"Ai bảo ông ta đánh anh trai tôi?" Cố Thiếu Đào đã nhẫn nhịn từ lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn đã sớm nhìn Ninh Vân Hoan không thuận mắt, kể từ khi quen biết cô, hắn đã bị cô làm nhục mấy lần, sẽ có một ngày hắn làm cho cô ti tiện như một con chó quỳ dưới chân hắn để cầu xin tha thứ!

Lúc này hắn thấy Ninh Vân Hoan nói chuyện, cười lạnh nói, cũng không quan tâm Cố Nhàn kéo hắn, dương cằm lên cười: "Già mà không chết đi cho rảnh, dám đánh anh trai tôi, bị đánh là đáng đời!" Anh trai trong miệng hắn là chỉ Ninh Vân Thành, Cố Thiếu Đào thầm mến Cố Doanh Tích, vẫn không thích Cố Doanh Tích tìm người đàn ông khác, bởi vì vừa rồi rất cảm động đối với hành động chăm sóc Cố gia của Ninh Vân Thành, nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện gọi Ninh Vân Thành là anh rể, cho nên lúc này hắn mới gọi là anh trai.

Hắn nói thay Ninh Vân Thành, Cố Thiếu Đào lại nói tiếp: "Lão già, lão già rồi nên đi nằm đi, nếu không lão đi ra ngoài nhiều, cẩn thận gặp phải quỷ!" Hắn uy hiếp xong, lại vẫy vẫy ngón tay.

Cố Thiếu Đào gần đây đã bắt đầu du nhập với Nhuận ca - côn đồ đường phố trước đây, Nhuận ca này trước đây là kẻ trộm cắp lừa gạt chuyện gì cũng làm, được xem như lão đại của một con đường, Cố Thiếu Đào hô hắn ta là lão đại, mở miệng là khen, lại vô cùng nhẫn nhịn. Nghĩ tới lần trước chị Doanh Tích phải chịu nhục ở Ninh gia, hắn liền thề sẽ có một ngày báo thù.

Từ nhỏ hắn đã không có thiên phú về đọc sách đi học, cho nên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông liền không muốn đi học nữa, lần này hắn giao du với Nhuận ca, nghe nói Nhuận ca quen biết đại nhân vật, nghe nói phía sau đại nhân vật kia còn có người chỉ đạo, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn quen biết với đại nhân vật kia, đến lúc đó chỉ cần trong tay hắn có tiền có người, hắn sẽ làm cho tất cả người Ninh gia không được chết tử tế!

Nghĩ tới chị Cố Doanh Tích có khả năng bị Ninh Vân Hoan hại, lúc này hắn muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa, cùng những kẻ bên ngoài giao du một thời gian, hắn vừa mở miệng liền chửi tục: "Mày là cái loại ngàn người cưỡi vạn người đè.................."

Câu nói của Cố Thiếu Đào làm cô nghĩ tới kết cục của Ninh Vân Hoan trong tiểu thuyết (có ai nhớ kết cục của nhân vật NVH ở trong tiểu thuyết hay không, là bị luân gian tới chết đó), ánh mắt lạnh lẽo, phất tay với một vệ sĩ khác: "Miệng của hắn không sạch sẽ, là cái thứ không được ba mẹ dạy dỗ, anh thay tôi dạy dỗ hắn ta thế nào là lời một con người nên nói!"

Người vệ sĩ kia đáp lời, tiến lên xách Cố Thiếu Đào như xách một con gà, mặc hắn giãy dụa như thế nào, cũng không thể giãy thoát cánh tay của vệ sĩ, lúc này vệ sĩ mới bắt tay vào việc, đấm vào mồm hắn!"

"Ninh tiểu thư, cô hại con gái tôi, lẽ nào còn định hại con trai tôi nữa hay sao?" Cố Nhàn nhìn thấy động tác của Ninh Vân Hoan, nhất thời vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy phẫn nộ: "Vân Thành, chuyện này........................."

"Mẹ, mẹ yên tâm." Ninh Vân Thành nói tới đây, nhìn thấy Cố Thiếu Đào bị đánh tới mức khóe miệng bị rách rướm máu, cả người không phát ra nổi một tiếng kêu, chỉ nghe thấy tai ong ong, vội vàng tiến lên cứu hắn: "Mày buông tay ra ngay."

