Sáng hôm sau.
Một buổi sáng vẫn như thường lệ, vẫn là Tô Tử Hạ nằm trong vòng tay của Mặc Cận Ngôn mà ngon giấc.
Cho đến khi ánh nắng chiếu thẳng vào đôi mi thanh mảnh của Tử Hạ thì cô choàng tỉnh.
Cảm giác hai bên eo đau âm ĩ, cả cái cảm giác da thịt trực tiếp chạm vào nhau dưới chăn thì đôi má của Tô Tử Hạ đã đỏ bừng lên.
Hồi ức lại tối qua, Mặc Cận Ngôn hành cô đến tận gần sáng mới chịu buông tha.
Vậy là cái vẻ nghiêm túc thường ngày chỉ toàn là diễn, cả cái vẻ đạo mạo không hứng thú với phụ nữ kia nữa, chỉ toàn là bề ngoài.
Rõ ràng tối qua chính là một con dã thú mà ăn sạch cô hết lần này đến lần khác.
Tô Tử Hạ áp nhẹ má vào gối, nhìn Mặc Cận Ngôn vẫn đang ngủ.
Sao cái tên này lại đẹp đến thế chứ?! Thật là bất công!!
Tô Tử Hạ nhích đầu gần hơn, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở rất nhẹ của anh.
Càng nhìn càng đắm đuối, thật sự không thể rời mắt với khuôn mặt chết người này mà.
Tử Hạ đưa tay chạm vào má, lướt qua chiếc xương quai hàm góc cạnh đầy nam tính của Mặc Cận Ngôn.
Cô đặt ngón cái thon thả của mình lên đôi môi lành lạnh của anh, đường đường là môi đàn ông mà lại hồng hào còn mềm nữa chứ!? Thật là muốn cắn cho một cái!!
Nhưng cô chợt nhớ lại lần trước, cô hôn trộm Cận Ngôn rồi bị phát giác, anh hôn lại cô đến sưng cả môi.
Tô Tử Hạ ngừng động tác rụt tay lại, định xoay lưng ngồi dậy thì bàn tay anh đã vòng lấy eo cô mà kéo mạnh vào lòng.
Tô Tử Hạ thân hình trần như nhộng bị anh ôm chặt mà thấy ngượng chín cả mặt.
Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng không được, thân hình mềm mại của cô bây giờ đã áp vào người anh hoàn toàn, không dám kháng cự.
Bởi nếu động đậy lung tung thì hậu quả chẳng thể lườn trước được.
Mặc Cận Ngôn chau mày nhìn cô mà có chút khó chịu, anh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Tử Hạ lên, giọng âm trầm kèm theo chút ý tứ trách móc:
- Đáng lẽ anh đang đợi em đánh lén để cho em biết tay, ai ngờ em lại nhát gan đến thế đấy?!
Tô Tử Hạ nhìn anh mà nhăn nhó, áp đầu cắn vào vai anh một cái mạnh:
- Anh...là tên vô lại! Tối qua bắt nạt em chưa đủ hay sao!?
Mặc Cận Ngôn nhếch nhẹ môi trái, nhướng mi tâm nhìn người con gái đang trong lòng mình đang bực bội.
Anh kéo chăn xuống nửa người rồi chống tay đẩy hông lên, giọng nói thản nhiên:
- Em xem những gì em làm với anh tối qua đi!! Rốt cuộc thì ai bắt nạt ai đây!! Hửm!?
Tô Tử Hạ tròn xoe mắt nhìn những dấu hôn đậm nhạt chi chít trên ngực và cổ Mặc Cận Ngôn mà cổ họng cứng đờ, không biết phản bác lại kiểu gì.
Và cả khi anh nghiêng nhẹ người thì cô lại càng sốc hơn nữa, tấm lưng săn chắc của Cận Ngôn là những vết cào dài lượt thượt.
Mà hung thủ chính là cô nữa.
Tô Tử Hạ nhìn lại người mình, ngoài cái eo đau nhức ra cô chỉ có vài dấu hôn trên cổ, không có nhiều vật chứng như của anh.
- Nhưng ....nhưng rõ ràng là anh...!anh...
Mặc Cận Ngôn hạ người xuống, cằm chặt hai bên má Tử Hạ mà hôn xuống, vẻ mặt đầy thoã mãn mà trêu chọc:
Anh làm sao!? Hửm!?Luu.manh!!Tô Tử Hạ nhéo mạnh vào đôi tay đang có ý định xấu mà lần mò ở phía dưới, bất giác nhích ra xa một chút đầy vẻ đề phòng.
Cận Ngôn nhìn phản ứng của Tử Hạ mà cười nhẹ, anh với tay kéo cô trở lại, áp sát vào tai cô mà thì thầm:
- Voi vo minh thi khong goi la luu manh duoc!! Ma do la an ai!!
Tử Hạ bốc khói ngay tại chỗ mà chui xuống chăn, âm thanh vọng ra có chút nhoè:
- Em nói lưu manh thì anh chính là lưu manh!!
Rốt cuộc thì cái tên gia hỏa họ Mặc này còn bao nhiêu điều chưa phô ra.
Không chỉ biết trêu cho người khác đỏ mặt mà chuyện kia...cái kia...cũng quá là giỏi, cũng quá là nhiều sức đi!! Aaaa...không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!!