Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán.

“Xảy ra chuyện gì?” Sở Quân Việt không tức giận như Lục Tử Mặc nghĩ, chỉ là trong mắt lóe lên sự không vui rồi nhanh chóng biến mất, hỏi Lục Tử Mặc: “Người tới lúc nãy, là Tiêu Học Lâm?”

Đây mặc dù là câu hỏi, nhưng có lẽ Sở Quân Việt đã có đáp án.

Lúc nói đến Tiêu Học Lâm, trên mặt xuất hiện sự xem thường.

Theo thời gian, cái bụng của Đường Bội to lên, Sở Quân Việt cũng càng ngày càng cẩn thận, không có việc bận liền chạy tới đoàn phim, đưa người tới, đón người về, có khi tới sớm còn ngồi xem Đường Bội diễn.

Ngay cả Sở Dực Thành cũng thấy buồn cười đã cười nhạo anh mấy lần, còn hỏi anh có muốn nhận một vai quần chúng không nữa.

Mặt dù hôm nay Sở Quân Việt không chạm mặt chính diện với Tiêu Học Lâm, nhưng lúc hai chiếc xe chạy qua nhau, anh có nhìn người đang ngồi ở ghế lái.

Lúc này thấy nét mặt ngưng trọng của Lục Tử Mặc lại càng khẳng định suy đoán của mình.

“Đúng vậy.” Lục Tử Mặc nói: “Vừa rồi Tiêu Học Lâm đã tới. Với lại…”

Lục Tử Mặc ẩn ý nhìn Văn Tư Miểu đi theo sau lưng Sở Quân Việt, năm đó, chuyện Thích gia và Tiêu gia, là do ông cụ Sở giao cho Văn Tư Miểu làm.

Quan hệ của Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu rất sâu, với lại ông cụ Sở cũng không có ý giấu anh ta. Vì vậy Lục Tử Mặc cũng biết một ít.

Lúc này anh ta và Văn Tư Miểu hai mắt nhìn nhau, Văn Tư Miểu liền hiểu.

Hắn cười hả hê nói: “Tiêu Học Lâm gặp cậu ở đây, chắc bị dọa tới nỗi hét lên hả?”

Lục Tử Mặc nhướng môi, trào phúng nói: “Ngược lại ấy chứ, tôi cảm thấy được, anh ta biết tôi ở đây, cho nên mới cố ý tới.”

“Nói rõ một chút.” Sở Quân Việt vừa hỏi vừa đi tới chỗ Đường Bội.

“Tiêu Học Lâm tới uy hiếp đạo diễn Sở, không cho anh ấy công chiếu phim.” Lục Tử Mặc châm chọc nói: “Nhưng đạo diễn Sở đã đồng ý không công chiếu ở Trung Quốc, nhưng anh ta không hề vui vẻ.”

“Hắn ta đương nhiên không thể nào biết đủ.” Văn Tư Miểu trào phúng nói: “Đạo diễn Sở đồng ý nhanh như vậy sao hắn có thể nói điều kiện, sao kiếm được lợi đây?”

“Nói tiếp…” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói.

“Lúc đầu tôi kéo chuyện này lên Sở thị, nhưng đạo diễn Sở đồng ý quá nhanh, cũng ngoài dự đoán của mọi người.” Lục Tử Mặc nói.

“Sở thiếu.” Văn Tư Miểu lại sợ thiên hạ không loạn: “Cứ nói hết mọi chuyện cho anh ấy nghe là được thôi. Nói thật, mấy năm nay nhìn Tiêu Học Lâm phách lối, thật sự làm cho người ta buồn nôn.”

“Chuyện này là ý của ông nội?” Sở Quân Việt liếc Văn Tư Miểu.

Ánh mắt của anh vẫn bình thường, như chỉ đang trần thuật lại một việc không liên quan đến mình, lại thành công làm Văn Tư Miểu ngậm miệng.

Lục Tử Mặc không kiềm lòng được, nói: “Đúng vậy, Sở thiếu, hà tất gì cứ tiếp tục để tiểu nhân đắc ý chứ? Đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù đạo diễn Sở thật sự đã từng làm, Sở thị cũng đã thay anh ấy trả hết rồi.”

Anh ta im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn nói: “Có một chuyện, tôi đồng ý với cô Đường phải giấu mọi người, nên vẫn chưa nói.”

“Chuyện gì?” Chuyện liên quan đến Đường Bội, Sở Quân Việt chú tâm hơn rất nhiều.

Anh liếc nhìn Lục Tử Mặc, không có ý trách cứ.

