Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Lần này ngay cả tiếng xì xào bàn tán trong biệt thự cũng ngừng lại, mọi người có chút khiếp sợ nhìn Sở Quân Hàn và Đường Bội, tư thế ái muội như vậy, hành động thân mật như thế, chẳng lẽ người thiếu gia nhà họ Sở coi trọng là….

“Ô uế”

Ngón tay ôn nhuận nhẹ nhàng xẹt qua gò má của Đường Bội, anh duỗi ngón tay thon dài, khô ráo mở rộng ra trước mặt cô, trên lòng bàn tay vẫn còn vươn lại màu sắc rất nhạt, hẳn là dấu vết màu sắc sương khói của viên đạn nổ tung vừa rồi.

Đường Bội nhịn không được mỉm cười.

Dư quang khóe mắt cô liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ đứng ở một bên, đối phương tức giận đến cơ hồ cắn nát răng, trên mu bàn tay vốn trắng nõn không tỳ vết nay hằn đầy gân xanh, thậm chí cả người đều run lên khe khẽ.

Đường Bội cười càng thêm vui vẻ.

Sở Quân Hàn cầm ly rượu từ trong tay cô, ánh mắt nhìn ánh mắt cô, cùng cô nhẹ nhàng va chạm.

“Đinh.”

Một tiếng

Nhỏ vang lên, tiếng ly rượu thủy tinh cụng nhau trong không trung, chất lỏng màu rượu đỏ nhẹ nhàng lay động, ánh lên ý cười trong đáy mắt của Đồng Bội.

Một tiếng vang nhỏ này cũng giống như công tắc, mọi người chờ xem náo nhiệt trong nháy mắt hồi phục tinh thần lại, vô số ánh mắt lướt qua người Đường Phỉ Phỉ, Sở Quân Hàn và Đường Bội, nhưng mà lúc này đây Đường Bội lại không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, trong đại sảnh im lặng như tờ.

“Cảm ơn Sở thiếu” Cô mỉm cười uống cạn ly rượu, dịch rượu ngọt thuần, vào miệng giống như tơ lụa làm cho người ta say mê. Nhưng mà Đường Phỉ Phỉ đứng ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch giống như quỉ, cô cảm thấy cho dù trong ly là rượu độc, cô cũng vui lòng uống hết.

Sở Quân Hàn giơ ly rượu lên với cô, cũng uống cạn.

Thể diện như vậy, ý nghĩa là gì? Mọi người đến đây đều là dân lão luyện, căn bản không cần người khác đi dạy.

“Vậy…..” Đường Bội tiếp nhận ly rượu trong tay Sở Quân Hàn, cười xinh đẹp:” Sở thiếu đại nhân đại lượng, không so đo với tôi, tôi xin tạm biệt trước”

Cô nói xong, xoay người muốn rời đi.

Sở Quân Hàn đột nhiên nói:”Đợi chút”

MC chủ trì vừa vặn cầm một cái hộp đi lên lầu 2, chiếc hộp đẹp đẽ quí giá mà tinh xảo, phía trên dung một qui- băng để thắt thành một đóa hoa hồng nhỏ.

Đóa hoa kiều diễm ướt át, ở dưới ánh đèn, rạng rỡ phát sáng .

Chỉ là một chiếc hộp thôi, giá trị cũng rất xa cỉ rồi.

Sở Quân Hàn tự tay tiếp nhận chiếc hộp, đặt nó vào trong tay của Dường Bội, nhàn nhạt nói:” Nó là của cô!”

Nằm lẳng lặng trong hộp là khẩu súng lục hoàng kim vô cùng quí giá, Đường Bội mỉm cười khép lại nắp hộp, có vài phần true tức hỏi:

“Bốn vạn?”

“Bốn vạn” Sở Quân Hàn nói:” Nó càng cần một chủ nhân biết sử dụng nó”

“Vậy thì cảm ơn Sở thiếu” Đường Bội cười đến mứa mặt mày cong cong.

Khẩu sung lục hoàng kim đương nhiên là một bảo bối không tệ, nhưng điều làm cô mừng hơn là, sắc mặt của Đường Phỉ Phỉ khi cô nhận chiếc hộp này , quả thật có thể đem nhuộm thành một bản màu rồi.

Đường Phỉ Phỉ làm thế nào cũng khogn6 khống chế được thân thể đang run run của mình rõ ràng nhận thiệp mời là cô, rõ ràng nhận được muôn vạn ánh mắt cũng là cô, rõ ràng đạt được sự ưu ái của Sở thiếu cũng là cô.

Nhưng mà Đường Bội,

Con tiện nhân này!

Cô ta không biết xấu hổ đoạt đi sự nổi bật của mình, cũng doạt đi ánh mắt của thiếu gia nhà họ Sở.

“Đường tiểu thư” MC chủ trì tiếp nhận ám hiệu của Sở Quân Hàn, đối với cô khoát tay, nho nhã lễ độ nói:

“Tôi bảo người dẫn cô đi thanh toán”

“Cảm ơn” Đường Bội cười với anh ta.

Bốn vạn, chỉ sợ một viên kim cương trên cái hộp này cũng mua không nổi.

Cơ cầm chiếc hộp đi xuống phía sau MC, sự chê cười trong mắt mọi người đã thay đổi. khi Đường Bội đi đến đại sảnh một lần nữa, mọi người đều tỏ ra mất tự nhiên và không tự giác nhường lối đi cho cô.

Ánh mắt của cô lưu chuyển, đảo qua khuôn mặt những người vừa rồi nói to nhất, khó nghe nhất, bọn họ hốt hoảng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, hốt ha hốt hoảng trốn trong đám người.

Đường Bội khẽ cười một tiếng, quả nhiên có người bồi bàn đến giúp dẫn cô đi thanh toán, cuộc bán đấu giá bị gián đoạn trong giây lát, lại tiếp tục tiến hành, nhưng có một tiết mục xen giữa ban nãy, mọi người tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng thay đổi ban nãy, thẩn tha thẩn thờ, ít nhiều cũng có chút không yên lòng.

Huống chi vật có giá trị nhất đêm nay, sung lục hoàng kim đại biểu cho tình yêu của hầu tước đã có chủ nhân mới, cho dù xuất hiện thứ gì khác, cũng khiến cho mọi người cạn kiệt sức lực.

Tất cả mọi người đều suy đoán, ý nghĩa của khẩu sung lục này với Sở thiếu, phải chăng cũng giống như vị hầu tước không biết tên ấy, là lễ vật tặng cho người mình yêu thương.

“Sở thiếu….” đường Phỉ Phỉ sợ hãi khẽ gọi một tiếng, nước mắt của cô đảo quanh hốc mắt, từ khi Đường Bội mang theo hộp khẩu sung ấy rời đi, cô luôn tự hỏi, phải làm gì mới tốt.

Sở Quân Hàn không có nhìn cô chỉ lạnh lung hỏi:” Chuyện gì?”

“Sở thiếu, cô ấy….” Đường Phỉ Phỉ vắt hết óc, lộ ra vẻ đáng thương nói:

“Cô ấy….Sở thiếu….Ngài thích cô ấy sao?”

Cô nói xong nhẹ nhàng cắn chặt môi dưới của mình, thoạt nhìn cực kì ủy khuất hy vọng có thể dung điều này để nhắc nhở Sở Quân Hàn, cô mới là người anh chủ động mời tới.

“Tôi vốn cho là, cô là người thông minh”

Sở Quân Hàn vẫn không liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái, phảng phất người con gái thoạt nìn xinh đẹp thuần khiết giống như công chúa thiên nga, ở trong mắt anh chỉ giống như con kiến bình thường.

Anh nói xong câu đó, ném Đường Phỉ Phỉ ở tại chỗ, xoay người rời khỏi.

Buổi đấu giá của Sở gia còn cần anh đến chủ trì, anh chỉ muốn đến bắt con bươm bướm anh không cẩn thận để bay đi mà thôi.

Ánh mắt Sở Quân Hàn dừng lại trên đại sảnh hồi Đường bội tạm biệt rời đi, sâu thẳm khó dò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui