Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán

Lần này Đường Tử Thái hoàn toàn im lặng.

Gió biển từ xa thổi vào, lay động hàng cọ ngoài biệt thự.

Trên bầu trời đầy sao, ánh trăng bạc dịu dàng chiếu trên mặt biển và hòn đảo nhỏ, để màn đêm trở nên bớt lạnh lẽo.

“Cho nên anh không thể nào phản bội Bội Bội…” Sở Quân Việt yên lặng hồi lâu, xoay người chuẩn bị bước đi.

Anh vỗ vai Đường Tử Thái một cái, nói: “Dù anh có làm chuyện dại dột đến mức nào, anh cũng tuyệt đối không phản bội Bội Bội.”

Lúc Sở Quân Việt về phòng, Đường Bội đã ngủ.

Anh cũng không đánh thức cô, chỉ yên lặng rửa mặt, rồi từ từ trèo lên giường.

Có lẽ đã thành thói quen, Đường Bội ngủ say dịch sát vào ngực Sở Quân Việt theo bản năng.

Tất nhiên Sở Quân Việt không thể nào cự tuyệt.

Anh cẩn thận ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại.

Đêm đó, anh ngủ không ngon.

Giấc mơ ngủ yên nhiều năm lại xuất hiện.

Bom đã bị Đường Bội và ‘chú Lợi’ trong miệng cô giải quyết, nhưng Sở Quân Việt lần đầu nhảy dù, lúc hạ xuống, vẫn vô cùng nhếch nhác.

Lúc người Sở gia tìm được anh, trời đã mờ tối, Sở Quân Việt bị bọc trong phao dù đầy màu sắc, sắc mặt tái nhợt, tinh thần và thân thể đã tệ đến độ thấp nhất.

Đôi môi khô nứt, ngay cả hô hấp cũng yếu đi.


Nhưng đôi mắt, vẫn gắng gượng không nhắm.

Cho đến khi bị ôm vào một vòm ngực ấm áp to lớn.

Ông cụ Sở ôm cháu trai, hốc mắt nóng hổi, suýt chút đã rơi lệ trước mặt mọi người.

Nếu như lại mất thêm Sở Quân Việt, ông thật sự không biết mình có chống đỡ nổi không.

Trong mắt người ngoài, ông cụ Sở mạnh mẽ đến mức không có cái gì không làm được, chỉ là một ông lão mất đi con trai lớn và con dâu thôi mà.

Ông dịu dàng bế Sở Quân Việt lên xe, để Sở Quân Việt gối đầu lên đùi mình. Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt tóc cháu trai vừa sống sót sau tai nạn, mơn trớn gò mà cùng đôi môi khô khốc, trầm giọng nói: “Quân Việt, gáng chịu thêm một chút nữa.”

Mấy ngày không ăn gì, chắc chắn không thể ăn thức ăn bình thường.

Lòng ông cụ Sở hừng hực lửa giận và đau xót, đôi mắt nhìn có chút bức người.

Sở Quân Việt chớp mắt, được ông cụ Sở từ từ đỡ lên, cẩn thận đút nước đường hòa muối cho anh. Diệp gia quán.

Anh cảm thấy cổ họng của mình không còn đau rát như vừa rồi, ngay cả tứ chi vô lực cũng khá hơn một chút.

Anh bắt lấy tay ông cụ Sử, nói thật nhỏ nhưng vô cùng kiên định: “Con muốn gặp cô ấy.”

“Ai?” Ông cụ Sở trở tay bao lấy bàn tay lạnh như băng của cháu mình, dùng bàn tay ấm áp sưởi ấm cho anh, cau mày hỏi: “Con muốn gặp ai?”

“Cô bé vừa rồi ở trên máy bay.” Sở Quân Việt khẽ nói: “Là cô ấy đã cứu con, con muốn thấy cô ấy! Con muốn gặp cô ấy!”

“Không có cô bé nào cả.” Ông cụ Sở nhíu chặt mày, ông cho rằng cháu mình vì quá đói nên hồ đồ, xuất hiện ảo giác.

“Ngủ một giấc đi Quân Việt.” Ông cụ Sở vuốt mí mắt Sở Quân Việt, để anh dựa vào ngực mình, dịu dàng nói: “Ngủ một giấc, chúng ta sắp đến nhà rồi.”

