Bốn giờ chiều, dì Thẩm trở về với hai túi lớn nguyên liệu do Tử Hạ dặn dò đi mua.
Cô loay hoay rửa rồi chế biến mãi đến sáu giờ tối thì bữa ăn mới hoàn thành.
Tô Tử Hạ nhìn những món ăn đẹp mắt bày trí gọn gàng trên bàn mỉm cười hài lòng.
Tay nghề của mình cũng không tệ
Dì Thẩm chấp tay dưới cằm rồi cười mỉm.
Đây là cô vợ nhỏ chuẩn bị bữa tối cho chồng đây sao?
Cứ tưởng cảnh này dì ấy sẽ không bao giờ được chứng kiến trong đời.
Dì Thẩm chăm sóc Cận Ngôn từ nhỏ thương yêu như chính con ruột của mình.
Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn qua cô gái nào.
Dì ấy còn tưởng Cận Ngôn sẽ không thể nào có bạn gái nếu cứ cắm đầu vào công việc như vậy.
Thế mà đùng một cái là kết hôn làm cho dì hoang mang đến choáng váng mấy ngày liền
Nhưng nửa năm nay ngay cả một cuộc nói chuyện bình thường của đôi vợ chồng trẻ này cũng không có, huống hồ gì là tình huống như ngày hôm nay.
Thế này cũng rất tốt, mong là Tử Hạ nghĩ thông mà chung sống hoà hợp với Cận Ngôn.
Dì Thẩm con lên phòng tắm đây, anh ấy về thì dì lên gọi con
Vâng, phu nhân
Tô Tử Hạ tháo chiếc tạp dề đặt cẩn thận lên giá, lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ hí hửng đi lên phòng.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hai mươi phút :
Cận Ngôn cũng sắp về tới rồi nhỉ
Tô Tử Hạ mở Vali tìm một chiếc váy ngủ để thay, nhưng đột nhiên dừng động tác rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Cô đi đến mở cửa căn phòng đối diện phòng mình.
Cửa mở ra, trời ơi! Cả trung tâm thương mại như ở đây cả vậy.
Từ quần áo, giày dép, trang sức,....!được sắp sếp ngăn nắp gọn gàng mà nhiều đến hoa cả mắt.
Đương nhiên tất cả đồ ở đây đều do Mặc Cận Ngôn chuẩn bị cho cô, mà còn do chính tay anh chọn từng cái một.
Anh ấy bảo cô cứ sử dụng thoải mái, nhưng vì để giữ khoảng cách và không muốn liên quan đến anh nên Tô Tử Hạ chẳng thèm đến đây xem thử.
Mắt nhìn của Cận Ngôn rất tinh, nhìn vào bộ nào Tử Hạ cũng cảm thấy rất ưng ý.
Cô đi một vòng rồi chọn chiếc áo ngủ màu trắng dài gần đến mắt cá chân.
Trời hôm nay hơi lạnh cũng nên mặc kín đáo một chút, vả lại Cận Ngôn rất ghét nhìn phụ nữa ăn mặc hở hang.
Loay hoay mãi đã cũng bảy giờ tối, bụng cũng đã bắt đầu cồn cào.
Tử Hạ bắt đầu lo lắng có khi nào Cận Ngôn nghĩ cô giở trò nên mới không về.
Chuyện anh ngủ lại công ty là hết sức bình thường.
Về đến nhà thì anh đi ngay đến phòng làm việc để tránh chạm mặt Tử Hạ rồi cô lại không vui.
Nhưng lúc sáng anh ấy nói sẽ về mà, chắc công việc hôm nay nhiều nên mới về trễ thôi, đợi thêm tí nữa vậy.
Dì Thẩm lo lắng nhìn Tử Hạ trông có vẻ đã mệt, vẫn ngồi đấy chống cằm nhìn đăm đăm ra cửa.
Phu nhân hay là dùng bữa trước đi?
Không, tôi đợi anh ấy về
Dù đói sắp lả người nhưng Tử Hạ vẫn cố gượng dậy.
Nhưng sao lâu như vậy vẫn chưa về? Có khi nào là không về thật chứ? Chắc không đâu, đợi thêm chút nữa thôi mà, để bụng kêu thêm một lát cũng chẳng ăn nhằm gì.
Dù Thẩm thấy Tử Hạ như vậy có chút lo lắng, vốn sức khoẻ cô đã yếu mà bây giờ lại nhịn đói lâu vậy sẽ không tốt.
Dì liều một phen gọi cho thư kí của Mặc Cận Ngôn.
Bên phía công ty, Mặc Cận Ngôn vẫn đang ngồi thảo luận dự án mới cùng đối tác.
Anh quá tập trung nên quên mất chuyện về sớm.
Tần Thiệu Đình thư kí của Cận Ngôn thấy chuông điện thoại của anh reo lên.
Là dì Thẩm, sao hôm nay lại gọi cho sếp giờ này? Anh đưa tay tắt máy, định sau khi Cận Ngôn xong việc thì báo lại sau.
Nhưng rồi lại reo lên lần thứ hai, rồi lần thứ ba...Có khi là chuyện quan trọng thì sao, của phu nhân chăng? Anh mạo gan bắt máy :
Alo dì Thẩm
Phiền anh nói lại với ngài Mặc.......
Tôi biết rồi
Tần Thiệu Đình gõ cửa phòng họp rồi bước vào, lập tức ánh mắt lạnh như băng của Mặc Cận Ngôn làm anh lạnh cả sống lưng.
Thư kí Tần, cậu muốn bị đuổi việc sao?
Dạ chủ tịch có chút chuyện nhỏ....
Mặc Cận Ngôn nhíu mày, bỏ bản thảo xuống bàn rồi ra hiệu cho bên tối tác đợi anh một lát.
Nói đi
Tần Thiệu Đình đi đến gần cúi đầu nói nhỏ vào tai Cận Ngôn :
"Phu nhân lúc chiều xuống bếp nấu vài món đợi ngài về, đến giờ vẫn chưa ăn gì"
Mặc Cận Ngôn bất giác đứng bật dậy, ánh mắt còn sắt bén hơn lúc nãy nhìn đăm đăm vào anh.
Thư kí Tần bỗng run lên bần bật, đây là dự án cả trăm tỷ chứ đâu phải trò trẻ con.
Vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải trì hoãn giữa chừng
Phen này Trần Thiệu Đình mình bị đuổi việc mất thôi.
Sao không nói sớm với tôi
Cận Ngôn tức giận cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh đi thẳng ra cửa, trước sự ngỡ ngàng của bên đối tác.
Anh bỏ lại một câu tỉnh bơ rồi đi nhanh ra ngoài :
Xin lỗi, hôm nay không tiện, dự án này để hôm khác bàn tiếp vậy.