Xin lỗi!
Lời xin lỗi lúc này có giải quyết được gì so với hành động thiếu kiểm soát của Mặc Cận Ngôn.
Anh ôm chặt Tô Tử Hạ trong lòng, anh nhận ra mình đã đi quá xa.
Anh hoàn toàn không thể bình tĩnh trước lời nói vô căn cứ của Tô Tử Yên mà trút giận lên Tử Hạ.
Mặc Cận Ngôn càng ôm chặt hơn, anh không biết phải dỗ dành cô như thế nào.
Anh không biết cô sẽ hận anh ra sao, sẽ lại càng kéo dài khoảng cách giữa hai người xa hơn nữa.
Nhưng chắc chắn, bây giờ Cận Ngôn vô cùng vui mừng.
Anh vui vì người con gái trong lòng chưa làm gì có lỗi với anh.
Anh vui vì những gì anh nhận định đều là sai lệch.
Thật may !!
" Khụ...em không thở được"
Mặc Cận Ngôn nới lỏng tay, chợt phát hiện là anh ôm cô quá chặt.
Nhìn sắc mặt người con gái trước mắt trắng bệch do hoảng sợ.
Trong vô thức anh buông tay xoay người sang hướng khác, hít một hơi sâu.
Giọng nói chợt sắc bén lạnh lùng như bình thường :
"Em nghỉ ngơi đi"
Tô Tử Hạ lấy lại được bình tĩnh, vốn dĩ chuyện này cô đã từng trải qua nhưng sao lần này cô lại càng hoảng loạn hơn.
Sự sợ hãi lấn áp hết tâm trí của cô.
Chứng tỏ khi Mặc Cận Ngôn tức giận thì đáng sợ đến mức nào.
"cạch"
Mặc Cận Ngôn từ cửa bước vào, trên tay cầm theo một cốc sữa đặt xuống bàn cạnh giường.
Anh nâng tay Tử Hạ rồi đặt vào một chiếc lọ thủy tinh màu xanh nhạt :
"Thoa vào chỗ bầm"
Dứt lời anh quay đi, bước đi cứng đờ từng bước một ra cửa.
Lạ thật! Một phút trước còn ôm chặt cô xin lỗi vậy mà bây giờ lại lạnh lùng xa cách.
Trở mặt cũng nhanh thật!
Anh đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cửa.
Ánh mắt sẫm đen đầy trầm tư.
Trong lòng Mặc Cận Ngôn lúc này rối tung hết cả.
Anh không biết phải cư xử như thế nào với Tử Hạ sau chuyện vừa rồi.
Anh sợ trước mặt mềm lòng thì cô ấy sẽ làm loạn mà lại đề nghị ly hôn.
Tuy Tô Tử Hạ đã thay đổi, đã nói sẽ không ly hôn nhưng trong lòng anh vẫn không ngừng bất an.
Lý do anh muốn lấy Tử Hạ anh luôn giấu trong lòng.
Anh thích cô, nhưng Tô Tử Hạ chưa từng liếc mắt nhìn anh.
Thậm chí cô còn xem chuyện kết hôn với anh là địa ngục, là cầm tù.
Mặc Cận Ngôn về đến phòng, vài phút kế tiếp mùi khói thuốc đã thấp thoáng quanh cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trong sáu tháng qua, chỉ vì một câu nói vô tình của Tô Tử Hạ là ghét mùi khói nên anh quyết định không hút nữa.
Vô thức cùng một chút bối rối theo làn khói bay ra bên ngoài.
Mặc Cận Ngôn nhắm mắt phiền não, anh nhớ lại lúc anh mười hai tuổi, cũng chính là lần đầu tiên anh gặp Tử Hạ.
Anh là người thừa kế của gia tộc, là niềm tin của bố mẹ.
Trọng trách trên người anh là vô cùng to lớn, bởi vậy từ nhỏ Cận Ngôn đã thông minh hơn người.
Nhưng đi đôi với bề ngoài đẹp trai ưu tú thì tính tình lại lập dị không giống ai.
Chỉ có Tô Tử Hạ mới có thể đến gần anh, một lần cô đã đứng ra bảo vệ khi anh bị một đám bắt nạt.
Mặc Cận Ngôn vẫn còn nhớ rõ âm sắc trong trẻo ân cần của cô :
"Sao họ lại đánh cậu?"
"...."
"Cậu đã gây hấn với họ sao?"
"không"
"Vậy sao bị đánh lại không chạy"
"Không thích"
"Sau này cậu là bạn tôi, tôi sẽ bảo vệ cho cậu" (cười)
(Đỏ mặt) "..."
Tô Tử Hạ, nếu em không muốn sự việc như ngày hôm nay xảy ra thì đâu nên đi gieo rắc tình cảm làm người khác động lòng như vậy.
Một con người như anh, chỉ cần nghe đến tên cũng đủ khiến cho người khác khiếp sợ.
Giàu có, tài giỏi, lãnh khốc, vô tình, là người đàn ông mà không ai dám nhìn thẳng mặt.
Vậy mà trước mặt Tô Tử Hạ anh như biến thành một người bình thường.
Thử nghĩ, nếu cô là người khác thì mộ đã xanh cỏ từ lâu.
Nhưng phản ứng vừa rồi của cô ấy không như anh nghĩ.
Không hề kêu gàu hay hét lên như mọi khi anh chỉ vô tình chạm nhẹ.
Vậy mà lúc này, chỉ không ngừng giải thích với anh, không một chút giận dữ..