Nhược Dung có vẻ không hài lòng với người con dâu trước mắt.
Miệng lưỡi quá thô bỉ lại còn châm biếm người khác một cách quá đáng.
Thái độ không hài lòng:
- Đừng nghĩ một tờ giấy kết hôn là sẽ thật sự trở thành bà Mặc, cô không nghĩ tới là mình không hể xứng với tên gọi đó hay khÔng?
Tô Tử Hạ cảm thấy lồng ngực có chút nhói, dù gì cô cũng là đại tiểu thư Tô gia.
Dù so với Mặc gia thì chẳng bằng nhưng cũng đủ để cả Hải Thành này phải nế vài phần.
Với thành tích và trình độ học vấn của bản thân thì cũng là điều đáng mơ ước của bao người.
Cả nhan sắc mặn mà, tuyệt mĩ này cũng khó tìm ra người thứ hai có thể so bì với Tử Hạ.
Vậy mà lại bị thẳng thừng nói là không đủ tư cách, vậy thì ai mới có tư cách bên Mặc Cận Ngôn đây? Công chúa nước Anh hay nữ hoàng Ai Cập.
Không còn lịch sự nổi nữa, chưa từng có vị khách nào nói năng không chừng mực như vậy, giọng Tử Hạ trầm xuống kèm theo chút tức giận:
Rối cuộc thì hai vị đây đến Cẩm Viên là có mục đích gì? Nếu như chỉ để ngồi uống trà rồi xiên xỏ thì xin mời về cho!! Tôi nghĩ mắt và tai tôi đã bắt đầu ngứa rồi.Y cô là bá mẫu không chỉ làm cô ngứa mắt mà nói chuyện còn ngứa tai cô sao? Thật sự tôi không hiểu vì sao anh Cận Ngôn lại cưới một người nói năng không có phép tắc như cô đấy!Thẩm Mộng Như vênh váo nói lại bằng giọng nói trong trẻo, dù là câu nói khó nghe nhưng âm điệu lại nhẹ nhàng không chút đanh đá.
Giống như một cô gái ngoan đầy ấm ức cố phản biện lại.
Tô Tử Hạ mặt không biến sắc, giọng nói vẫn từ tốn nhưng đầy vẻ chán ghét:
Tôi nói cá cô nữa đây!Cô...Nhược Dung cười khanh khách một tiếng nhưng không hề mất đi vẻ tao nhã.
Ánh nhìn của bà khác hẳn lúc nãy, trông lạnh lẽo nhưng đầy ý tứ thâm sâu rơi trên người Tô Tử Hạ.
Tiếng xe ngừng trước nhà, do cuộc trò chuyện đang trong lúc gay cấn nên chẳng hay biết Mặc Cận Ngôn đã về đến cổng.
Đã hơn một tuần công tác, trở về thấy chiếc xe quen thuộc trước sân chính Cận Ngôn đi thẳng vào
sanh.
Nhìn thấy mẹ mình đang ngồi uống trà và đối diện là Tử Hạ anh có chút ngạc nhiên.
Bước chậm rãi đến cạnh trong lúc cuộc trò chuyện vẫn đang diễn ra.
Cuộc chiến ngôn từ của giới thượng lưu không hề dễ dàng như khẩu chiến & ngoài chợ.
- Quý bà đây và cả vị tiểu thư xinh đẹp này là khách của Cẩm Viên cũng coi như là khách của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không đuổi nếu như hai vị vẫn tiếp tục nói chuyện khó nghe như vậy!
Nghe nói Tô Tử Hạ miệng lưỡi sắc bén, không kính nể ai, hôm nay mới được mở mang tầm mắt.
Nhược Dung đã chấm Thẩm Mộng Như thì lại càng cảm thấy mình quyết định đúng khi gặp Tô Tử Hạ.
Có điều cái thứ bà cho rằng mình đúng ấy chỉ là cái vỏ ngoài, và khả năng che đậy của Thẩm Mộng Như có vẻ quá hoàn hảo.
Giữa bầu không khí căng thẳng, âm thanh trầm đục từ phía cửa xuyên vào, không pha lẫn tạp âm vang lên ngay trong tai Tử Hạ:
- Mẹ về lúc nào thế?
Giọng nói của Mặc Cận Ngôn vang lên rất rõ ràng, rành mạch, Tử Hạ nghe rõ từng âm sắc một mà khiến từng sợi thần kinh như đang co thắt trong cảm xúc bàng hoàn của chính mình.
Có nghĩa là người đang ngồi trước mặt Tử Hạ chính là mẹ của Cận Ngôn, mẹ chồng của cô.
Người cô không ngừng châm biếm, nói lắc léo đủ điều, mà vài phút trước cô còn có ý định đuổi về.
Chết rồi! Thánh thần thiên địa ơi! Tô Tử Hạ mày vừa làm cái gì thế này? Phải mở miệng xin lỗi làm sao đây?
Nội tâm như muốn nổ tung, khuôn mặt từ thái độ chuyển sang không biểu cảm, đôi một giật giật muốn mở miệng giải thích nhưng cứ cứng đờ ra không cử động nổi.
Nhược Dung cầm lấy túi xách đứng dậy, ánh mắt nhìn Mặc Cận Ngôn đầy ẩn ý:
- Con có mắt chọn vợ thật đấy! Chắc hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện vậy, mẹ hình như không được hoan nghênh!