Mặc Cận Ngôn lãnh đạm từ cửa chính bước vào, dáng vấp cao lớn trong bộ âu phục màu đen thấp thoáng trước ánh đèn tiến ngày gần hơn, cứ như hình ảnh một vị thần bao quanh bởi hàn khí.
Đáng sợ, lạnh lùng, hung hăng hòà lẫn cùng luồn khí hàn băng sát khí vốn có, khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Tô Tử Hạ nhìn chằm chằm Mặc Cận Ngôn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Chẳng phải đến thứ hai anh ấy mới về hay sao? Hôm nay chỉ mới thứ năm thôi mà.
Đây là công việc hoàn thành sớm hay là đặc biệt quay về.
Đáy mắt Giang Quân sẫm lại khi nhìn Sở Thiên Minh đi song song phía bên phải Mặc Cận Ngôn.
Chỉ hai giây sau cô đã lảng đi hướng khác, cảm giác như không muốn Sở Thiên Minh nhìn thấy mình.
Mặc Cận Ngôn bước đến gần Tô Tử Hạ, sắc mặt anh tối sầm nhìn những vết rượu đang chảy dài trên má cô.
Anh lấy từ túi áo vest một chiếc khăn tay nhỏ nhẹ nhàng lau cho cô.
Thấy Mặc Cận Ngôn chưa nói gì, cả khán phòng cũng chẳng ai dám phát ra một tiếng động nhỏ.
Kể cả Thấm Mộng Như đang đứng cạnh chỉ biết ấm ức nắm chặt váy.
"Sao không nói" - Mặc Cận Ngôn liếc sang khuôn mặt đang tím tái của Thẩm Mộng Như.
"Và tôi cần một lời giải thích về những vết rượu trên mặt vợ tôi đây! Cố ý, lỡ tay hay là cảm thấy tôi sẽ không dám làm gì cô?"
Thẩm Mộng Như vò nát vạt váy, tay vừa run vừa rối.
Vốn dĩ suy tính là anh sẽ về sớm nhưng lại không nghĩ đến là sớm như thế này.
Giọng Thẩm Mộng Như lấp lửng vì hoảng nhưng vẫn cố bào chữa:
"Anh Cận Ngôn, em...em chỉ là vô tình..."
"Vô tình?" - Mặc Cận Ngôn gẵn giọng, không đủ kiên nhẫn nghe đến chữ tiếp theo.
"Vậy ý của cô Thẩm đây chỉ là vô tình thôi sao? Cô vô tình cầm lấy ly rượu, vô tình hất vào mặt vợ tôi?
" Anh Cận Ngôn em thật sự không cố ý, bởi vì Tô Tử Hạ nói năng không lễ phép với bá mẫu nên em mới..."
Mặc Cận Ngôn buông đôi mắt sắc lạnh nhìn đăm đăm Thẩm Mộng Như, càng nhìn lâu càng thấy sởn gai cả người.
Ngữ khí như muốn cảnh cáo: cô thử nói thêm lời nào nữa xem?
Thẩm Mộng Như im bặt, cúi gầm mặt xuống không dám nói thêm lời nào.
Mặc Cận Ngôn đối với cô ta giữa yêu và sợ thì cái thứ hai vẫn luôn lớn hơn, huống chi bây giờ anh nổi nóng, gương mặt doạ người như vậy.
Thâm tâm
Thẩm Mộng Như tức muốn sôi trào, muốn túm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Hạ cào nát đi ngay lập tức.
Đáng tiếc, điều duy nhất cô ta có thể làm là đứng đơ người nhìn dáng vẻ ôn hòa hiểm có của Mặc Cận Ngôn bảo vệ Tử Hạ.
"Mặc Cận Ngôn, con có cảm thấy mình quá đáng hay không? Mộng Như là hôn thê của con, lại chất vấn con bé như thế sao?"
Mặc Cận Ngôn cười lạnh.
"Hôn thê?"
"Con dâu Mặc Gia chỉ có thể là Mộng Như, mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận Tô Tử Hạ, thân là tiểu thư khuê cát mà ăn chơi sa đoạ không những thế còn là một tay đua.
Con xem mình đã mang cái loại gì về làm vợ rồi? Mắt con có vấn đề hay là cô ta làm cho con ngu muội, Mặc Cận Ngôn con mau tỉnh táo lại cho mẹ"
Nhược Dung luyên thuyên thật lâu, cốt lõi chỉ là không chấp nhận Tử Hạ.
Mặc Cận Ngôn cau mày, vòng tay qua eo kéo Tô Tử Hạ vào người, giọng nói anh vừa lạnh vừa khàn âm điệu sắp mất kiên nhẫn:
"Người phụ nữ Mặc Cận Ngôn này chọn, bất cứ ai đều không có tư cách phán xét"
Anh đưa ánh mắt sẫm đen đầy sát khí nhìn thẳng vào mắt Nhược Dung, nhấn mạnh ba chữ cuối bằng ngữ khí lạnh buốt:
"Kể cả mẹ"
"Mặc Cận Ngôn!! Con đây là muốn tạo phản, vì Tô Tử Hạ con thật sự muốn đối đầu với mẹ ruột mình hay sao?"
Tô Tử Hạ cảm thấy tình hình đang đi quá xa, cô níu nhẹ tay áo Cận Ngôn, thì thầm:
"Em không sao, anh không cần phải làm như vậy"
"Im lặng" - Cận Ngôn buông nhẹ hai chữ không thèm đoái hoài đến lời can ngăn của Tử Hạ.
Làm gì có chuyện Mặc Cận Ngôn này nhúng nhường ai? Tử Hạ là vợ anh, ngay cả anh còn chưa dám nặng lời, vậy mà đám người này lại bắt tay nhau công kích, còn hất cả rượu vào mặt.
Nói thật, nếu hôm nay người gây sự không phải là Nhược Dung mà là ai khác thì có mười cái mạng cũng không lết nổi ra khỏi đây.
(1
"Cận Ngôn, con sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay, sau này đừng trách mẹ không nhắc nhở con"
"Anh Cận Ngôn, anh mau xin lỗi bá mẫu đi, chuyện của chúng ta để hôm khác nói có được không?"
Tô Tử Hạ tối sầm mặt, cái gì mà "chuyện của chúng ta" rồi còn "hôm khác nói", đẹp nhưng não lại tàn đến vậy.
Vốn dĩ lúc nãy Tô Tử Hạ định đáp lễ ly rượu của Thẩm Mộng Như bằng một cú tát, ai ngờ chưa kịp làm gì thì Mặc Cận Ngôn đã đến.
Tình huống hôm nay cô dư sức xử lý, nhưng loại cảm giác được anh bảo vệ lại ấm áp, an toàn biết bao nên cô không muốn tiếp tục so đo.
Ai mà ngờ Thẩm Mộng Như lại không biết liêm sỉ đến mức này!
Tử Hạ bước lên chắn trước mặt Cận Ngôn, cô thu đồng tử dồn cả tầm nhìn vào Thẩm Mộng Như đang đối diện.
"Tôi không ngờ gương mặt của Thẩm tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn rất dày! Cô đang giả vờ hay thực sự quên Mặc Cận Ngôn chính là chồng tôi! Anh ấy và cô hoàn toàn không có khả năng!"
Mặc Cận Ngôn sững người nhìn Tô Tử Hạ, anh không nghĩ Tử Hạ sẽ phản ứng mạnh như thế.
Dáng vé này là đang ghen sao?
"Cô bên cạnh anh ấy là vì cái gì thì chính cô biết rõ, còn tôi! Tôi muốn ở bên anh ấy, muốn chăm sóc anh ấy bởi vì tôi yêu anh ấy.
Còn cô! Cô có yêu anh ấy hay không?"
Mặc Cận Ngôn chết lặng, anh cảm nhận rõ tim mình bắt đầu đập rất nhanh, vừa bất an vừa lo lắng.
Không phải vì anh cảm động bởi sự "chân thành" của Thẩm Mộng Như kia mà là đang mong chờ câu trả lời từ Tô Tử Hạ.
Đáp án của cô ấy là....
Thôi bỏ đi, Tô Tử Hạ thay đổi có lẽ chỉ là muốn hòà thuận với anh, ngay cả lần cô nói thích anh hôm đó Mặc Cận Ngôn vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
Càng mong chờ lại chỉ càng thất vọng.
Tô Tử Hạ nhìn ánh mắt đen láy của anh, không biết từ lúc nào hình bóng người đàn ông mà cô quyết liệt chối bỏ đã khắc sâu vào tim, ăn sâu vào từng mạch máu.
Cô nắm chặt tay, ngữ điệu kiên định lấy hết dũng khí thốt ra từng chữ một:
"Tôi yêu anh ấy!"
Chả thể tả nổi biểu cảm của Mặc Cận Ngôn sau khi nghe xong câu trả lời, có lẽ là sẽ chuyển màu nhưng không hề chuyển sắc.