Sau hôm đó, ông cụ Sở ra tay như thiên lôi, quét sạch những người mơ ước đến vị trí chủ nhân của Sở thị.


Sở Quân Việt cũng bắt đầu lặng lẽ tìm con bướm của mình.

Nhưng không biết vì sao, lấy năng lực của Sở thị, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mãi không tìm được cô bé trên máy bay, giống như, cô đã hoàn toàn biến mất trên thế giới.

Thẳng đến một ngày kia, Đường Bội mạnh mẽ bay vào phòng ngủ của anh.

Trong nháy mắt đó, anh lại thấy được đôi mắt làm anh nhớ thương, con bướm màu tím muốn vỗ cánh bay.

Sau đó anh phát hiện, cô gái của anh, đã trưởng thành.

Con bướm của anh, từ lâu đã trở nên càng thêm xinh đẹp và rung động lòng người.

Buổi sáng, lúc Sở Quân Việt thức dậy, Đường Bội đã biến mất.

Rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh nắng mặt trời chiếu lên người Sở Quân Việt.

Anh từ từ ngổi dậy.

Giấc mơ tối qua cứ lặp đi lặp lại, làm anh nhớ lại cảm giác sốt ruột khi không tìm được Đường Bội năm đó.

Trước bàn ăn, Đường Bội đang chuyên tâm ăn bữa sáng phong phú.

Ông cụ Sở cười híp mắt ngồi đối diện với cô, thỉnh thoảng đấy dĩa đồ ăn ở xa cô lại trước mặt cô.

Phòng ăn họ đang dùng ở lầu hai.

Phòng ăn này khá rộng, bàn ăn cũng lớn, nhưng Đường Bội và ông cụ Sở ngồi đối diện nhau, vừa cười vừa nói, khung cảnh ấm áp như ngồi ăn ở nhà vậy.

Ông cụ Sở nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Sở Quân Việt đang đi tới.


Nụ cười rực rỡ trên môi lập tức biến mất, mặt xụ xuống.

“Ông nội.” Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt một cái rồi quay lại cười với ông cụ Sở, nói: “Ông đừng tức giận, lúc ăn cơm mà giận là sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

“Ừ, được…” Ông cụ Sở nhìn Đường Bội, nụ cười lập tức rực rỡ. Ông lại đẩy một dĩa đồ ăn tới trước mặt Đường Bội, hiền hòa nói: “Đây, Bội Bội, con nếm thử cái này, bây giờ con phải ăn nhiều vào.”

Bây giờ ông cụ Sở đã có cháu dâu, không rảnh trông cháu trai.

Huống chi, bây giờ cháu dâu còn sắp sinh cho ông một đứa cháu cố, có thể là cháu trai ấy chứ.

Sở Quân Việt cũng không tính toán mấy cái này, anh bước tới bên cạnh Đường Bội, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nói: “Đồ ăn trên đảo em không ăn được, những thứ này được chuyển suốt đêm tới đây, hẳn còn rất tươi. Em ăn nhiều một chút nhé.”

Anh vừa nói vừa nhìn trong góc bàn ăn, cau mày gọi quản gia, nói: “Mấy cái góc nhọn này, tại sao không bao đệm lại?”

“Dạ, chờ ngài và cô đây ăn xong, chúng tôi sẽ lập tức làm liền.”

“Bác sĩ đã tới chưa?” Sở Quân Việt lại hỏi.

“Đã đến rồi ạ.” Quản gia mặc áo đuôi én cung kính trả lời.

“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu, quay lại nhìn Đường Bội: “Chờ tí nữa cơm nước xong, để bác sĩ kiểm tra một chút, nếu bác sĩ nói hôm nay em đi được thì hôm nay em mới được đi.”

Đường Bội đã buông đũa xuống, lúc này đang chống má, cười nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Vậy có phải nếu bác sĩ nói em không thể đi ra ngoài thì tất cả mọi công việc của em đều phải ngừng?”

Sở Quân Việt không chút do dự gật đầu.

“Em chỉ mang thai thôi, hơn nữa baby rất khỏe mạnh, em cũng rất khỏe.” Đường Bội cười bất đắc dĩ: “Không cần phải cẩn thận như thế đâu.”

“Quân Việt nói không sai.” Ông cụ Sở nhìn ra, quan hệ của hai người không còn căng thẳng như hôm qua, diệp gia quán, ông cũng yên lòng, nghiêm túc nhìn Đường Bội, nói: “Quay phim đúng là quá nguy hiểm, vừa ngồi xe công việc lại còn nhiều, lúc trước ngay cả máy bay cũng…”

Ông nhíu màu, nhớ lại chuyện máy bay bị người ta động tay động chân, nói tiếp: “Cẩn thận một chút vẫn hơn. Hay là…”

Ông cụ Sở vừa nói vừa nhìn Sở Quân Việt: “Bội Bội muốn làm việc, thì cứ để Bội Bội phát ngôn quần áo của phụ nữ có thai và mỹ phẩm của tập đoàn chúng ta đi.”

Ông cười ha hả nhìn Đường Bội, nói: “Con chọn mấy mục con thích, khoảng thời gian này cứ quay và chụp hình quảng cáo thôi.”


Ông nghĩ lại vẫn thấy không quá yên tâm: “Đến lúc đó nhớ dặn người phụ trách, không được để Bội Bội bị mệt.”

“Dạ.” Sở Quân Việt gật đầu, nói: “Biệt thự Nam Giao Sở thị mới khai phá ở thành phố S, cũng có thể để Bội Bội phát ngôn.”

Đường Bội dở khóc dở cười nhìn hai ông cháu.

Bây giờ cô đã tin hai người họ là ông cháu rồi, lối suy nghĩ giống nhau y đúc.

“Ông nội, ông yên tâm đi.” Mắt thấy đề tài của ông cụ Sở và Sở Quân Việt sắp chuyển đến phòng của trẻ sơ sinh, Đường Bội vội vàng ho khẽ, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, cười nói: “Con sẽ không làm việc tổn thương đến sức khỏe của mình, cho nên có một số việc nhẹ nhàng, ví dụ như ngày mốt Minh thiếu có mở cuộc họp báo, chuyện đó, con cảm thấy tham gia cũng không có gì…”

“Không được!” Cô còn chưa nói hết đã bị hai người đồng thanh cắt đứt.

Mặt Sở Quân Việt lập tức đổi sắc: “Ở buổi họp báo nhiều người như vậy, nếu không cẩn thận bị người ta đẩy ngã thì làm sao đây?”

Đường Bội nhíu mày.

Sở Quân Việt cũng cảm thấy thái độ của mình quá nghiêm túc, ho khẽ nói: “Vậy thế này, anh nói chuyện với Minh Hiên, buổi họp báo sẽ được cử hành sở nhà hàng của Sở thị.”

“Ừ…” Không đợi Đường Bội trả lời, ông cụ Sở đã trầm ngâm nói: “Như vậy thì được, còn phải nói với Minh Hiên, để người của chúng ta phụ trách mặt an ninh.”

Nói xong câu đó ông cụ Sở đứng lên, nhìn Sở Quân Việt.

Thái độ của ông trở nên nghiêm túc, biểu cảm trên mặt làm cho người ta có cảm giác như biển lặng trước cơn bảo táp.

“Lần này, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.” Ông cụ Sở nói: “Quân Việt, có một đạo lý ông đã dạy con khi con còn rất nhỏ. Khi đối mặt với kẻ thù thì cách tốt nhất là làm cho bọn chúng biết được, sự chênh lệch giữa chúng và con. Tạo ra ưu thế tuyệt đối cho bản thân, điều đó so với cái gọi là chân tướng còn hữu hiệu hơn.

“Dạ.” Sở Quân Việt trầm giọng đáp.

“Được rồi, hai đứa từ từ ăn…” Ông cụ Sở nhìn Đường Bội, cười hiền lành: “Ông không ngồi đây làm kỳ đà cản mũi nữa, ông đi tản bộ đây.”

Cùng ngày hôm đó, Đường Bội và Sở Quân Việt cùng nhau bay về thành phố S.

Nơi này hình như không khác gì so với lúc họ đi, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, khi nhìn lại thì hình như cảnh sắc quen thuộc của thành phố S đã có chút khác biệt. Diệp gia quán.

“Em sẽ nhanh thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài.” Đường Bội quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn gương mặt nóng lòng và gấp gáp của Sở Quân Việt được phản chiếu trên kính xe, cô mỉm cười, nói: “Chờ em tới rước dâu, đón anh về nhà đi, Sở thiếu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận