Trước lời nói của Tần Thiệu Đình, Mặc Cận Ngôn sựng người lại.
Đôi tay đang cầm miệng chai vỡ cũng cứng đò ngừng lại, trong tích tắt suýt nữa thì đầu nhọn thủy tinh đã xuyên qua cổ họng Từ Chính Hạo.
Anh đảo mắt qua nhìn Tô Tử Hạ đang la liệt tựa vào tường.
Khuôn mặt đỏ bừng lên như sắp phát hoa mà ánh mắt vẫn chưa dịu đi chút nào.
Cô đăm đăm nhìn về phía anh, tay cầm chặt con dao nhỏ mà quơ loạn choạng.
Trước mắt Tử Hạ lúc này Cận Ngôn chỉ là hình ảnh mờ nhạt không rõ nét chút nào, cô chỉ biết chìa dao về phía
Mặc Cận Ngôn, giọng điệu hoáng sợ:
- Không được đến gần tôi!
Mặc Cận Ngôn buông cổ chai thủy tinh xuống, tiến về phía cô, ánh mắt sâu thằm chứa đầy tia đáng sợ rảo đều khắp người cô.
Anh nắm chặt lòng bàn tay nhìn Tử Hạ, ánh mắt càng giận dữ hơn.
Người con gái anh nâng niu từng chút một đã bị hành hạ thê thảm đến nông nỗi này.
Mặt cô sưng tấy lên còn có cả vết bầm, là do Tử Hạ tự đánh mình để giữ tỉnh táo một phần là do Chu Yên Nhiên và Từ Chính Hạo đánh.
Trên người cô chỉ còn một bộ váy rách nát lộ cả nội y, từng đường roi da hiện rõ trên chiếc đùi trắng nõn của cô.
Cả tay và chân chi chít những vết trầy xướt vẫn còn chảy máu.
Mặc Cận Ngôn lao thẳng đến, quỳ xuống ôm choàng lấy Tử Hạ vào lòng, tựa đầu cô vào ngực mình.
Tô Tử Hạ hoảng loạn mà vùng vấy:
- Buông tôi ra!! Cút ra ngay!
Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng vòng tay anh ôm rất chặt không thể thoát được.
Tử Hạ vô thức mà tự vệ, cô vung dao rạch xuống một đường dài trên vai anh xuống cánh tay.
Miệng không ngừng la hét:
- Còn không buông!!
Máu trên vai Cận Ngôn đã bắt đầu chảy xuống, anh vẫn ôm cô không buông, không có chút cử động nhẹ.
Cho đến khi thấy Tử Hạ không còn vùng vẫy, nhịp thở cũng trở lại bình thường anh mới nới lỏng tay.
Cận Ngôn dùng tay sờ lên đôi má tấy đỏ của cô, vén tóc trên vầng trán đẫm mổ hôi của cô qua bên tai.
Mặc Cận Ngôn cúi thấp đầu xuống hôn lên môi cô, tiếp tục hôn lên má, rồi lên trán, nhẹ nhàng hôn lên những chỗ bầm quanh má cô, anh còn hôn lên đôi mắt ướt đầm lệ của cô.
Cứ hôn như thế, hấp tấp hôn lên tất cả bộ phận trên gương mặt Tử Hạ đầy đau lòng.
Tô Tử Hạ cảm nhận được nụ hôn quen thuộc, nhưng lại vùng vẫy hơn nữa mà đẩy anh ra, không cho anh tiếp tục chạm vào mình.
Mặc Cận Ngôn một lần nữa ôm gọn Tử Hạ vào lòng, tựa đôi môi lạnh như băng hôn lên vai cô, thì thầm vào tai Tử Hạ:
- Ngoan, mọi chuyện đều qua rồi!!
Âm thanh khàn đục trầm ấp phát ra bên tai, Tô Tử Hạ từ từ buông dao xuống.
Cô chợt nhận ra âm thanh trầm ổn bên tai mình vô cùng ấm áp.
Là loại cường độ làm tâm cô yên tâm hơn bao giờ.
Trong nhân sinh thứ hai này, đây là thứ âm thanh làm cho Tử Hạ hạnh phúc nhất, bình yên nhất.
Tô Tử Hạ ôm chồng lấy Mặc Cận Ngôn, hai bàn tay bấu chặt vào lưng áo anh, úp mặt vào ngực anh mà oà lên nức nở:
- Mặc Cận Ngôn!! Em...em biết là anh sẽ đến mà!!
Tô Tử Hạ vòng tay qua cổ anh, tự thân hình nóng như lửa đốt vào người anh.
Vài phút trước cô còn đấm đá đẩy anh ra, mà bây giờ thì lại bám chặt kéo cỡ nào cũng không chịu buông.
Tô Tử Hạ là người không dễ khóc, ngay cả khi bị Chu Yên Nhiên vừa lôi vừa đánh còn xém chút nữa là bị đấy vào phòng bọn đàn ông tởm lợm kia.
Bị Từ Chính Hạo đánh bằng roi da, bị xé toạt hết cả váy.
Nhưng ánh mắt cô vẫn không có chút gì là rưng lệ, hoàn toàn không.
Vậy mà chỉ cần nhìn thấy Mặc Cận Ngôn cô lại oà lên như một đứa trẻ đang mít ướt.
Cô còn cắn mạnh vào cổ anh làm hằng rõ cả dấu hai hàm răng thẳng tắp, vừa hít hà vừa trách móc:
- Anh có biết chút nữa...chút nữa..
là hắn đã...đã...
Anh nghiến răng, nhớ lại cảnh tượng lúc cửa vừa bung ra, anh nhìn thấy hắn đã gần như lột sạch Tô Tử Hạ mà từng tế bào trong xương trong tủy đã co thắt lại, vừa điên cuồng vừa đau đớn.
Mặc Cận Ngôn xoa đầu cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, ghì thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng run lên vào lòng :
- Anh xin lỗi !!