"Ngay cả anh ta cũng đánh." Cô muốn giáo huấn Ninh Vân Thành từ lâu rồi, Ninh Vân Hoan nghĩ tới kiếp trước hắn ta đánh cô một bạt tai, ánh mắt liền băng lãnh, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Nêu anh ta đã muốn đồng cam cộng khổ, cũng đánh cho anh ta ù tai luôn."

Người vệ sĩ kia tất nhiên là đáp ứng, người đỡ ba Ninh cũng tiến lên giữ Ninh Vân Thành lại, hai người vệ sĩ đã sớm nhìn ra Ninh Vân Hoan không thích Ninh Vân Thành, lúc này vì muốn lấy lòng phu nhân, nghĩ cũng không nghĩ liền tát vào mặt Ninh Vân Thành!

"Bốp" một tiếng vang giòn, cổ áo của Ninh Vân Thành bị người ta xách lên, ngay cả mái tóc nửa dài nửa ngắn của hắn ta cũng bị vệ sĩ túm lấy, cái tát này không thể tránh được, nhất thời đánh cho hắn mắt nhìn thấy sao, gò má sưng đỏ, nhất thời ngay cả cảm giác đau đớn cũng không cảm thấy.

Hắn ta vốn dĩ cảm thấy áy náy đối với việc đẩy ba Ninh suýt ngã, ai ngờ Ninh Vân Hoan không nói hai lời đã cho người tát hắn ù tai.

Người ta nói đánh người không đánh vào mặt, Ninh Vân Thành còn là anh trai của Ninh Vân Hoan, mà hiện này cô lại cho người tát vào mặt hắn ta! Nhất thời mắt Ninh Vân Thành đỏ lên tơ máu, nếu nây giờ hắn ta có thể nhúc nhích, e rằng chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là xông lên trước liều mạng với Ninh Vân Hoan! Vốn dĩ có chút áy náy đối với ba Ninh, nhưng khi Ninh Vân Hoan cho người đánh hắn ta, áy náy trong lòng Ninh Vân Thành liền biến mất sạch sẽ.

Nhìn thấy Ninh Vân Thành bị đánh, nhìn thấy hắn ta không có cách nào giãy dụa, Ninh Vân Hoan không khỏi nghĩ tới khuất nhục của mình ở kiếp trước, kiếp trước cô cũng giống như Ninh Vân Thành bây giờ, lúc đó bị hắn ta tát, đến nay hồi báo lại trên người hắn ta, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái tới mức khó có thể dùng lời để miêu tả, nhìn thấy hắn ta nhìn mình nhưng chỉ có thể bất lực, Ninh Vân Hoan mới cong cong khóe miệng, ý bảo hai người về sĩ dừng tay, lúc này mới lạnh lẽo nhìn Cố Thiếu Đào: "Học được cách ngoan ngoãn hay chưa?" Một chút bản lãnh cũng không có mà cũng dám mở miệng cuồng vọng, nhưng Ninh Vân Hoan nghĩ tới kết cục của hắn ở trong truyện cùng với hào quang của hắn ở kiếp trước, trong lòng rất nhanh ra chủ ý, lúc này cũng không để vệ sỹ bức ép quá mức.

Một chiêu này là Lan Lăng Yến dạy cô, nếu như hận một người, ngàn vạn lần không thể ép hắn vào đường cùng ngay, ngược lại phải tra tấn người ta tới mức sống không bằng chết, vài lần chỉ cho hắn chút cơ hội sống, hắn liền không thể gượng nổi ý chí chiến đầu, chuyện kiểu này xảy ra nhiều lần, người này cũng tương đương với việc bị phế đi rồi! Đối mặt với người như Cố Thiếu Đào, chiêu này rất thích hợp với hắn.

Hiện nay Cố Thiếu Đào bị đánh tới mức miệng mũi đầy máu, răng cũng bị rụng hai cái, Ninh Vân Hoan cười cười bảo vệ sĩ thả hắn ra, lúc này mới nói với Ninh Vân Thành: "Ba bị anh đẩy suýt ngã, ông ấy không trách anh, nhưng tôi muốn dạy cho anh biết như thế nào là đạo làm con, chỉ dựa vào dáng vẻ này của anh, còn muốn nuôi dưỡng bà mẹ vợ rẻ mạt của anh, ngay cả bản thân anh anh còn không nuôi nổi, một kẻ phế vật, còn giả dạng tình thánh làm gì." Cô vỗ vỗ tay, bộ dáng có chút phiền chán: "Thả anh ta ra!"

Có lẽ vừa rồi quá sợ hãi, khi hai vệ sĩ thả Ninh Vân Thành ra, chân hắn ta mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt hoảng sợ, một câu cũng không nói ra nổi, so sánh với Cố Thiếu Đào, Cố Thiếu Đào bị thương nghiêm trọng hơn nhiều nhưng ngược lại hắn bình tĩnh hơn Ninh Vân Thành, nhưng hắn càng bình tĩnh, trong lòng Ninh Vân Hoan càng đề phòng hắn.

"Ba mẹ, hôm nay con xin cảm ơn công nuôi dưỡng của các người, nhưng các người nhìn nó sai người đánh con, lại không nói giúp con câu nào, trước đây con thiếu nợ các người, kiếp sau có cơ hội nhất định trả lại, nhưng con không thể ngơ ngẩn ở Ninh gia nữa, nếu các người đã có con gái thì không cần con trai như vậy, cũng xem như chưa từng sinh ra con đi!" Ninh Vân Thành bị đánh trước mặt mọi người, nếu như hắn không phải một người đàn ông, ngại không dám khóc trước mặt mọi người, chỉ sợ lúc này nước mắt đã chảy dài rồi, hắn ta cố nhẫn nhịn sự phẫn nộ trong lòng, cũng hận cả ba Ninh mẹ Ninh, "Các người không chăm sóc mẹ vợ giúp tôi, tôi cũng không trách các người, một nửa Ninh gia của tôi, tôi cũng không cần nữa, tôi muốn đổi thành tiền, ba chỉ cần đưa cho mẹ vợ tôi là được!"

Ngẩng mặt lên, Ninh Vân Thành vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này.

Vốn dĩ có chút đau lòng hắn ta, mẹ Ninh nhìn thấy hắn ta bị đánh xong lại nói lời này, trong lòng liền lạnh xuống: "Vân Thành, chúng tôi nuôi anh hai mươi mấy năm, lẽ nào thực sự không bằng nha đầu họ Cố hay sao? Cô ta ruốt cuộc cho anh uống bùa mê thuốc lú gì, anh bị cô ta mê hoặc tới mức này? Công ơn sinh ra và nuôi dưỡng anh của Ninh gia, không nói quá lên, cũng không phải chỉ cần hai ba câu nói của anh có thể tính toán xong, cái gì mà kiếp sau đến báo đáp, tôi không tin! Nếu anh đã không nhận người mẹ như tôi, cũng không nhận ba, tôi cũng xem như chưa từng sinh ra đứa con trai như anh, trước đây anh dùng hết bao nhiêu tiền, anh liền nghĩ cách kiếm về trả tôi!"

"Ngoài ra tài sản Ninh gia không có phần của mày!" Ba Ninh cũng tức giận không nhẹ, lúc Ninh Vân Thành dám đánh trả ông đã lạnh tâm rồi, lúc này đợi mẹ Ninh nói xong, liền bổ sung tiếp: "Công ty Ninh gia tao đã tặng em gái mày làm quà cưới rồi, mày cũng đừng nảy sinh ra kiểu ý nghĩ lấy nó tặng cho người khác." Ba Ninh lúc này có chút vui mừng vì ông đã sớm làm theo dự đoán, may mà ông đã tặng công ty Ninh gia cho Lan Lăng Yến, cũng may mắn vì sớm nhận ra đứa con trai này không đáng để ông dựa dẫm, hiện nay may mà chưa muộn, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng ông cố nén sự đau lòng này, đứng thẳng thắt lưng nói:

"Từ nay trở đi mày cũng đừng gọi tao là ba nữa, mày thích đi đâu thì đi, không cần quay về tìm tao nữa!" Ba Ninh nói tới đây, cuối cùng không nhịn được: "Hoan Hoan, cho người đuổi bọn họ đi, ba không muốn nhìn thấy họ nữa."

"Tôi không đi." Cố Nhàn vừa nghe thấy Ninh Vân Thành không có cách nào khác, hơn nữa hắn ta vậy mà không thể lấy được một đồng tiền nào từ công ty Ninh gia, trong lòng không khỏi lạnh lùng, thở gấp hai tiếng, sắc mặt trắng xanh nói: "Tôi không đi, tôi muốn con gái tôi, các người giấu con gái tôi ở đâu, tôi muốn con gái tôi."

Ba Ninh còn muốn nói đạo lí với bà ta, Ninh Vân Hoan đã trực tiếp nói với người ta: "Không đi thì bà có thể đợi ngoài cổng tiểu khu, nếu như không phục, cứ việc gọi điện báo cảnh sát."  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui