Đòn sát thương phát ra từ môi Tô Tử Hạ, Cận Ngôn ngây ngốc người, biểu cảm đang lạnh lùng đột nhiên cứng đờ.
Lần này Tô Tử Hạ liều lĩnh dùng chiêu này để thu phục tảng băng di động.
Mặt Cận Ngôn tái mét không còn chút máu, lấy tay nới lỏng cà vạt trên cổ, giọng khàn khàn có chút run nhưng vẫn lãnh đạm:
"Em khẳng định?"
Tô Tử Hạ ngượng đơ mặt, lần đầu tiên trong đời cô tỏ tình với một người đàn ông.
Dù chưa phải thật lòng nhưng cũng đâu thiệt thòi gì dù sao anh cũng là chồng cô, Tử Hạ kiên định nhìn thẳng vào mắt Mặc Cận Ngôn:
"Chắc chắn!"
Cận Ngôn nhếch nhẹ môi trái rồi quay ngoắc sang bàn làm việc, cầm lấy chìa khoá xe.
Điều khiển lại biểu cảm loạn xạ trên mặt rồi nắm lấy tay Tử Hạ kéo đi:
"Về thôi"
Kì lạ, chí ít thì biểu cảm cũng nên thay đổi đi chứ? Đã phải bao nhiêu dũng cảm Tô Tử Hạ mới dám thốt ra câu đó, vậy mà anh cứ trơ trơ như không có chuyện gì.
Tử Hạ bực bội :
" Em vừa nói là em thích anh đó, nghe thấy không?"
Ngượng nhưng Tử Hạ vẫn phải hỏi lại, đến nước này thì liêm sĩ còn gì đâu mà giữ.
Mặc Cận Ngôn kìm nén cảm xúc, thản nhiên :
" Biết rồi"
Từ sau, vành tai đỏ ửng của Mặc Cận Ngôn bị Tử Hạ bắt gặp, cô cười thầm, đúng là ngoài lạnh trong ấm mà! Giữ hình tượng quá vững chắc rồi đi!
Sau một bữa tối sang trọng cùng nhau tại nhà hàng, cả hai cùng về đến Cẩm Viên.
Suốt dọc đường Mặc Cận Ngôn không nói lời nào, chỉ đôi khi lấy tay che miệng rồi quay ra cửa xe.
Còn Tử Hạ không biết nói gì chỉ biết ngồi cứng đờ trên ghế.
Về đến nơi cũng đã hơn mười giờ rưỡi tối, Cận Ngôn theo thói quen đi thẳng vào phòng làm việc.
Tô Tử Hạ cảm thấy không đúng, vội vàng níu tay anh:
"Anh về ngủ luôn sao?"
"Ừm"
Câu trả lời thẳng thừng không do dự, đó cũng là dĩ nhiên thôi, trước giờ phòng làm việc đã trở thành phòng ngủ của anh rồi.
Tô Tử Hạ tay run cầm cập, mặt mũi tái mét.
Từ từ ngước mắt lên nhìn Mặc Cận Ngôn, hít một hơi sâu rồi nói bằng giọng điệu ấp úng:
"Có...có...thể về phòng chính ngủ...ngủ...với..."
Mặc Cận Ngôn dường như hiểu được ý cô, muốn anh về phòng chính ngủ cùng.
Nhưng âm thầm bao lâu cuối cùng cũng được đáp trả thì dại gì không trêu cô ấy một chút.
Cận Ngôn cúi đầu, kề môi gần chạm vành tai của Tử Hạ thì thầm giễu cợt:
"Ngủ? Với ai..."
Tử Hạ đỏ bừng mặt ngay khi làn hơi ấm thoảng qua vành tai cô.
Kiếp trước cô không hề có những cảm giác này với anh, ấy vậy mà bây giờ lại tỏ ra những biểu cảm lạ lùng mà còn rất dễ mẫn cảm.
"Thì..thì cùng với...."
Mặc Cận Ngôn cúi đầu nhìn Tử Hạ hoảng loạn đang ấp úng, đôi má đỏ bừng vì ngượng mà cảm thấy lòng rất vui.
Đợi mãi mà vẫn chưa trả lời xong, anh tiếp tục kề sát mặt vào trước ánh mắt cô, giọng nói đầy mị lực:
"Với ai? Hửm!?"
Tô Tử Hạ nắm chặt hai bàn tay, nhắm nghiền mắt lại, dồn hết dũng khí dõng dạc:
"Anh có thể về phòng chính ngủ cùng em!!"
Tô Tử Hạ chợt nhận ra mình chẳng khác gì muốn nói là em muốn ngủ cùng anh đâu chứ.
Bây giờ rút lại lời nói liệu còn kịp không đây.
Cô lùi về sau, tay chân cuống cuồng quơ tứ phía:
"Em..em chỉ nói vậy thôi, anh không thích thì mặc kệ em, coi như chưa nghe thấy gì đi....haha"
Nụ cười gượng gạo không che hết biểu cảm ngượng đến đơ cả mặt của cô lúc này.
Mặc Cận Ngôn nhếch mép cười lạnh, kéo Tô Tử Hạ vào lòng:
"Được".