Sau khi phần cắt bánh, cầu nguyện cũng đã kết thúc, Tô Tử Hạ cuối cùng cũng có thể ra về.
Chưa đi được ba bước thì giọng nói lanh lãnh đã truyền đến tai:
- Chị sao lại về rồi?!
Tô Tử Yên chạy đến níu tay, vẫn nét diễn không hề giả trân thường ngày mà không ngừng chị chị em em thân thiết.
- Chị uống vài ly rồi về, hôm nay là sinh nhật em mà!
Tô Tử Hạ gạt tay, không có ý định sẽ đồng ý:
- Chị không khoẻ, muốn về nghỉ nghơi!
Tô Tử Yên cau có, cầm lấy ly rượu trên tay đưa cho Tử Hạ.
Hành động nhanh trong chớp mắt, một chất lỏng màu trắng đã pha lẫn vào cốc rượu.
Tử Hạ cố ý né tránh nhưng Tô Tử Yên cứ siết chặt cách tay mà nài nỉ:
- Một ly thôi mà, chị uống với em đi!
Từ bên cạnh, một giọng nói chua lè, đanh đá vang đến tai.
Giọng điệu châm biếm:
- Chỉ một ly rượu còn muốn người ta phải bón cho hay sao? Tử Yên à sinh nhật cậu đâu phải chỉ có mình chị ta!
Chu Yên Nhiên, là chị em một ruột của Tô Tử Yên, kể cả tính tình, cái nết đanh đá giống nhau y như đúc.
Tô Tử Hạ còn nhớ rõ, kiếp trước chính Chu Yên Nhiên là người đánh thuốc mê, đồng loả với Tô Tử Yên mà nhận được một số tiền không ít.
Tô Tử Hạ nghiến răng cố ghìm cơn giận dữ xuống, đáp lại bằng giọng lạnh lùng, không chút ý nể mặt:
Chó hoang thì chớ vội mà sủa bậy, chói tai thật đấy!Cô...Tô Tử Yên ra hiệu, Chu Yên Nhiên im lặng chắp tay lại trước ngực chờ kịch hay.
Tô Tử Yên đặt cốc rượu vào tay Tô Tứ Hạ:
- Một ly thôi, nha chị!
Tô Tử Hạ chau mày, cầm lấy ly rượu một ngụm hết sạch.
Đặt chiếc cốc xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn hai khuôn mặt đầy vẻ mong chờ trước mặt.
- Được rồi chứ! Tôi tự về không cần tiển!
Khoe môi Tô Tử Yên nhẹ nhếch lên nhìn Chu Yên Nhiên đang khoái chí đứng cạnh.
Hai ánh mắt thâm sâu nhìn nhau, rồi chuyển hướng nhìn Tô Tử Hạ đang bắt đầu loạng choạng đi ra ngoài.
Chưa đi được ba bước đầu cô đã bắt đầu thấy nóng, nhiệt độ cả người không ngừng tăng lên.
Chân khuỵu xuống sắp té mà nắm lấy thành lưng một chiếc ghế bênh cạnh.
Tô Tử Yên thu tầm nhìn, chú ý Tô Tử Hạ đang bị tác dụng của thuốc khống chế mà bước đi không vững.
Áp nhẹ vài tai Chu Yên Nhiên giao phó:
- Mang chị ta đi!
****************
Chu Yên Nhiên mang Tử Hạ đi đến một tầng khác, dùng lực kéo cô đi, còn nắm cả tóc lôi không nể tay chút nào.
Tô Tử Hạ lúc này nhận ra mình đã bị chuốt xuân dược, nhưng đã quá muộn, cô hiện tại không thể kháng cự lại dù chỉ một chút.
Chu Yên Nhiên kéo cô đi nhanh hơn hướng về phía một căn phòng gần cuối hành lang.
- Thả...tao ra ngay! Con khốn!
Tô Tử Hạ yếu đuối kêu gàu, hai tay cấu chặt xuống nền đến chảy cả máu nhưng vẫn không ngăn được lực kéo của
Chu Yên Nhiên.
Bất ngờ Tử Hạ tóm được cổ tay cô ta, lấy đà cắn mạnh vào chảy cả máu.
Chu Yên Nhiên đau đớn tát Tô Tử Hạ va đầu vào thành tường bên cạnh, Tử Hạ càng đau hơn, thuốc trong người ngày càng phát huy tác dụng.
Không biết rốt cuộc Tô Tử Yên đã cho thuốc mạnh thế nào mà tác dụng vẫn không ngừng tăng, cả người vừa ngứa vừa nóng lại còn hừng hực đến nỗi thở không thông.
Chu Yên Nhiên lau vết máu trên cánh tay rồi tiếp tục túm lấy hai tay cô kéo đi.
Ánh mắt đáng sợ nhìn Tử Hạ, dùng tay bóp mạnh chiếc càm nhỏ của cô nâng lên, giọng nói đầy vẻ hả hê:
- Đám đàn ông trong phòng đang đợi cô đến đấy, mà cô biết không tôi đã cho họ uống thuốc giống cô, nên đêm nay có bao nhiêu phóng đãng cứ thoải mái mà phô diễn với họ!
Tô Tử Hạ run lên cầm cập, tay không ngừng bấu víu những gì xung quanh nhưng đều vô ích.
Chu Yên Nhiên đã dừng trước cửa một căn phòng, cô ta đút chìa khoá mở cửa.
Cảnh tượng hải hùng bên trong khiến cho người ta phải kinh sợ.
Một hai ba bốn năm, có đến sáu tên đàn ông bên trong, đang trần truồng mà tự xử lý trước cho nhau.
Khỏi phải nói, họ cũng bị trúng thuốc không hề nhẹ, nếu hôm nay cô mà có xảy ra chuyện gì với bọn họ thì có mà liệt nửa thân dưới.
Chu Yên Nhiên bước nửa chân vào cửa đặt chiếc máy quay phim lên kệ sách.
- Phải quay lại đêm xuân đáng nhớ này của cô đế còn cho Mặc Cận Ngôn xem cùng nữa chứ!?
Tô Tử Hạ gượng dậy dùng chút ít sức lực cuối cùng để chạy trốn, nhưng chưa kịp đứng vững đã bị Chu Yên Nhiên túm lấy tóc đẩy vào trong.
- Cứ từ từ tận hưởng đi!! Tô Tử Hạ!