Anh đưa kiện tướng đắc lực của mình đến bên Đường Bội, không phải vì giám thị cô. Chuyện Đường Bội không muốn nói cho anh biết, anh tất nhiên sẽ không hỏi.

Sở Quân Việt tin tưởng, chỉ cần mình kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó, Đường Bội sẽ không giấu anh bất kỳ chuyện gì nữa. Diệp gia quán.

“Cái lần cô Thích phạm sai lầm, hại cô Đường xảy ra tai nạn lúc quay ‘Chiến ca’. Sau đó tôi đưa cô Đường về sau khi gặp đạo diễn Sở, trên đường về bị cô Thích dẫn người cản lại.”

“Ah?” Sở Quân Việt híp mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt.

Lục Tử Mặc cảm thấy xương sống tê rần, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Cô Đường đè ép cô Thích, dẫn theo tôi bình an rời khỏi. Cô ấy không muốn để ngài biết chuyện này, bởi vì cô ấy đã đồng ý với đạo diễn Sở, cầu xin thay cô Thích.”

“Nói tiếp.” Sở Quân Việt nói.

Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu liếc nhau, người quen thuộc Sở Quân Việt đều biết, thật ra anh đã bắt đầu tức giận rồi.

Hai người tỉnh bơ dời mắt ra chỗ khác, Lục Tử Mặc tiếp tục nói: “Năm đó đạo diễn Sở có lỗi với cô Thích, cũng làm ra một vài chuyện sai. Nhưng Sở thị giúp cô ấy đứng vững ở Thích gia, giúp cô ấy trọng chấn gia nghiệp, thậm chí ngay cả Tiêu gia cũng được hưởng lợi lây, coi như hết tình hết nghĩa rồi.”

Vừa nói vừa liếc nhìn Sở Quân Việt: “Nhưng theo tôi thấy, cô Thích này, đối với đạo diễn Sở, hình như hơi vô tình.”

Lời nói của Đường Bội ngày ấy còn văng vẳng bên tai.

Thích Bạch Phong biết rõ Đường Bội là ai, cũng biết rõ cô vừa đi ra khỏi nhà ai, cũng biết nếu như trên đường về mà cô gặp chuyện, Sở Quân Việt chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo trúc hết lên Sở Dực Thành.

Huống hồ, nếu Sở Quân Việt có thể lý trí mà không trút lên người Sở Dực Thành, lòng Sở Dực Thành cũng sẽ không yên.

Người đàn ông từng trãi qua một thời tuổi trẻ hết sức lông bông không chịu gò bó, đã đi qua thử thách của năm tháng, thật ra, so với bất kỳ ai, đều nhẹ dạ hơn, cũng trọng tình trọng nghĩa hơn.

Lục Tử Mặc, Văn Tư Miểu, bao gồm Chu Hồng Tuyên cùng với những tinh anh do Sở thị bồi dưỡng, nhóm trụ cột hiện tại của Sở thị, độ quen thuộc với Sở Dực Thành, sợ rằng còn nhiều hơn Sở Quân Việt.

Trừ quan hệ cấp trên với cấp dưới thì giữa họ và cậu ấm đã rời khỏi Sở gia ăn sung mặc sướng trong giới giải trí này, vẫn giữ mối quan hệ bạn bè.

Đừng thấy quan hệ bạn bè của cánh đàn ông nhạt như nước, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, đám người Lục Tử Mặc tuyệt đối đều luôn đứng về phía Sở Dực Thành.

“Còn có một lần.” Lục Tử Mặc lại nói: “Tôi đi gặp đạo diễn Sở với cô Đường, đúng lúc gặp cô Thích và con trai cô ấy ở club.”

Chuyện này Sở Quân Việt biết.

Văn Tư Miểu cũng biết.

Nhưng Sở Dực Thành không biết, lúc anh ta và Thích Bạch Phong vô tình chạm mặt nhau, đã xảy ra một chuyện.

“Tôi nhớ.” Văn Tư Miểu trầm ngâm mấy giây, tiếp lời: “Khoảng thời gian đó là lúc Sở thị đang tìm nhà đầu tư, lúc đó Tiêu thị cũng có cạnh tranh. Thật ra bản thân họ không có ưu thế gì, nhưng lão gia lại biết chuyện này, cuối cùng hạng mục đó mới rơi vào tay Tiêu thị.”

Văn Tư Miểu khinh thường nói.

Mấy năm qua, chuyện như vậy, xảy ra không ít.

Ngay từ đầu, Sở thị chủ động giúp Tiêu thị và Thích gia, Thích Bạch Phong luôn từ chối, bài xích. Nhưng Tiêu thị lại cảm động đến rơi nước mặt, chưa từng từ chối lần nào.

Nhưng lại lòng tham không đáy.

Lòng tham của Tiêu thị càng ngày càng lớn.

Ông cụ Sở yêu quý con cháu, chỉ cần nhìn vào chuyện Đường Bội mang thai, ông đã vui thế nào thì biết.

Ông vẫn luôn áy náy với Thích Bạch Phong, năm đó cô gái này mang thai con của con trai ông, lại bị nó tuyệt tình tổn thương tha hương nơi đất khách, sau đó còn sinh non trong bệnh viện xứ lạ.

Thứ Sở thị không thiếu nhất, có nhiều nhất, chính là tiền.

Cách thức bồi thường của ông cụ Sở cho Thích gia cũng rất đơn giản, sự giúp đỡ và lợi ích.

Văn Tư Miểu cười lạnh, lại nói: “Nói rõ ra, cô Thích và chồng cô ta, đang lợi dụng đạo diễn Sở, thực hiện mục đích của mình.”

Hắn và Lục Tử Mặc liếc nhau một cái rồi nói tiếp: “Chuyện hôm nay, nếu cứ tiếp tục để tên Tiêu Học Lâm kia hoành hành, e rằng cuối cùng bọn họ sẽ leo lên đầu chúng ta ngồi luôn.”

Sở Quân Việt từ tốn nói: “Đi điều tra xem mục đích của Tiêu Học Lâm là gì.”

“Sở thiếu…” Văn Tư Miểu có chút nóng nảy, thấy Sở Quân Việt vẫn bình tĩnh, lẽ nào cũng có suy nghĩ như ông cụ, tiếp tục vì chuyện năm đó mà xuống nước dưới với chúng nữa?

Tuy là chút ngon ngọt cho Tiêu thị, đối với Sở thị mà nói chỉ là chính trâu mất một sợi lông.

Nhưng nghĩ đến cái mặt tiểu nhân đắc chí của Tiêu Học Lâm, Văn Tư Miểu cảm thấy khó chịu.

“Đưa cho hắn cái hắn muốn, không phải là không được.” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói tiếp: “Nhưng lần này hắn lại quá đáng.”

Anh nhìn ra phía xa, nơi đó có bóng dáng uyển chuyển của Đường Bội, làm cho đôi mắt của Sở Quân Việt dịu xuống một chút.

Nhưng giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như cũ: “Hắn đừng nên có ý định kéo Bội Bội vào chuyện này.”

Anh im lặng vài giây, rồi nặng nề nói: “Hắn và bao gồm cả Thích Bạch Phong!”

Lần trước Sở Quân Việt bỏ qua cho Thích Bạch Phong là vì Đường Bội cầu xin cho cô.

Nhưng hai vợ chồng này, lại cứ thích chạm vào vảy ngược của rồng, vậy thì đừng có trách anh xuống tay vô tình.

“Đi điều tra rõ, hiện tại Tiêu Học Lâm muốn gì.” Sở Quân Việt lại nói: “Sau đó… Vĩnh viễn khiến hắn không bao giờ có được.”

“Dạ.” Văn Tư Miểu vui sướng đáp.

Trên mặt Lục Tử Mặc cũng hiện lên nụ cười âm hiểm.

Ba người vừa nói vừa đi.

Lúc này, Đường Bội cũng thấy họ.

Cô và Âu Dương Lạc đi tìm Sở Dực Thành, nhưng không biết bây giờ Sở Dực Thành đã đi đâu nên hai người vẫn đứng trước cửa nãy giờ.

Âu Dương Lạc nhìn theo hướng nhìn của Đường Bội, lập tức đối diện với ánh mắt của Sở Quân Việt.

Hai người này gặp nhau, diệp gia quán, không thể nào yên bình và hòa nhã như Tiêu Học Lâm và Sở Dực Thành.

Âu Dương Lạc hừ lạnh, khinh thường bất mãn gật đầu với Sở Quân Việt, coi như chào hỏi xong rồi.

Sở Quân Việt nhìn Âu Dương Lạc một cái, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý lên người Đường Bội.

Anh bước tới bên cạnh Đường Bội, nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi: “Bội Bội, sao em lại đứng ở đây?”

Anh nhíu mày, vòng tay qua vai Đường Bội, nói: “Không phải anh đã nói đừng đứng lâu rồi sao, lại càng không cho phép em đứng trước gió, nhỡ bị cảm thì sao hả?”

Chỗ bọn Đường Bội đang đứng là trên hành lang.

Nhưng hành lang này không thông gió.

Chỗ Đường Bội đứng, đừng nói là gió mạnh mà ngay cả gió để thổi bay cọng tóc cũng không có.

Sở Quân Việt đau lòng nắm tay Đường Bội, nói: “Em coi, tay cũng lạnh hết rồi.”

Âu Dương Lạc không thể nhịn cười.

Âu Dương gia và Sở gia không có xung đột về lợi ích, mỗi người tự phát triển trên địa bàn của mình, trước kia Âu Dương Lạc cũng không thân quen gì với Sở Quân Việt.

Nhưng vừa nghe tên, anh ta đã biết Sở Quân Việt là ai và là người như thế nào.

Lúc này ám dạ đế vương trong lời đồn, biến thành một tên ‘nô lệ chuẩn’, cho dù đối phương là tình địch, Âu Dương Lạc cũng không nhịn được mà thoải mái cười rộ lên.

Sở Quân Việt chưa từng buông tay Đường Bội ra, vẫn kiên nhẫn sưởi ấm từng ngón tay cho cô, chỉ ngẩng đầu liếc Âu Dương Lạc.

Cái liếc kia mặc dù nhanh, nhưng lại mang theo sự khiêu khích cực độ.

Âu Dương Lạc ngừng cười, Sở Quân Việt nói: “Chúng ta về thôi Bội Bội, em vào bé cưng phải ăn cơm tối.”

Khoe khoang!

Đây là khoe khoang trần trụi!

Âu Dương Lạc suýt chút hộc máu, nhưng lại không tìm được câu nào để phản bác.

Rốt cuộc anh ta cũng biết cách đối phó tình địch của Sở Quân Việt, không chút khác biệt với lần gặp ở Thụy Sĩ, Sở Quân Việt khí thế kinh người, lời nói sắc bén.

Mặt tốt của Sở Quân Việt, chỉ thể hiện trước mặt Đường Bội.

Những lúc khác, anh vẫn là ám dạ đế vương thông minh sắc bén.

Cho dù không cam lòng, Âu Dương Lạc vẫn chỉ có thể đứng nhìn Đường Bội gật đầu chào tạm biệt mình, sau đó bị Sở Quân Việt ôm lấy, xoay người rời khỏi.

Bóng lưng của hai người càng lúc càng xa, nhưng Âu Dương Lạc vẫn thấy rõ.

Hai người tựa sát vào nhau, dưới ánh mặt trời chói chan lại vô cùng hài hòa.

Hài hòa đến mức làm đôi mắt anh ta đau nhói.

Đường Bội không nhắc tới Âu Dương Lạc nữa, sau khi ngồi lên xe, cô không yên tâm nhìn Sở Quân Việt, nói: “Chú út có thể xảy ra chuyện hay không?”

“Không đâu!” Sở Quân Việt nắm tay cô đáp.

Ngón tay thon dài màu đồng cổ, chồng lên ngón tay trắng nõn của Đường Bội, anh vừa cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang dính lấy nhau của hai người, vừa nói: “Anh bảo đảm.”

Đường Bội nhíu mày, không hiểu lắm.

“Anh bảo đảm, chú út không sao.” Sở Quân Việt lặp lại một lần.

Sự kiên nhẫn của anh, chỉ khi ở cạnh Đường Bội mới tốt như thế, đối mặt với đôi mắt khó hiểu của Đường Bội, Sở Quân Việt kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này không đơn giản như bề ngoài.”

“Tử Mặc đã nói hết với anh rồi hả?” Đường Bội hỏi.

Sở Quân Việt gật đầu, không giấu giếm.

Đường Bội nghiêng đầu, trầm tư vài giây, đột nhiên hỏi: “Tên Tiêu Học Lâm kia, không đơn giản.”

“Hử?” Sở Quân Việt gãi lòng bàn tay Đường Bội.

Cảm giác trơn mịn và mềm mại của tay Đường Bội, làm cho tâm trạng của anh trở nên khá tốt, nên còn hỏi thêm một câu: “Không đơn giản chỗ nào?”

“Chú út không phải là người thích ỷ thế hiếp người.” Đường Bội bị anh sờ có hơi nhột, kéo ngón tay của mình ra, sau đó cười nói tiếp: “Với lại đối với chuyện hoặc người liên quan đến cô Thích, chú luôn rất quan tâm. Nếu Tiêu Học Lâm thật sự không muốn bộ phim này được quay và phát hành, thì có thể lặng lẽ liên lạc với chú út. Em tin chắc rằng chú út sẽ không trước mặt hứa không làm sau lưng lại làm. Hôm nay, diệp gia quán, chú đồng ý với yêu cầu của Tiêu Học Lâm trước mặt mọi người, không hề có ý lật lọng. Haizz…”

Đường Bội rút tay về, cười khanh khách nói: “Anh đừng vậy mà, rất nhột.”

“Vậy anh sẽ ỷ thế hiếp người.” Sở Quân Việt đột nhiên muốn chơi đùa, lại nắm lấy tay Đường Bội, kéo ngón tay cô lên bàn tay mình, cười khẽ nói: “Đặc biệt bắt nạt em.”

Vừa nói, anh vừa đưa tay lên, kề sát cằm của mình, nhẹ nhàng cọ sát với hàng râu.

Sở Quân Việt luôn chú trọng vẻ bề ngoài, tất nhiên sẽ không để râu ria xồm xoàm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, chỗ nào cũng thô ráp hơn lòng bàn tay anh.

Đường Bội cười dữ dội, cũng muốn rụt tay lại.

Tiếc rằng, tay đã bị Sở Quân Việt nắm chặt. Mặc dù không làm cô đau, nhưng khó mà rút ra được.

“Được rồi được rồi!” Đường Bội cười nói: “Sở đại thiếu ỷ thế hiếp người, cầu ‘chàng’ tha cho ‘tiểu nữ’ một lần!”

“Không được!” Sở Quân Việt nghe vậy thì híp mặt lại, nói: “Muốn ‘ta’ tha cho ‘nàng’, kiếp này đó chỉ là mơ tưởng.”

Hai người bọn họ đùa một lúc, bầu không khí gay go vừa nãy cũng dịu hơn nhiều.

Sở Quân Việt thấy Đường Bội cười xong, cũng không trêu cô nữa, để tay xuống nhưng vẫn dịu dàng nắm chặt trong tay mình, nói: “Bội Bội, chuyện của chú út, em đừng quan tâm nữa. Anh sẽ xử lý.”

“Xử lý như thế nào?” Đường Bội hỏi.

Dùng hai từ ‘xử lý’, xem ra Sở Quân Việt đã nổi giận rồi.

Vốn dĩ anh đã bất mãn với Thích Bạch Phong, lúc này thù mới hận cũ tính một lượt, coi như Thích Bạch Phong là người phụ nữ Sở Dực Thành quan tâm nhất, cũng không thể nào trục lợi từ chỗ Sở Quân Việt xong rồi thì chạy.

“Yên tâm, anh sẽ không làm cho chú đau lòng.” Sở Quân Việt nghiêng lên thái dương Đường Bội một cái, ôm cô vào lòng, thấp giọng trấn an: “Chuyện của chú út và Thích Bạch Phong đã nhiều năm, sớm đã rối thành một cục. Dao sắc chặt đay rối là cách hiển nhiên, nhưng không phải thời điểm không phải vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không dùng cách hại mình hại người như vậy.”

Dừng một chút, anh nói: “Ông nội cũng sẽ không cho phép.”

Nói rồi, anh nhớ tới những lời của Lục Tử Mặc, bất giác ôm chặt Đường Bội hơn chút nữa, cắn vành tai cô, nói: “Nhắc mới nhớ, anh còn chưa hỏi em, lần kia, chuyện Thích Bạch Phong chặn đường em, sao em không cho anh biết?”

“Tử Mặc nói với anh?” Đường Bội không hề quan tâm, chớp mắt, cười nói: “Tình hình này thì tên Tiêu Học Lâm kia thật sự có vấn đề, khiến cho Tử Mặc cũng muốn xử hắn.”

Sở Quân Việt đặt cằm lên đầu Đường Bội, hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Đây không phải là Tử Mặc đang thể hiện rõ muốn cho Thích Bạch Phong và Tiêu Học Lâm ăn ‘hành’ sao?” Đường Bội cười tươi nói.

Có lẽ Sở Quân Việt sẽ không lật nợ cũ với Thích Bạch Phong, vì không muốn Sở Dực Thành đau lòng.

Nhưng Tiêu Học Lâm thì khác.

Nếu như tên này thật sự ‘tra’, có thể khiến hắn và Thích Bạch Phong chia tay, vậy Sở Dực Thành sẽ không đau lòng.

“Lại nói…” Đường Bội nhớ lại chuyện cũ, khóe môi nhếch lên.

Lúc này lại nhớ tới một chuyện, cô ngồi thẳng lưng lên, hỏi: “Anh đã gặp Tiêu Duệ chưa?”

Cô im lặng vài giây, nói tiếp: “Chính là con trai của Thích Bạch Phong.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui