Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Tử Diệu? Tử Diệu?” Tô Vũ Thiên liên tục gọi Hạ Tử Diệu hai tiếng, cũng chưa thu hút được sự chú ý của anh, cuối cùng cô chớp chớp đôi mắt hoạt bát, lớn tiếng gọi:

“Ảnh đế Hạ.”

Hạ Tử Diệu đột nhiên hoàng hồn.

Tô Vũ Thiên mỉm cười, nửa đùa nửa thât nói: “Khụ, khụ, tôi biết rồi, sau này sẽ gọi anh là ảnh đế đại nhân.”

Cách nói nửa đùa nửa thật của Tô Vũ Thiên không những hóa giải sự lúng túng cho Hạ Tử Diệu, mà còn khiến bầu không khí của chương trình thêm phần thoải mái, cũng khiến cô có cái nhìn khác với người con gái ở trước mặt.

“Vừa rồi, ảnh đế Hạ đang nghĩ cái gì mà say sưa quá vậy?” Tô Vũ Thiên hỏi: “Ban nãy, chúng ta đang nói đến chuyện lý thú lúc hai người quay phim, chẳng lẽ anh đang nghĩ tới những chuyện thú vị lúc đóng chung với Đường Bội sao? Một người vui không bằng mọi người vui, tôi nghĩ mọi người ở đây rất muốn chia sẻ những kỉ niệm khiến ảnh đế đại nhân suy nghĩ đến xuất thần như vậy, có phải không?”

“Đúng!” Mọi người ở hiện trường đều đồng thời lên tiếng, sau đó vang lên trận vỗ tay sôi nổi.

Hạ Tử Diệu ho nhẹ một tiếng, cười nhìn Tô Vũ Thiên nói: “Tôi sai rồi, không nên thất thần trước mặt Tô tiểu thư xinh đẹp động lòng người như vậy, nữ vương Tô, cô hãy tha cho tôi đi.”

Anh dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Có điều, nếu như mọi người đã có hứng thú, tôi cũng không làm mọi người thất vọng.”

Đường Bội cũng không nhịn được mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô ấy được xưng là nữ vương Tô.

Không chỉ vì thân phận đại tiểu thư của đài truyền hình Tinh Tự, hơn thế nữa, chắc có lẽ vì cô ấy có khả năng tùy cơ ứng biến.

Lúc nãy, Hạ Tử Diệu xuất thần, lại dễ dàng được cô ấy dẫn dắt thành đề tài tiếp theo, người không biết có lẽ còn tưởng quá trình trao đổi giữa hai người quá tốt.

Thoáng cái có thể kéo gần khoảng cách giữa ảnh đế và người xem, cũng thuận thế dời đề tài câu chuyện về cho Hạ Tử Diệu và Đường Bội.

Tổ tiết mục hôm nay nếu đã mời hai người bọn họ đến cùng lúc, đương nhiên cũng có mục đích của bọn họ.

Hạ Tử Diệu tiếp tục hồi tưởng, rồi lại kể đến những tình tiết thú vị lúc bọn họ quay phim, bằng giọng hài hước của mình anh đã khiến cả hội trường cười rất vui vẻ, cuối cùng vừa cười vừa nói: “Mọi người đừng nghĩ phong thái của cô ấy khi biểu diễn không hề thua đấng tu mi như trong trailer. Thật sự, khi diễn chung với cô ấy mới cảm nhận được áp lực thật sự.”

Đường Bội cũng cười nói: “Ngay cả ảnh đế cũng nói cảm thấy áp lực khi đóng chung với tôi, xem ra giá trị con người tôi thật sự đã tăng lên rồi.”

Diễn viên mới sợ nhất khi hợp tác với diễn viên kì cựu sẽ bị khí thế của đối phương lấn áp, không thể bộc lộ sức hút cũng như kĩ thuật biểu diễn của mình.

Hạ Tử Diệu nói vậy chính là muốn giúp Đường Bội.

Cô thuận thế tiếp nhận dẫn dắt câu chuyện, không khiến mọi người cảm thấy phản cảm, giọng nói vui đùa ngược lại khiến mọi người cảm thấy cô ấy rộng lượng, khéo léo, không chút giả tạo, kiểu cách.

“Thật ra, hôm nay mời hai vị đến đây, phần lớn là xuất phát từ tư tâm của tôi.” Tô Vũ Thiên cũng lập tức nói: “Một mặt chính là muốn được nhìn thấy phong thái chân thật của Đường tiểu thư. Mặt khác, có một vấn đề muốn hỏi cô Đường.”

Tô Vũ Thiên nói xong, cười thần bí lại nói: “Đảm bảo là vấn đề mà khán giả trường quay cũng như Tử Diệu đều hết sức tò mò.”

“Ồ?” Hạ Tử Diệu nghe đến đây, hứng thú cười nói: “Thì ra hôm nay Vũ Thiên đều vì tôi, tôi thật sự cảm thấy cảm động.”

“Vấn đề gì?” Đường Bội cười hỏi.

Kỳ thật, cô đã đoán được vài phần.

Quả nhiên, đã nghe Tô Vũ Thiên hỏi: “Cô xem, trước đây hai người đã từng hợp tác. Trong tiết mục tuyển chọn diễn viên lần này, anh ấy cũng có tham gia, thời điểm trận thi đấu bắt đầu, cô lại không chọn Tử Diệu mà lại chọn Sở thiếu thoạt nhìn rất lạnh lùng?”

Tô Vũ Thiên nói tới đây còn phối hợp rùng mình một cái, cười nói: “Sở thiếu mặc dù rất anh tuấn nhưng cô không biết anh ấy tạo cảm giác khiến người khác không thể đến gần sao?”

“Việc này…” Đường Bội cố ý kéo dài thanh âm.

Không chỉ có khán giả ở trường quay nín thở tràn ngập tò mò nhìn Đường Bội, ngay cả nét mặt Hạ Tử Diệu cũng trở nên nghiêm túc.

Vấn đề này, anh đã muốn hỏi từ lâu rồi.

Từ ngày đó, Đường Bội giục ngựa chạy qua trước mặt anh không chút do dự, duỗi tay về phía Sở Quân Hàn, anh đã muốn hỏi.

Vì sao không chọn anh?

Tại sao lại chọn Sở Quân Hàn?

Tô Vũ Thiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Đường Bội, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt: “Cô cần phải trả lời cẩn thận, nếu như không phải câu trả lời khiến chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Mọi người nói có đúng không?”

“Đúng!” Thanh âm của mọi người đồng loạt vang lên.

Đường Bội cười, cong cong khóe mắt, nói: “Chuyện thực ra là như vầy, ngày đó sau khi Mạc Thành tuyên bố quy tắc trận đấu, Minh thiếu mới nói cho chúng tôi biết mã trường Vân Tiêu là của Sở thiếu, hôm nay các người có ai định chọn anh ấy không? Khi ấy mọi người đều nhìn về phía bên kia, ảnh đế Hạ cười ấm áp giống như gió xuân, anh tuấn lại khiến người ta vui vẻ. Sở thiếu tuy cũng tuấn tú bất phàm, nhưng cũng như chị Vũ Thiên nói, trên người dán sẵn mác ‘đừng lại gần tôi’ quá rõ ràng rồi.”

“Ừ, sau đó thì sao?” Tô Vũ Thiên bị Đường Bội gợi lên hứng thú nên vội vàng hỏi: “Chị Vũ Thiên nghĩ rằng, anh ấy rất khó gần, mọi người ở ngoài cũng quả quyết lắc đầu khi nghe thấy tên ‘ám dạ đế vương’, sao ai dám trêu chọc anh ấy chứ?” Đường Bội lại nói.

“Vậy tại sao cô vẫn chọn anh ấy?” Tô Vũ Thiên hỏi.

“Người đứng đầu Sở gia nể mặt như vậy, đích thân tới tham gia tiết mục, lại là khách quý. Kết quả ngồi nửa ngày lại bị ghẻ lạnh, bỏ rơi…”

Đường Bội cười nói: “Như vậy không nể mặt anh ấy chút nào, Minh thiếu cảm thấy vậy cũng không ổn, nên đã quyết định để mọi người rút thăm, ai ngờ vận khí của tôi lại không tốt, phải đi vuốt râu hùm.”

“Khụ khụ khụ…” Hạ Tử Diệu nhịn không được ho nhẹ, qua lời nói của cô, người đứng đầu nhà họ Sở đã rơi vào tinh cảnh không có ai muốn, phải rút thăm ai mới là người xui xẻo đi thu phục ‘lão ma đầu’ như anh ấy.

Tô Vũ Thiên trừng mắt liếc nhìn Hạ Tử Diệu một cái, từ đầu không cho anh cơ hội nói chuyện mà tiếp tục hỏi Đường Bội: “ Sau đó thì sao?”

“Tiếp đó…” Đường Bội vuốt tay, nở nụ cười: “Từ nhỏ đến lớn tôi không tốn 5 đồng tiền để mua xổ số, có lẽ tất cả may mắn đã dồn hết vào lần này rồi, ai…”

Cô nói xong thở dài một tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối khiến người xem cười sằng sặc.

Nguyên nhân chân chính rốt cuộc là gì, không phải là điều mọi người muốn biết.

Tiết mục giải trí, có thể làm cho mọi người vui vẻ là được.

Tô Vũ Thiên có chút thưởng thức nhìn Đường Bội, Đường Bội thông minh, bình tĩnh như thế, thật ngoài sức tưởng tượng của cô.

Cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng! Cô đưa ra kết luận dưới đáy lòng, sau đó cười cười chuyển sang đề tài khác.

Kế tiếp, không khí của chương trình rất vui vẻ.

Tô Vũ Thiên, Đường Bội, Hạ Tử Diệu, nói lời dí dỏm khiến mọi người đều bật cười to, ngay cả nhân viên công tác phụ trách ghi hình cũng phải bật cười.

Buổi ghi hình nửa ngày, rất nhanh đã kết thúc.

Bởi vì không phải là chương trình trực tiếp, nên tiết mục phải chờ tới chủ nhật mới lên sóng.

Sau khi tạm biệt Tô Vũ Thiên, Đường Bội cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Lục Tử Mặc, vừa đi tới phòng nghỉ.

Hạ Tử Diệu lại lên trước một bước, ngăn cản lối đi của cô, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trước màn hình quay số của cô, rồi nói: “Cùng nhau ăn khuya chứ?”

Đường Bội rút tay về, nhìn Hạ Tử Diệu cười cự tuyệt nói: “Có lẽ không được, tôi muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Trở về?” Hạ Tử Diệu hơi nhăn mày, mở miệng muốn nói gì.

Nhưng phong cách lịch sự được tôi luyện mấy năm qua, khiến anh cuối cùng lựa chọn im lặng, chỉ khẽ gật đầu nói: “Muốn tôi đưa cô về không?”

Đường Bội khoát tay nắm di động nói: “Không dám làm phiền ảnh đế đại giá, người đại diện của tôi sẽ đưa tôi về.”

Cô vừa nói vừa vòng qua Hạ Tử Diệu, tiếp tục đi tới phòng nghỉ.

Hai ánh mắt phía sau vẫn luôn nhìn cô đi xa, nhưng Đường Bội lại không có ý quay đầu.

Trong mắt anh ánh lên tia phiền muộn, thật ra anh muốn hỏi rất nhiều.

Rút thăm gì? Anh đương nhiên biết cô chỉ nói vui, Sở Quân Hàn thân là con một của nhà họ Sở, nắm trong tay toàn bộ Sở gia, cho dù anh ta có xấu như ma, chỉ sợ thiêu thân cũng cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.

Huống chi, anh ta còn tuấn mỹ, trẻ tuổi như thế.

Anh còn muốn hỏi, cô nói về, là về đâu? Anh thầm nghe những tin đồn trước đây của cô cộng với chuyện cô vẫn luôn ở khách sạn, cô biết cô đã không có nhà để về nữa.

Vậy, cô sẽ về đâu?

Anh còn muốn hỏi, trong trận thi đấu, lúc cô giục ngựa đến chọn khách quý, trong ánh mắt trong veo ấy, có bao giờ lưỡng lự giữa bóng hình của anh với Sở Quân Hàn không?

Nhưng, tất cả vẫn không thể bật khỏi miệng.

Ai bảo anh là ảnh đế Hạ chứ?

Có phần tự giễu cười khổ một tiếng, anh xoay người đi về phòng nghỉ của mình.

Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Tô Vũ Thiên hai tay vẫn ôm ở trước ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, cười hỏi: “Lần đầu tiên bị phụ nữ cự tuyệt, mùi vị như thế nào?”

“Không tốt lắm.” Hạ Tử Diệu cười miễn cưỡng.

“Anh nói…” Tô Vũ Thiên rõ ràng có phần nghiền ngẫm: “Anh nói, nếu như lúc tiết mục này lên sóng, câu trêu ghẹo của cô ấy đối với ám dạ đế vương, có khi nào sẽ khiến anh ta nổi trận lôi đình không?”

“Có lẽ không..” Hạ Tử Diệu có chút không xác định.

Anh không hiểu Sở Quân Hàn, nhưng anh hiểu Đường Bội. Cô rất thông minh, tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào cảnh nguy hiểm.

“Cho nên…” Tô Vũ Thiên vỗ nhẹ bả vai trước của Hạ Tử Diệu, cười nói: “Anh chuẩn bị đi ăn khuya, không bằng chúng ta cùng đi?”

Cùng là người thông minh trong giới giải trí, cô tin Hạ Tử Diệu không phải là đồ ngốc.

Vì thế, nói đến đây dừng lại là được.

Đường Bội có thể công khai cười đùa ở trước mặt công chúng như thế, người xem chỉ cảm thấy buồn cười, họ sẽ cười một cái, rồi không nghĩ nhiều.

Nhưng còn người ở trong showbiz, nhất là người có xuất thân không bình thường như cô và Hạ Tử Diệu đều biết, nếu như không phải có quan hệ thân thiết, thì trong tình hình như vậy, thiếu gia nhà họ Sở, đâu phải người tùy tiện để người khác lấy ra làm trò đùa?

Cô nhắc nhở anh một cách lặng lẽ, có lẽ Đường Bội không phải là người mà anh ấy nên mơ tưởng nữa.

Khi tiết mục được lên sóng, quả nhiên không bị cắt nhiều lắm.

Đoạn Đường Bội trêu chọc Sở Quân Hàn, khiến cho khán giả xem xong cũng bật cười.

Trong này, dĩ nhiên không bao gồm một người!

Minh Hiên!

Đường Bội!

Hai người hèn hạ!

Đường Phỉ Phỉ lúc này đang đứng ở trong phòng ngủ của mình, mái tóc dài từ trước đến giờ luôn được để ý tỉ mỉ, cũng rối loạn xõa ở sau đầu, rối thành từng cục, khuôn mặt tái nhợt không son phấn, mặc áo ngủ rộng thùng thình ở nhà…

Nếu bị người ta nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không có ai tin đây chính là nữ diễn viên thiên sứ danh tiếng lẫy lừng…

Minh Hiên! Đường Bội!

TV trước mặt cô đang truyền hình tiết mục nói chuyện do Tô Vũ Thiên chủ trì, trong tiết mục Đường Bội xinh đẹp như hoa, cười hết sức trang nhã lại khéo léo. Hạ Tử Diệu ở bên cạnh giống như chàng kỵ sĩ của cô, khiến khí thế của cô càng thêm dệt hoa trên gấm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui