Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán.

Sở Quân Việt cũng cong môi, từ từ gật đầu.

Đường Bội nhìn Văn Tư Miểu, lúc này, Văn Tư Miểu không dám xoát cảm giác tồn tại của mình trước mặt Đường Bội, vội vã lùi một bước, để Sở Quân Việt nói với Đường Bội: “Chút nữa lên xe rồi nói.”

Bên kia, Sở Dực Thành đang sắp xếp cảnh quay tiếp theo, rồi nhường ghế đạo diễn lại cho Sư Học Lâm, sau đó đi về phía Đường Bội.

Chưa tới chỗ đã vội cười nói: “Hình như hôm nay tâm trang của mấy đứa rất tốt nhỉ.”

Ngay cả Lục Tử Mặc kiệm lời, trên mặt cũng mang theo nụ cười.

Sở Dực Thành liếc xuống bụng Đường Bội, anh ta cũng biết đứa bé trong bụng Đường Bội, đối với cháu trai, đối với toàn bộ Sở gia, đối với ông cụ Sở mà nói, quan trong bực nào.

Gần đây anh ta càng ngày càng chú ý thời gian nghỉ ngơi của Đường Bội, không dám để cô quay quá lâu.

Vả lại…

Sở Dực Thành cũng vô cùng muốn gặp đứa cháu trai mang trên mình hy vọng và tình yêu của cả gia tộc này.

Anh ta có thể tưởng tượng, tương lai, đứa bé này, sẽ được cưng chiều như thế nào.

Sở Quân Việt cười nhạt, nói: “Nếu chú út xong việc rồi thì tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi.”

“Xem ra, đúng là có chuyện vui rồi…” Sở Dực Thành chớp mắt, cười hỏi: “Chẳng lẽ ngày cưới của Bội Bội và Quân Việt được quyết định rồi hả?”

Nếu như là chuyện này, vậy đúng là đáng ăn mừng.

Sở Quân Việt nghe vậy, mắt trầm xuống, vô thức nhìn Đường Bội,

Đường Bội mỉm cười, nói: “Không phải, chuyện này có liên quan tới chú.”

Sở Dực Thành nhíu mày, nhưng nhìn ra hôm nay họ muốn giấu chuyện này, nên không hỏi nữa.

Anh ta quay lại bàn giao chuyện còn lại cho Sư Học Lâm, anh ta rất yên tâm về phó đạo diễn này.

Không lâu sau, Sở Dực Thành đi về chỗ nhóm người Đường Bội, cười nói: “Bây giờ đi được rồi.”

Người hầu ở nhà đã chuẩn bị cơm nước xong.

Khi họ về tới biệt thự, đồ ăn còn nóng, khói bay lượn lờ, mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi.

“Ngồi chung đi!” Sở Quân Việt kêu Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc ngồi xuống, để ghế chủ lại cho Sở Dực Thành, anh cũng ngồi xuống cạnh Đường Bội.

Bửa tối rất hài hòa.

Mọi người ngồi đây đều không phải là người thiếu kiên nhẫn.

Tuy Sở Dực Thành tò mò, nhưng lúc ăn cơm cũng không mở miệng hỏi.

Ăn cơm xong, mọi người cùng vào thư phòng, Sở Quân Việt mới gật đầu với Văn Tư Miểu, ý bảo hắn nói.

Bởi vì đều là người mình, Sở Quân Việt cũng không để ý nhiều, tự nhiên ngồi xuống ghế ôm Đường Bội vào lòng.

Ghế sô pha trong thư phòng khó có khi được ngồi đầy thế này.

Sở Dực Thành ngồi một mình một ghế.

Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc ngồi ghế bên cạnh.

Văn Tư Miểu nhìn Sở Quân Việt, cầm túi hồ sơ trên bàn trà lên, nói: “Cái này, phải làm xét nghiệm ADN một lần nữa.”

Giọng của hắn trầm thấp, cũng thu lại nụ cười trên mặt.

Sở Dực Thành vẫn chưa nhìn ra điều gì, nhưng sau khi nghe câu đó, đều cùng ba người còn lại nhìn Văn Tư Miểu. Diệp gia quán.

Ánh mắt của những người ngồi đây đều khác nhau, có buồn rầu, có cảm thông, có đồng tình và thoải mái… Điều giống duy nhất đó là, nụ cười nhạt trong mắt họ.

“Xét nghiệm ADN…” Sở Dực Thành đoán được điều gì đó, không nhịn được mà lập lại.

“Đúng vậy, là xét nghiệm ADN.” Văn Tư Miểu lại nói: “Mấy năm trước chúng ta cũng từng làm một lần, nhưng kết quả kia lại khác kết quả bây giờ một trời một vực.”

Vừa nó, vừa mở tài liệu trong tay.

Trên tờ giấy mỏng đầy những thuật ngữ chuyện ngành tiếng Anh, cùng một số biểu đồ gen Sở Dực Thành không hiểu, nhưng hai hàng chữ cuối cùng, Sở Dực Thành xem hiểu.

Trừ tên, bên cạnh còn có một dòng chữ rõ ràng—

Quan hệ cha con 99.9999%.

Tờ giấy xét nghiệm trong tay Sở Dực Thành rơi xuống bàn trà, mặc dù đã có dự cảm đó, nhưng tay của Sở Dực Thành vẫn run lên.

Anh ta trừng to mắt, môi mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng thật lâu mà không phát ra tiếng.

Nói cách khác, trừ phi 0.0001% kia có tồn tại, nếu không, Sở Dực Thành chính là ba của Tiêu Duệ.

Ba ruột!

Năm năm, trời xui đất khiến, cha con gặp lại không quen biết.

Đường Bội hơi xúc động ngẩng đầu nhìn Sở Dực Thành.

Hai mắt Sở Dực Thành đã đỏ bừng.

Nếu không phải ở đây còn có Văn Tư Miểu, Lục Tử Mặc, có lẽ anh ta đã không kiềm được cảm xúc của mình.

Lục Tử Mặc nhìn Sở Quân Việt, chậm rãi nói: “Sở tiên sinh.”

Sở Dực Thành run lên một cái, hồi thần từ tiếng gọi của Lục Tử Mặc.

Anh ta đứng phắc dậy, khàn giọng nói: “Tôi muốn về nước! Lập tức!”

Nói xong không nhìn đám người Sở Quân Việt, cất bước đi về phía cửa.

Sở Dực Thành đã mất kiềm chế, giống như đã quên hết tất cả quanh mình, vừa nhấc chân, liền bước nhanh.

Giống như không có cảm giác, vẫn cố chấp bước về phía cửa thư phòng.

Đường Bội lo lắng đứng lên theo, gọi: “Chú út!”

Sở Dực Thành không đếm xỉa tới cô, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, giống như một người điên, không nghe, không thấy những gì xung quanh mình.

Sở Quân Việt nhíu mày, nhìn về phía Lục Tử Mặc.

Lục Tử Mặc gật đầu, cũng đứng lên theo.

Đôi mắt anh ta vẫn trong trẻo, tĩnh táo.

Lục Tử Mặc cứ như vậy lạnh lùng nhìn Sở Dực Thành, cao giọng nói: “Sở tiên sinh, ngày về như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của cô Thích và tiểu thiếu gia không?”

Đã xác nhận Tiêu Duệ là con trai Sở Dực Thành, Lục Tử Mặc cũng đổi xưng hô.

Sở Dực Thành vẫn mất kiềm chế như cũ.

Sở Quân Việt lên tiếng.

Anh đứng lên, kéo Đường Bội qua chỗ mình, lạnh nhạt nói với Sở Dực Thành: “Chú út, Tiêu Duệ là con của ai, chắc chắn cô Thích là người biết rõ nhất.”

Anh im lặng mấy giây, rồi tàn nhẫn nói tiếp: “Nhưng cô ấy lại tình nguyện cấu kết với Tiêu Học Lâm làm giả kết quả xét nghiệm để gạt chú, một lần gạt, là năm năm!”

Những lời này tuy tàn nhẫn, nhưng lại cảnh tỉnh được Sở Dực Thành.

Anh ta kinh ngạc nhìn Sở Quân Việt, chán nãn ngồi xuống ghế, thì thào nói: “Đúng vậy… Con nói đúng… Bạch Phong biết… Nhưng cô ấy lại gạt chú!”

Trong giọng nói của Sở Dực Thành không có chút xíu trách cứ Thích Bạch Phong.

Có chăng, chỉ là sự chán nãn và hối hận.

Tại sao Thích Bạch Phong lại gạt anh ta, chuyện này anh ta là người hiểu rõ nhất.

Năm đó, mình mang theo nụ cười bất cần đời, dùng thái độ khinh thường, giễu cợt Thích Bạch Phong.

Cho nên, trong mắt Thích Bạch Phong, điều đó đại biểu cho việc Sở Dực Thành không hề muốn có đứa con này.

Vậy tại sao cô lại phải nói sự thật cho anh ta biết chứ?!

Sở Dực Thành úp hai tay lên mặt.

Anh ta nhớ tới ngày đó nhìn thấy Tiêu Duệ.

Thật ra, đó không phải là lần đầu Sở Dực Thành và con trai mình gặp nhau.

Ngày hôm sau, khi Thích Bạch Phong sinh thằng bé ở bệnh viện nước Mỹ, anh ta đã tới bệnh viện.

Nhưng lại thấy Tiêu Học Lâm trong phòng bệnh, vừa chơi đùa với thằng bé, vừa thấp giọng nói chuyện với Thích Bạch Phong, mặc doanh, nên anh ta lựa chọn lặng lẽ rời khỏi.

Sau đó Thích Bạch Phong về nước, anh ta đã từng trùng hợp gặp cô nhiều lần.

Có đôi khi cô sẽ dẫn Tiêu Duệ theo, đôi khi không.

Sở Dực Thành biết Thích Bạch Phong vốn không muốn gặp mình, nên mỗi lần chỉ lặng lẽ đứng ở góc khuất nhìn hai mẹ con.

Cậu bé trắng trẻo thông minh đáng yêu, mỗi lần nhìn, đều làm anh ta cảm thấy ngây dại.

Nhưng khi đó anh ta lại không biết, đó chính là con trai của mình.

Cậu bé ngọt ngào gọi mình ‘chú Sở’, cậu bé có đôi mắt đen lúng liếng…

Thật ra là con mình!

Sở Dực Thành che kín mặt mình.

Anh ta sợ mình không thể khống chế bản thân mà khóc ngay trước mặt mọi người.

Đó là con mình…

Nhưng trong thời kỳ trưởng thành quan trọng nhất của thằng bé, bản thân là một người ba, lại chưa từng cho nó tình thương của ba, dù cho là một cái ôm đơn giản cũng không có!

Lục Tử Mặc nhìn Sở Quân Việt, rồi lo âu nhìn Sở Dực Thành, không biết có nên nói tiếp hay không.

Sở Quân Việt đoán được sự lo lắng của Lục Tử Mặc, gật đầu với anh ta, nói: “Tiếp tục.”

“Vâng.” Lục Tử Mặc đáp, nói xong nhìn Sở Dực Thành đã mất khống chế, nói: “Sở tiên sinh, về chuyện này, còn có những chuyện khác cần phải nói với ngài.”

Sở Dực Thành chôn mặt trong hai bàn tay của mình.

Không trả lời Lục Tử Mặc, vì anh ta không thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này.

Anh ta có cảm giác, chuyện Lục Tử Mặc sắp nói, chắc chắn sẽ còn tàn nhẫn hơn, càng làm anh ta đau khổ hơn.

Thư phòng yên lặng một lúc lâu.

Những người còn lại không nói gì thêm mà chỉ im lặng nhìn Sở Dực Thành đang đau khổ, một lúc lâu sau, mới nghe anh ta khàn giọng nói: “Cậu nói đi, Tử Mặc.”

Sở Dực Thành ngẩng đầu lên.

Hai mắt anh ta vẫn rất đỏ, nhưng ánh mắt rất sáng, tinh thần cũng tĩnh táo hơn rất nhiều, cứ như vậy mà nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Tiếp tục…”

“Vâng.” Lục Tử Mặc cúi đầu đáp.

Lục Tử Mặc im lặng, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.

Nhưng không đợi anh ta nói, Sở Dực Thành đã chủ động hỏi: “Lần này, mọi người đi làm xét nghiệm ADN lần nữa, là vì những chuyện Tiêu Học Lâm làm trong khoảng thời gian này sao?”

“Đúng vậy.” Lục Tử Mặc không chút chần chừ đáp.

“Tiêu Học Lâm muốn lấy cái gì từ Sở thị?” Sở Dực Thành lại hỏi.

Những việc Sở thị làm cho Tiêu Học Lâm, cho Thích Bạch Phong, đều giấu Sở Dực Thành.

Nhưng Sở Dực Thành là một phần tử của Sở gia, vốn thông minh hơn người, sao có thể mãi u mê không hiểu mấu chốt sự việc.

Nghe Lục Tử Mặc nói vậy, mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn giật mình, hỏi: “Đây là ý của ông cụ?”

Lục Tử Mặc gật đầu.

Sở Dực Thành ngữa đầu ra sau.

Trong ngày hôm nay, anh ta đã nhếch nhác nhiều lắm, thật sự không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình nữa.

Dù cho người ngồi đây, đều là người anh ta tin tưởng nhất, cũng là người thân cận nhất.

Qua một lúc lâu, Sở Dực Thành mới quay qua nhìn Lục Tử Mặc một lần nữa, khàn giọng nói: “Cậu nói tiếp đi.”

Lục Tử Mặc gật đầu, Sở Dực Thành hỏi câu này giúp cho anh ta biết tiếp theo nên nói gì.

Lục Tử Mặc trầm tư vài giây rồi nói: “Sau khi Tiêu Học Lâm và cô Thích về nước, liền lợi dụng những mối quan hệ của mình ở Mỹ, mở công ty. Lúc đầu Tiêu gia cũng không coi hắn ra gì, nhưng Tiêu Học Lâm không cam tâm, mọi chuyện đều phải cạnh tranh với Tiêu gia mới vừa lòng.

Thật ra kể từ lúc đó, đám người Lục Tử Mặc cũng đã phát hiện dã tâm của Tiêu Học Lâm.

Hắn phát triển công ty của mình như vậy còn chưa thấy thỏa mãn, còn muốn công kích Tiêu thị.

Nhưng Tiêu thị lúc đó, sao một tên mới mở công ty như Tiêu Học Lâm có thể đụng.

Hơn nữa khi đó, địa vị của Thích Bạch Phong ở Thích gia chưa vững, gần như không có tiếng nói. Nội bộ Thích gia mâu thuẫn, cho dù cô là người nắm quyền trên danh nghĩa, nhưng trên dưới Thích gia, không ai chịu nghe lời cô nói, đi giúp Tiêu Học Lâm.

“Ừ.” Sở Dực Thành gật đầu hỏi: “Khi đó Tiêu Học Lâm, không chỉ có ý đồ với Tiêu gia?!”

Sở Dực Thành chỉ là không thích kinh doanh, chứ không phải ngu ngốc.

Lục Tử Mặc nói mấy câu, Sở Dực Thành đã đoán được ý sau.

“Đúng vậy.” Lục Tử Mặc gật đầu, nói: “Chính là bắt đầu từ khi đó, Sở thị bắt đầu giúp Tiêu Học Lâm.”

Thật ra lúc đó ông cụ Sở chỉ muốn giúp Thích Bạch Phong mà thôi.

Ông cũng không phải người lương thiện gì, cũng tuyệt không phải người yêu ai yêu cả đường đi lối về. Giúp Thích Bạch Phong, là vì con trai ông sai với người ta thôi.

Nhưng Tiêu Học Lâm, ông cụ Sở chưa từng đặt vào mắt.

“Nếu là ý của ông cụ…” Sở Dực Thành đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên đùi, nghiền ngẫm nói: “Thật ra là muốn giúp Bạch Phong?”

“Đúng vậy.” Lục Tử Mặc nói: “Giúp Tiêu Học Lâm, chỉ vì cô Thích.”

Tiêu Học Lâm là chồng Thích Bạch Phong, giúp hắn trở nên mạnh mẽ, nói theo một nghĩa nào đó, diệp gia quán, cũng là giúp nâng cao cân nặng của Thích Bạch Phong ở Thích gia, cũng là cách trực tiếp nhất để giúp cô đứng vững ở Thích gia.

“Nhưng Tiêu Học Lâm bây giờ càng ngày càng lòng tham không đáy.” Nói đến đây, Lục Tử Mặc nhíu mày.

“Lòng tham không đáy?” Sở Dực Thành lập lại mấy từ này, không rõ ý gì.

Trong mắt anh ta, Tiêu Học Lâm chính là Nghiêm Minh Lãng trong phim. Mặc dù sẽ ghen, sẽ đố kị, nhưng lại không thể không thừa nhận, người làm tổn thương Thích Bạch Phong chính là mình, mà người cho Thích Bạch Phong sự ấm áp, an ũi, lại chính là Tiêu Học Lâm.

“Sở tiên sinh…” Mắt Lục Tử Mặc sáng quắc: “Tiêu Học Lâm không phải là Nghiêm Minh Lãng.” Im lặng mấy giây lại kiên định nói tiếp: “Chí ít hiện tại, Tiêu Học Lâm, tuyệt đối không phải Nghiêm Minh Lãng trong phim.”

Sở Dực Thành im lặng.

Anh ta không nghi ngờ Lục Tử Mặc, nhưng lại tình nguyện tin chuyện mình nhìn thấy.

Lục Tử Mặc đoán được hàm nghĩa của sự im lặng này.

Anh ta nhìn Sở Dực Thành, nói từng chữ: “Chỉ riêng việc động tay động chân trong chuyện xét nghiệm ADN của tiểu thiếu gia lần trước đã đủ chứng minh tất cả.”

Sở Dực Thành nheo mắt, không dám tin hỏi: “Người táy máy tay chân lần trước, không phải Bạch Phong?”

“Sao có thể là cô Thích?!” Lục Tử Mặc khó hiểu nói: “Lúc làm xét nghiệm, cô Thích vừa sinh xong, cô ấy nào có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này?”

Sở Dực Thành chớp mắt, thì thào lập lại: “Không phải Bạch Phong…”

Câu nói này, đã không còn nghi vấn, mà là mang theo chút vui mừng.

Điều anh ta sợ nhất, là Thích Bạch Phong không muốn để anh ta biết Tiêu Duệ là con mình, cho nên mới làm vậy.

Chỉ cần không phải Bạch Phong…

Sở Dực Thành nhắm mắt…

Cảm tạ trời xanh, vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ kẻ tội đồ này!

Lục Tử Mặc lại nhìn Sở Dực Thành, bản thân chưa từng yêu, tuy thông minh giỏi giang, nhưng lại không hiểu cảm giác lo được lo mất trong tình yêu, lập lại một lần: “Tất nhiên không phải cô Thích.”

Như vì xóa bỏ sự nghi ngờ của Sở Dực Thành, anh ta còn nói thêm: “Lúc thực hiện bản xét nghiệm này, vì ngăn ngừa khả năng xuất hiện tình huống năm đó, cho nên chúng tôi đã nhốt Tiêu Học Lâm lại.” ngaythanhlapquan

Lục Tử Mặc lúng túng nhìn Sở Dực Thành, nói thêm: “Thuận tiện, hỏi hắn một vài chuyện. Vì muốn được dễ chịu hơn, tên Tiêu Học Lâm này không không chút cốt khí, trong vòng một ngày, cái gì cũng khai.”

Lục Tử Mặc nói xong, thái độ càng thêm lúng túng.

Lục Tử Mặc dùng từ uyển chuyển, nhưng người ngồi đấy có ai mà không hiểu.

Văn Tư Miểu vỗ bàn, tiếp lời: “Tiêu Học Lâm đã nói ra hết, bao gồm chuyện trước đây hắn làm sao đoán được Sở gia sẽ điều tra thân phận của tiểu thiếu gia, sau đó lặng lẽ động tay động chân.” Hắn ảo não nói tiếp: “Lúc đó chúng tôi không nghĩ nhiều, bởi vì chuyện đó không thể bị lộ ra ngoài, ai mà ngờ, ở phương diện này, Tiêu Học Lâm lại là một nhân tài.”

Cho nên mẫu tóc của Tiêu Duệ năm đó họ làm xét nghiệm, căn bản không phải là của Tiêu Duệ, mà là của một đứa bé khác do Tiêu Học Lâm tìm tới.

“Chuyện đại khái là vậy.” Văn Tư Miểu bổ sung: “Tiêu Học Lâm cũng thừa nhận, hắn không muốn để chúng ta biết Tiêu Duệ là tiểu thiếu gia, không muốn để Sở gia đem thằng bé đi, vì làm vậy sự áy náy của Sở gia đối với cô Thích sẽ giảm xuống, thậm chí trực tiếp cướp cô Thích, khiến hắn công dã tràng.”

“Cho nên ngay từ đầu, Tiêu Học Lâm tiếp cận Bạch Phong là vì có mục đích sao?” Sở Dực Thành lạnh lùng hỏi.

Rốt cuộc anh ta cũng tỉnh ngộ.

Biểu cảm của Sở Dực Thành như thế, ngay cả Sở Quân Việt cũng ngồi đàng hoàng lại, nghiêm túc hơn.

Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, cánh tay ôm eo cô đang siết lại, lắc đầu một cái thật nhẹ.

Ánh mắt Sở Dực Thành càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Văn Tư Miểu, nói: “Nói tiếp.”

“Mấy năm qua, Tiêu Học Lâm liều mạng phát triển công ty của mình, cạnh tranh với Tiêu thị. Ỷ có Sở gia chống lưng, tạm thời đang ở thế không phân thắng bại. Có lẽ, hắn đã quên thân phận của mình, trở nên gấp gáp. Cho nên mới nôn nóng, để chúng ta bắt được đuôi.”

“Đuôi?” Sở Dực Thành khiêu mi.

“Trước đây hắn lấy được vài hạng mục, dựa vào năng lực của công ty hắn, căn bản không thể nào hoàn thành. Sở thị chỉ giúp cô Thích nắm quyền ở Thích gia, sao có thể trợ giúp cuộc nội đấu của Tiêu gia. Thế nhưng Tiêu Học Lâm lại cho rằng, Sở thị nên tran trãi số tiền còn thiếu cho hắn. Cho nên hắn mới đến Mỹ, lợi dụng tình cảm của ngài dành cho cô Thích, muốn ép chúng ta hỗ trợ. Thậm chí còn lòng tham không đáy, muốn lấy một hạng mục khác của Sở thị.” Văn Tư Miểu giải thích.

Cụ thế, ở trong tư liệu, họ đã điều tra rõ ràng.

Nãy giờ chỉ là nói tóm tắt, lần này Tiêu Học Lâm bị vạch trần, là do hắn quá vì cái lợi trước mắt, cộng thêm bản lĩnh bình thường, nếu như đầu thai ở hoàng gia, có lẽ hắn sẽ ngu ngốc cả đời, đời này có được sống bình an hay không cũng khó nói.

Đáng tiếc, người như hắn, không hề biết thỏa mãn.

Văn Tư Miểu nhìn Lục Tử Mặc, cắn răng, cuối cùng nói với Sở Dực Thành: “Sở tiên sinh, ngài còn muốn về nước không?”

Vốn ban đầu khi nghe tin Tiêu Duệ là con mình Sở Dực Thành rất kích động, bây giờ đã bình tĩnh lại.

Anh ta không trả lời vấn đề của Văn Tư Miểu ngay, chỉ quay qua nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Quân Việt, chuyện này con thấy thế nào?”

“Không thể tha cho Tiêu Học Lâm.” Sở Quân Việt từ tốn nói: “Có lẽ hắn nhìn ra chúng ta đã nhận ra lòng tham không đáy của hắn, đề phòng Sở thị rút vốn, cho nên mới hợp tác với kẻ thù của Sở thị.”

Đây là thu hoạch ngoài ý muốn mà họ thu được.

Sở Quân Việt vẫn biết Tiêu Học Lâm là một người không yên phận, nhưng không ngờ rằng lá gan của hắn lại lớn như vậy.

Sở Dực Thành cũng giật mình.

Tiêu Học Lâm không thể tha… Thích Bạch Phong thì sao?

Bây giờ Tiêu Học Lâm là chồng của Thích Bạch Phong.

Cho dù hắn tiếp cận Thích Bạch Phong vì mục đích, nhưng hắn đã ở cạnh bảo vệ và bầu bạn với Thích Bạch Phong, kéo cô ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, một lần nữa vui vẻ sinh hoạt dưới ánh mặt trời, đây là sự thật không thể chối cãi.

Sở Dực Thành mờ mịt.

Sự tỉnh táo và sắc bén vừa rồi, cùng với sự mờ mịt lúc này, làm cho Đường Bội và Sở Quân Việt hoang mang liếc nhau một cái.

“Chú út…” Lúc này, tranh đấu mưu mô đều là dư thừa, Đường Bội dịu dàng nói với Sở Dực Thành: “Chú có nghĩ tới chưa? Một tên khốn như Tiêu Học Lâm, hắn hoàn toàn không thể nào là người trong tưởng tượng của chú, hắn không tốt với cô Thích như thế đâu!” Mặc Doanh.

Câu nói này còn hiệu nghiệm hơn tất cả những lời nói vừa rồi, Sở Dực Thành ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy.”

Sở Dực Thành đứng lên, chỉ là, không còn kích động như vừa rồi.

Anh ta nhìn Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu, chắc chắn nói: “Tôi muốn gặp Tiêu Học Lâm.”

Tình trạng hiện tại của Tiêu Học Lâm vô cùng tệ.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có một cái giường đá, một cái chăn có mùi mốc, mặc dù không lạnh, nhưng đối với Tiêu Học Lâm luôn ăn ngon mặc đẹp mà nói, điều kiện tồi tàn này khiến hắn thức trắng đêm.

Chớ nói chi là căn phòng giam còn chật hẹp hơn phòng tắm nhà hắn này, trần nhà thấp trụn, không gian trống trãi.

Trên người hắn, còn có những vết thương do vệ sĩ để lại.

Hắn không thể ngờ, Sở gia lại không nễ mặt như thế, chưa nói câu gì nói đã nhốt hắn vào nhà giam.

Tiêu Học Lâm rụt người.

Đúng lúc này, trên hành lang vắng lặng bỗng truyền ra một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó, tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa vang lên.

Tiêu Học Lâm vốn đang cuộn người trên giường, cả người lập tức run lên, sắc mặt trắng bệt.

“Cái gì nên nói tôi đều nói hết rồi!” Hắn không quan tâm mình như vậy khó coi tới cở nào, lạc giọng dùng tiếng Anh lớn tiếng nói: “Cho dù các người nhốt tôi ở đây, tôi cũng không thể nói thêm gì nữa.”

Phía sau cánh cửa truyền tới tiếng hừ lạnh, người kia lạnh lùng đáp lại bằng một câu tiếng 

Anh đầy khinh bỉ: “Có người muốn gặp mày.”

Tiêu Học Lâm lập tức bò dậy.

“Có phải vợ tôi không?” Như bắt được cái phao cứu mạng, hắn nhào qua bắt lấy tay người ngoại quốc kia.

Thích Bạch Phong, tuy hiện tại bọn họ…

Nhưng Tiêu Học Lâm tin tưởng, Thích Bạch Phong tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn không lo!

Cho dù chỉ vì không muốn để người khác chỉ trỏ sau lưng Tiêu Duệ, nói nó có một ba ở tù, Thích Bạch Phong sẽ không bỏ mặc hắn!

Ai ngờ người nọ chỉ hừ lạnh một tiếng, không trả lời câu hỏi của Tiêu Học Lâm, đẩy tay hắn ra, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Ngoài phòng khách, mấy cảnh vệ trang bị đầy đủ đứng đó.

Tiêu Học Lâm nhìn thấy họ, lập tức co rúm lại.

Ngày thứ hai khi hắn bị bắt vào đây, những người này, cộng thêm một người đang ông biết tiếng Trung mà hắn không biết mặt đã cùng nhau tiến hành cuộc thẩm vấn tàn nhẫn với hắn.

Bọn họ không đánh hắn, thậm chí không hề động vào một ngón tay của hắn.

Họ chỉ không cho hắn nghỉ ngơi một giây phút nào, không cho ăn, không cho uống nước, thậm chí, không cho hắn đi nhà vệ sinh…

Tới khi hắn không chịu nổi nữa, thành thật trả lời những câu hỏi người đàn ông nói tiếng Trung, mới được trả về phòng giam cũ.

Lúc này lại nhìn thấy đám cảnh vệ đó, Tiêu Học Lâm liền đánh bù cạp.

Nhưng bốn người kia chỉ khinh thường liếc hắn một cái, không hề muốn lãng phí sức lực của mình trên người hắn.

Dù vậy, Tiêu Học Lâm vẫn cảm thấy sợ hãi.

Đi qua mấy người đó, đẩy cánh cửa giữa bọn họ, đối với hắn, đoạn đường đó giống như đoạn đường qua địa ngục.

Nhưng nếu đẩy cánh cửa này ra, bên trong, có lẽ là cứu tinh của hắn, đối với Tiêu Học Lâm mà nói, điều này có sức hút quá lớn.

Hắn run run đẩy cánh cửa ra.

Cửa không khóa.

Tuy cửa sắt hơi nặng, nhưng Tiêu Học Lâm vẫn đẩy ra một cách dễ dàng.

Trong phòng đèn sáng.

Ánh đèn sợi đốt mờ ảo, ngay giây phút đó, Tiêu Học Lâm tưởng rằng mình nhìn lầm.

Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, hắn giống như từ địa ngục lên thiên đường, rồi từ thiên đường té xuống mười tám tầng địa ngục.

Tiêu Học Lâm đứng không vững.

Những người đàn ông ngồi trong phòng, lúc nhìn thấy hắn đã lập tức đứng lên.

Sở Dực Thành không nói gì, chỉ bước nhanh tới trước mặt Tiêu Học Lâm.

Vừa rồi anh đã xem video được tóm tắt những vấn đề quan trọng thẩm vấn được từ chỗ Tiêu Học Lâm.

Sở Dực Thành cảm thấy hiện tại mình có thể giữ được lý trí, đứng trước mặt tên khốn bỉ ổi này, đúng là quá hay.

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lập tức động thủ.

Nắm đấm của Sở Dực Thành rơi xuống mặt Tiêu Học Lâm như mưa, cơ bản là không cho hắn cơ hội thở dốc.

Mấy ngày nay bị tra tấn tinh thần, thần kinh của Tiêu Học Lâm đã suy nhược, nên không phản ứng kịp, bị đánh ngã ra đất.

Mặt hắn đau rát, khoang miệng mặn chát.

Đầu liên tiếp bị va chạm vào cửa sắt, cả người lập tức ngã xuống nền nhà lạnh như băng.

Tiêu Học Lâm vẫn còn đang sững sờ, Sở Dực Thành nắm lấy cổ áo của hắn, kéo lên rồi đẩy hắn lên cửa sắt.

Lưng Tiêu Học Lâm gần như sắp bị đụng gãy.

Nắm đấm của Sở Dực Thành lại rơi xuống, nện vào mũi Tiêu Học Lâm.

Cảm giác chua xót tê dại, kèm theo cơn đau từ sống mũi, tuyến nước mắt của Tiêu Học Lâm bị kích thích, nước mắt rơi xuống như mưa.

Trong nháy mắt đó, hắn mất đi hết cốt khí và dũng khí.

Sở Dực Thành tất nhiên không thương hương tiếc ngọc, lại càng không nhẹ tay.

Cơn đau đầu chưa hết, cơn đau thứ hai lại tới, Sở Dực Thành lại đấm một quyền vào má kia của Tiêu Học Lâm.

Lúc này đây, hắn nằm nhũn trên nền nhà, ho khan một tiếng, ho ra mấy ngụm máu.

“Thằng đê tiện!” Hình như Sở Dực Thành đánh vẫn chưa đã tay, lại đá vào bụng Tiêu Học Lâm một cước.

Tiêu Học Lâm cuộn mình trên đất ho khan càng dữ hơn, Sở Dực Thành không chút lưu tình đá thêm một cước nữa.

Tiêu Học Lâm cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, dù hai mắt đã mờ, nhưng vẫn thấy được, sự giận dữ trong mắt Sở Dực Thành.

Hắn sợ hãi, sợ tới mức sắp vỡ mật: Tên này thật sự muốn đá chết hắn?!

Tiêu Học Lâm không thèm suy nghĩ, vội vàng ôm cái chân Sở Dực Thành còn dính trên người mình, diệp gia quán, hèn mọn cầu xin: “Sở tiên sinh, ngài tha cho tôi đi?! Tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi ngài! Cầu xin ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi đi!”

Than thở khóc lóc cầu xin, cũng không thể làm Sở Dực Thành nương tay, ngược lại còn khiến anh hung ác hơn.

Anh đạp một cái, đá Tiêu Học Lâm khỏi chân mình, nổi giận mắng: “Bạch Phong vậy mà lại gả cho một thằng khốn như mày!”

“Phải! Phải!” Tiêu Học Lâm cố nhịn đau bò tới cạnh Sở Dực Thành, lúc này cái mạng mới quan trọng.

Hắn nịnh nọt lấy lòng Sở Dực Thành, nói: “Đương nhiên tôi không xứng với cô Thích, người có thể xứng với cô Thích, chỉ có mình Sở tiên sinh ngài!”

Sở Dực Thành sửng sốt.

Anh đúng là chưa từng thấy người này hèn hạ như người này.

Sở Dực Thành không biết, từ nhỏ tới lớnTiêu Học Lâm sống ở Tiêu gia, nhận hết tất cả khinh thường, chuyện hắn rành nhất, chính là nhẫn.

Hắn cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn Sở Dực Thành, thấy đôi phương có vẻ xiêu lòng, vội lấy lòng: “Tuy tôi và Thích Bạch Phong đã kết hôn nhiều năm, nhưng tôi chưa từng đụng vào cô ấy.”

Hắn sợ Sở Dực Thành không tin, lại vội nói: “Ngay cả Tiêu Duệ, nó cũng là con của ngài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui