Trần thị giơ tay lau mồ hôi bên thái dương của Minh Nhiêu, nhìn Minh Nhiêu nhẹ trách mắng: “Con cũng thật là, trời đã tối muộn mà bên cạnh còn không mang theo tỳ nữ, một mình chạy đến bên hồ làm cái gì, may mà Trác Tích đi ngang qua cứu con lên, không xảy ra chuyện gì lớn.
”Nàng tự mình chạy tới ở đâu chứ, rõ ràng là Minh Vân đã phái người tới lừa gạt nàng.
Minh Nhiêu không để ý tới Trần thị đang trách ngược mình, nàng nghe được tên Minh Trác Tích, sửng sốt một chút: “Nhị ca đã trở lại rồi sao?”“Đêm qua mới về, lúc này hẳn đã tiến cung rồi.
”Trần thị nhắc tới thân nhi tử, vẻ tươi cười lại rõ hơn hai phân: “Huynh muội các con từ nhỏ đã có quan hệ tốt, mấy năm trước nó đi theo quân đội ở Lương Châu bên kia, một mình không nơi nương tựa, nhưng thật ra rất chiếu cố con cùng Tần di nương của con.
”Trần thị đã quen với trường hợp như thế này, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ là thứ bà ta am hiểu nhất.
Minh nhị công tử của phủ Tín Quốc công hiện giờ cũng coi như có quân công trong người, không lâu sau sẽ được luận công ban thưởng, bà ta vui vẻ vô cùng, tâm tình tốt, kể cả khi nhắc tới nữ nhân như cái xương trong họng, biểu tình của bà ta cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Minh Nhiêu nghe thấy Minh Trác Tích đã trở lại, trong ánh mắt có ánh sáng: “Vậy chờ nữ nhi tốt hơn sẽ nói lời cảm tạ với huynh ấy.
”Trần thị thấy nàng không đề cập đến chuyện đêm qua rơi xuống nước, trong lòng rất hài lòng, mỉm cười gật đầu, vuốt tóc nàng nói: “Thấy huynh muội các con hòa thuận, mẫu thân rất vui vẻ.
”Trần thị lại dặn dò hai câu, Minh Nhiêu không chú ý nghe.
Nàng cụp mắt xuống, có chút lơ đễnh, nàng vẫn đang nghĩ về việc Minh Trác Tích trở về, không để ý lắm đến sự quan tâm của Trần thị.
Không được bao lâu, cuối cùng Trần thị vòng tới vấn đề chính.
“Bên phía nhà họ Vương cho người tới nói muốn hủy hôn sự của con cùng Vương Tuấn Dương, ý con thế nào?” Trần thị vẫn dịu dàng cười, làm như thật sự ân cần hỏi ý kiến của nàng.
Cái gì mà hủy hôn sự, đều là có lẽ mà thôi.
Nhà họ Vương cũng không dám đem ý định muốn từ hôn ồn ào đến trước mặt Minh Nhiêu, dù gì người chân trong chân ngoài, bội tình bạc nghĩa, bất nhân bất nghĩa là Vương Tuấn Dương, là nhà họ Vương hắn đuối lý.
Trần thị đang tạo áp lực cho Minh Nhiêu, lừa nàng đã bị nhà chồng ghét bỏ, muốn nàng thức thời một chút, chủ động từ bỏ, dù sao nếu tự Minh Nhiêu không muốn gả, bên phía Lương Châu cũng có thể tránh đi rất nhiều phiền toái.
Minh Nhiêu biết tất cả tính toán của Trần thị, đời trước nàng đã làm như vậy.
Nếu nàng không đồng ý từ hôn, như vậy Trần thị sẽ lại áp chế Tần thị nương thân của nàng, bắt ép nàng đồng ý.
Năm đó Minh Nhiêu và mẹ đẻ của nàng Tần thị bị đuổi về Lương Châu, cuộc sống tuy tầm thường vắng lặng nhưng lại rất tự do vui vẻ, mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm nay đã sớm chặt đứt tâm tư trở lại Kinh thành.
Nếu không phải vì hôn sự, Minh Nhiêu cũng không có khả năng lại bước vào Kinh thành này một bước.
Tần thị thích cuộc sống thoải mái không gò bó ở Lương Châu, bà có bệnh cũ nên ở bên kia dưỡng bệnh cũng thuận tiện…Nếu Minh Nhiêu không nghe lời, Trần thị sẽ phái người đưa nương nàng quay về, ngày ngày bị tra tấn, ngày tháng trôi qua khó khăn, chỉ sợ bệnh cũ càng khó khỏi hẳn.
Minh Nhiêu không đành lòng để mẫu thân chịu khổ, chịu đựng khuất nhục chắp tay nhường việc hôn sự lại cho người khác, sau đó, lại thay thế Minh Vân, gả cho An Bắc hầu có danh khắc thê.
Thật ra khi đó Minh Nhiêu đã không còn cảm tình gì với Vương Tuấn Dương, nếu nói đã từng có chút tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng khi Vương Tuấn Dương cầm lộ phí mà nàng chuẩn bị cho hắn ta lên kinh, rồi sau khi đậu Trạng Nguyên, hắn ta thập phần quyết đoán mà ở chung một chỗ cùng Minh Vân, bội tình bạc nghĩa với nàng, khi đó, Minh Nhiêu đã hoàn toàn thất vọng về hắn ta.
Kiếp trước Minh Nhiêu một đời oán hận, than thế gian bất công, hận Vương Tuấn Dương vô tình, cũng tâm như tro tàn với Minh gia, nàng không muốn dễ dàng thành toàn cho đối nam nữ đó, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Trần thị, vẫn là không tình nguyện mà thay đổi hôn sự.
Nàng nuốt xuống oan ức, chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể trọng sinh đến một đời.
Trần thị nghiêm túc quan sát biểu hiện của Minh Nhiêu, ngoài dự kiến của bà ta, trên mặt Minh Nhiêu không có cảm xúc kinh ngạc, khổ sở, hoặc tức giận.
Minh Nhiêu rất bình tĩnh: “Việc này nữ nhi còn cần suy xét lại một chút.
”Trần thị sớm biết Minh Nhiêu sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, việc này cũng nằm trong dự kiến của bà ta, nhưng phản ứng của Minh Nhiêu thật sự không giống bình thường.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Trần thị, Minh Nhiêu chớp mắt, đơn thuần cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nữ nhi biết, bọn họ coi thường nữ nhi.
”Năm nay là năm thứ nhất Cảnh Huyền đế đăng cơ, ba năm khảo thí khoa cử một lần, năm nay vừa vặn là niên đại thi Trạng Nguyên.
Vương Tuấn Dương kia là đệ nhất danh của kỳ thi đình năm nay.
Trước đây Vương Tuấn Dương ở Lương Châu chỉ là người đọc sách hàn môn, gia đạo sa sút, Minh Nhiêu tuy là thứ nữ, nhưng vì có biểu di là phu nhân Thứ sử, ở Lương Châu cũng coi như “nhà cao cửa rộng”.
Nhưng bây giờ Vương Tuấn Dương đã có địa vị khác, xưa đâu bằng nay, Kinh thành có nhiều quý nữ cao môn như vậy, nhà họ Vương có thể có nhiều lựa chọn hơn, đâu cam nguyện nghênh đón một thứ nữ không được sủng ái vào cửa.
Cho nên không phải nàng sai, mà là nhà họ Vương đã thay đổi.
.