Mặc Cận Ngôn nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Tử Hạ mà lòng anh như được sưởi ấm.
Mi tâm nhíu lại nhìn cô, chỉ hai giây sau đó là cô đã bị anh áp chế dưới người mình, xoay ngược thế chủ động nhanh như cắt.
Tô Tử Hạ với tay choàng lấy cổ anh, vừa ghị vừa không ngừng hối thúc, hơi thở bắt đầu loạn lên, mồ hôi đã ướt cả trán.
- Mặc Cận Ngôn...giúp em với.!!
Mặc Cận Ngôn Cắn chặt răng, với tay bấm mở chiếc thắt lưng da đắt tiền quăng xuống sàn.
Xé toạt phần còn lại của chiếc váy trên người Tô Tử Hạ quăng theo.
Cận Ngôn chống tay hôn xuống môi Tử Hạ, nụ hôn nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Anh như muốn nuốt trọn đôi môi mềm mại này vào bụng, mà cuồng nhiệt hơn nữa.
Tô Tử Hạ ôm lấy lưng anh đáp lại, khi cảm nhận lưỡi anh đang lấn vào trong thì Tô Tử Hạ càng đáp trả mảnh liệt hơn.
Cả hai quấn quýt càn quét lấy nhau thật lâu, Mặc Cận Ngôn mới tách ra mà điều hoà lại hơi thở.
Anh dời nụ hôn xuống cổ cô, vừa cắn nhẹ vừa mút vào làn da trắn nõn của Tử Hạ, để lại vài dấu hôn rõ nét ở đó.
Cận Ngôn không còn kiên dè gì nữa mà tiếp tục dời môi xuống dưới, tay lần vào bên trong lớp áo cuối cùng của cô mà vuốt ve.
Một tay vòng qua sau lưng cởi móc khóá, lần xuống dưới cởi mảnh vải nhỏ cuối cùng.
Tô Tử Hạ thân hình mảnh mai, hoàn toàn nằm gọn dưới người anh bây giờ đã bị lột sạch để lộ đường cong cơ thể ẩn hiện bên ánh đèn mờ ảo.
Đẹp mê người, khiến cho Cận Ngôn không còn kiềm chế nổi nữa mà cởi hẳn chiếc quần tây của mình quăng xuống.
Lần mò làm quen với cánh cửa bên dưới, kích thích đến nỗi Tô Tử Hạ giật bắn người.
Tô Tử Hạ bị anh kích thích rên lên thành tiếng, giọng cô trong như tiếng mèo khẽ kêu vừa đáng yêu vừa mê mệt say đắm lòng người.
- Um...!Cận Ngôn...!đừng...!!
Mặc Cận Ngôn ngừng động tác mà cúi thấp người, đè xuống cơ thể mềm mại của cô, thì thầm:
- Muộn rồi! Bây giờ em có khóc anh cũng không dừng lại đâu!!
Nói xong anh tiến vào chầm chậm mà mạnh mẽ.
Dù gì cũng là lần đầu tiên của Tử Hạ nên anh thận trọng từng bước một, nhưng anh cũng vẫn là trai tân mà có khác gì cô đâu, chỉ là chút kinh nghiệm này cũng cần phải biết.
Tô Tử Hạ chảy cả nước mắt, vách ngăn đã bị anh đột ngột phá vỡ, cảm giác đau lên đến tận não, tê liệt cả hai chân.
Cô cấu vào lưng anh, vừa phát ra âm thanh mị tình vừa nói:
- Um…daudau..!?
Mặc Cận Ngôn nâng đầu cô hôn lên trán, lau đi hàng nước mắt đang chảy dài trên má cô, giọng anh trầm khàn ấm áp thở vào tai Tử Hạ:
- Ngoan!! Một lát sẽ hết đau thôi !!
Tuy Tử Hạ bị trúng thuốc nhưng cũng phải công nhận rằng cảm giác này rất rất đau.
Đau đến nỗi cứ nghĩ là nơi đó có thứ gì đâm xuyên qua vậy.
Mặc Cận Ngôn di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng, nhìn sắc mặt cô mà hành động.
Nhưng chỉ sau hiệp đầu, người đang ông này không tử tế quá lâu.
Anh chẳng còn kiên dè gì nữa, chẳng còn hình ảnh tổng tài lạnh lùng gì nữa, anh bắt đầu ngoạm lấy Tô Tử Hạ như con sói đang ăn sạch một con cừu non.
Đến gần sáng hiệu quả của thuốc cũng đã hết, Tô Tử Hạ cũng đã mệt nhừ, không biết tên Mặc Cận Ngôn đã giày vò mình bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa chịu dừng lại.
Cô cất giọng van xin khẩn thiết:
- Cận...Ngôn..
ngừng lại đi...em đã hết khó chịu rồi.!?
Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt quỷ mị không khí sắc, anh cầm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên, hôn sâu xuống.
Giọng anh khàn hơn cả lúc nãy:
- Đó là chuyện của em !! Bây giờ đến lượt em phải hạ hoa cho anh rồi!!
Chẳng phải nói là Mặc Cận Ngôn là tên cấm dục không gần nữ sắc hay sao? Vậy mà bây giờ lại ăn sạch cô hết lần này đến lần khác vẫn không thấy no.
Anh ấy không biết mệt hay sao?
Tô Tử Hạ bấu lấy vai anh mà cắn mạnh, ánh mắt long lanh nhìn anh đầy thành khẩn.
Đôi môi nhíu chặt mà ấp úng cầu xin:
- Đủ rồi...!Mặc Cận Ngôn !!
Anh nhếch nhẹ môi trái cười lạnh, tựa làn hơi thở ấm nóng vào tai cô buông một câu khẳng định:
- Vô ích thôi!! Đêm nay đừng hòng anh để em được ngủ !!