Đã hơn một tuần trôi qua, Mặc Cận Ngôn đi công tác vẫn chưa thấy về.
Tử Hạ một mình ở Cẩm Viên hết ăn rồi lại ngủ, cách vài ngày thì về thăm mẹ và cố gắng thuyết phục bà chuyển đến nơi khác nhưng không được.
Mỗi lần trở về Tô Gia là cả một tập phim cung đấu dài lượt thượt đến phát ngán.
Cứ nhìn thấy mặt mẹ con Tô Tử Yên là cơn hận lên tới não, chẳng muốn về nữa.
Hôn nay tri đp, nang m, hng khí trongl h, Tốử Hmi m ch mchút lung hoa ngài vườn như một thú vui tao nhã.
Nhưng bầu không khí dịu êm chẳng kéo dài được lâu nữa, tầm ba mươi phút nữa là chuyến bay từ
Anh Quốc sẽ hạ cánh.
Nhược Dung mẹ của Cận Ngôn, cũng chính là người phụ nữ quyền lực nhất trong Mặc gia.
Phen này không chỉ là mẹ chồng mà còn có cả tình địch, khổ nỗi tình địch không chỉ khó đối phó mà còn được lòng mẹ chồng, Thẩm Mộng Như.
Xe chỉ vừa dừng trước Cẩm Viên, người hầu tập trung đông đủ xếp thành hàng cung kính.
Tô Tử Hạ từ vườn bước ra, ánh mắt ngạt nhiên nhìn chiếc xe đang tiếng vào sân chính.
Kì lạ, Cấm Viên chưa từng chào đón vị khách nào long trọng đến vậy.
Càng không thể là Cận Ngôn, anh ấy vốn không thích khoa trương như thế này.
Tô Tử Hạ bước đến gần hơn, cửa xe từ từ mở ra, bên trong bước ra một quý bà sang trọng.
Ánh mắt sắc bén nhìn xung quang, đôi tay thon thả cầm chiếc túi viền ngọc trai độc quyền của RCE.
Từ đầu đến chân không thể soi ra được chút gì là bình thường, đẳng cấp từ trang phục cho đến phong thái.
Nhược Dung bước gần đến chỗ Tử Hạ, nhìn chăm chú từ trên xuống dưới.
Từ ngoài vườn đi vào, tay chân và đuôi tóc đầy bùn, quần áo lấm lem, tay còn đang cầm chiếc kéo tỉa hoa.
Bà đảo mắt vào cửa chính như đang tìm kiếm thứ gì rồi quay sang, giọng nói thanh như một chén nước tinh khiết khác xa vẻ ngoài già dặn của bà:
- Cô bé làm vườn này mau vào rửa tay sạch sẽ rồi báo Phu nhân cô xuống sảnh gặp ta!
Nhìn bộ dạng đất đầy người mà bà nhầm tưởng cô là người làm.
Tô Tử Hạ phủi phủi hai đầu gối dính đầy bùn, định mở miệng đính chính thì:
- Bá mẫu cứ để hành lý đấy cho con!!
Thẩm Mộng Như, tiểu thư nhà họ Thẩm, cô gái lúc nào cũng hiền diệu và hoàn hảo trong mắt Nhược Dung, ăn nói khéo léo còn rất giỏi lấy lòng.
Sao con lại hiểu chuyện như thế chú!?Không gì mà! Đây, con dìu bá mẫu vào!Tô Tử Hạ không nói lời nào, đi thẳng lên cầu thang trở về phòng.
Thay khác một bộ váy dài đến chân, vừa thanh lịch cũng không kém phần tao nhã đi đến sảnh chính.
Nhược Dung nhìn dáng vẻ Tô Tử Hạ khác hẳn so với lúc nãy, có chút ngạc nhiên mà đặt tách trà xuống bàn.
Phong thái tự nhiên, cúi đầu hành lễ trước trưởng bối.
Dù là ai, được Cấm Viên chào đón như vậy chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường.
- Phu nhân tìm tôi!
Nhược Dung nhìn kĩ Tử Hạ một lần nữa, chính xác là cô bé làm vườn lúc nãy, chẳng lẽ:
Cô là Tô Tử Hạ?Dạ vângKhông nói gì, Nhược Dung cười lạnh rồi ra hiệu bảo Tô Tử Hạ ngồi vào phía đối diện.
Thẩm Mộng Như ngồi cạnh cũng có chút bất ngờ, nét mày cong lên tỏ vẻ khinh thường rồi nhẹ giọng châm biếm:
- Đường đường là Mặc phu nhân mà để bá mẫu đây hiểu lầm là người làm!! Lạ thật đấy! Nếu để người ngoài biết thì mặt mũi anh Cận Ngôn phải để ở đâu đây.
Tô Tử Hạ cau mày, nhìn vẻ mặt tràn trề khiêu khích của Thẩm Mộng Như.
Không biết rốt cuộc hai người này là ai, đến đây vì điều gì mà chưa đầy hai câu đã xả dao vào mặt cô rồi.
Có điều Tô Tử Hạ này đâu có dễ ăn như vậy, muốn đấu thì chưa biết ai hơn ai đâu.
Tô Tử Hạ nhếch mép cười lạnh một tiếng vừa nghiêng nhẹ đầu, với tay cầm lấy tách trà, uống một ngụm nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề nể mặt:
Vị tiểu thư xinh đẹp này có vẻ như miệng không được sạch sẽ nhỉ?!Cô..!Máu đanh đá nổi dậy nhưng không dám làm càn, giữ hình ảnh một Thẩm Mộng Như hiền thục, tao nhã, dịu dàng trong mắt Nhược Dung nên không thể hành động lỗ mãn được.
Cô ta tức đến sôi máu nhưng lại cứng miệng không biết đáp trả Tử Hạ như thế nào.
Chỉ biết ngồi im, dùng ánh mắt sắc như dao găm nhìn chằm chằm Tô Tử Hạ.
Nhược Dung ngồi cạnh, thấy Thẩm Mộng Như không phản kháng, lại càng nghĩ con bé ngồi bên cạnh mình quá mong manh, dễ bắt nạt.
Chuyển ánh mắt sang người Tô Tử Hạ, quả thật chưa có ai dám nói những lời như thế trước mặt Nhược Dung.
- Miệng lưỡi cũng giỏi lắm!