Buổi biểu diễn đã diễn ra suông sẽ một nửa, hiện giờ quan khách đang ăn uống trong thời gian chờ đợi chuẩn bị trình diễn đợt tiếp theo.
Tại phòng nghỉ của chủ tịch, Tô Tử Hạ tháo giày cao gót xoa xoa chân, giày vừa cao lại khó mang trách sao tê chân cả buổi.
Cạch
Mặc Cận Ngôn bước vào, tay cầm theo một cốc nước trái cây đặt xuống trước mặt Tử Hạ:
- Uống hết
- Em không khát
Tô Tử Hạ từ chối tiếp tục xoa chân, cả hai chân dường như mất cảm giác luôn rồi, tê cứng lan đến cả hai tay.
Mặc Cận Ngôn biến sắc, đẩy chiếc ly lại gần hơn:
- Có uống hay không?
Lại cáu cái gì thế này, chỉ là ly nước ép thì cần gì hiếp người quá đáng như vậy hay không.
Lúc thì mềm như bông, lúc thì cứng như đá, tên đàn ông này đúng là khó hiểu.
Tử Hạ cầm lấy uống một hơi hết sạch, đưa chiếc ly trống không đến trước khuôn mặt đầy hài lòng của Cận Ngôn.
Anh cầm lấy, đặt xuống bàn, với tay xuống dưới.
Tô Tử Hạ thấy bất thường, tay Mặc Cận Ngôn ngày càng gần dưới váy mình, cô co chân giật thóp người, nói bằng giọng hốt hoảng:
- Anh...anh định làm gì?
Mặc Cận Ngôn không để ý tiếp tục với tay, Tử Hạ hoảng thật sự, cô co cả hai chân gọn lên sofa, ánh mắt phòng bị:
- Anh biến thái sao? Tránh ra đi!
Cận Ngôn nhìn bộ dạng co ro như gà mắc đẻ của cô mà cười nhẹ một tiếng.
Rối cuộc cô nàng này đã nghĩ đến đâu rồi! Trông bộ dạng cứ như mình sắp ăn thịt cô ấy không bằng.
Anh thu tay, thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng:
- Chân
- Chân gì chứ?
Nói chuyện không có đầu đuôi, bộ tưởng cô là thiên tài văn học chắc.
Cận Ngôn thấy cô lề mề mà còn hỏi lại anh túm lấy chân cô đặt lên đùi mình.
- Anh...
- Ngồi im đó!
Thì ra là anh muốn xoa chân Tử Hạ, chỉ là cô tự suy viễn rồi cuống lên.
Động tác dịu dàng cẩn thận từng chút một, Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn sang Tô Tử Hạ cau mày:
- Không ăn uống gì mà còn bị đau chân, đúng là phiền phức!
Ngay lập tức ánh mắt dịu hiền chuyển đen kịt, không khí lãng mạn tắt ngắm, Tô Tử Hạ bực bội thu chân lại:
- Không thèm anh xoa, vả lại nước là ai đó tự mang đến xong rồi nói phiền là ý gì đây?
Mặc Cận Ngôn nhìn dáng vẻ xù lông của chú nhím da mặt mỏng này có vẻ thích thú.
Bây giờ không phải trong văn phòng hay bên ngoài bữa tiệc.
Chỉ có anh và Tử Hạ thì dại gì không chọc ghẹo một tí.
- Đâu nói là không thích em phiền!
Tô Tử Hạ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Mặc Cận Ngôn.
Cận Ngôn thường ngày sẽ không bao giờ nói câu sến súa đến như vậy.
Tử Hạ ngượng đỏ cả mặt, tìm cách né tránh mà đi nhanh ra cửa:
- Buổi diễn sắp tiếp tục, em đi trước đây!
Cửa chỉ vừa hé ngay lập tức đã bị chặn lại, Cận Ngôn chống hay tay lên cửa, ép sát Tử Hạ gọn vào lòng.
Thân người nhỏ bé cao vừa đến cổ anh bắt đầu run bần bật:
- Anh...đừng mà làm càn!
Mặc Cận Ngôn ghì sát mặt xuống, nhìn chăm chú dáng vẻ sợ sệt của Tử Hạ mà thấy vui vui.
Đưa môi gần nơi mẫn cảm của cô thì thầm quỷ mị:
- Làm gì với vợ mình thì đều hợp tình hợp lí cả!
Đây là Mặc Cận Ngôn mà cô biết sao? Từ lúc nào trở nên bá đạo đến vậy.
Có khi nào đây mới chính là con người thật của anh ấy.
Gần quá rồi, tim đập mạnh không kiểm soát được nữa.
Tô Tử Hạ nín thở không động đậy, nhắm nghiền mắt lại.
Mặc Cận Ngôn nhìn dáng vẻ ngây ngốc đơ đơ của cô lại càng thấy thú vị hơn.
- Ngài Mặc
Tần Thiệu Đình, ân nhân cứu mạng, Tô Tử Hạ tôi nhất định sẽ đa tạ anh.
Mặc Cận Ngôn chau mày, có chút bực bội vì bị cắt ngang.
- Đến giờ tiếp tục buổi diễn rồi ạ!
- Được
Mặc Cận Ngôn lúc này mới chịu buông tay, anh đi đến sofa cầm chiếc vest nâu khoác lên.
Dừng trước mặt Tử Hạ đầy đề phòng, nhưng hình như là đang chờ anh đi cùng.
Anh đưa tay lên nghéo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô:
- Đi thôi, bà Mặc!!.