Trùng Sinh Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng


Tử Hạ tỉnh lại một lần nữa cũng đã là xế chiều, người cô nặng trĩu, cả người đau mỏi tưởng chết đi được, không có chút sức lực nào.

Nhưng cơ thể lại sảng khoái dễ chịu, không giống như lúc thấm đẫm mồ hôi bị anh giày vò trên giường đêm qua.
Chắc hẳn anh đã tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi, đến cả mái tóc rối bù cũng đã gọn gàng trở lại, còn có mùi thơm của dầu gội.

Chỉ là chưa mặc quần áo vào.
Có lẽ vì mở mắt ra đã phát hiện mình vẫn còn đang trong phòng, đồng thời cảm giác được cơn đau mơ hồ khó chịu ở bên dưới, nên không cần nhớ lại, Tô Tử Hạ cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua đều là thật.
Tử Hạ mở mắt ra nhìn trần nhà và đèn trần, vẫn ngơ ngẩn, nhớ lại mọi chuyện tên họ Mặc thối tha kia đã khiến cô đến nông nỗi này.
Cô lại đảo mắt nhìn trời ngoài cửa sổ, trời cũng đã sắp tối rồi!
Nhưng ý thức của cô giờ rất mơ hồ, cô giơ tay lên sờ trán, chạm phải một miếng hạ nhiệt hình chữ nhật.

Cô bóc miếng dán hạ sốt xuống, nhìn một chút rồi lại nhắm mắt để làm giảm cảm giác choáng váng trong đầu, trong lòng thầm mắng Mặc Cận Ngôn vài câu.
Biết rõ đêm qua cô đã phát sốt lên rồi mà còn làm cả đêm.

Với chuyện xảy ra đêm qua, nếu không phải mấy tháng nay cô để ý rèn luyện cơ thể, kiên trì vận động nên thể chất đã khỏe hơn nhiều, thì chắc có lẽ đã tàn hơn bây giờ sau một đêm phóng túng quá độ như đêm qua rồi.
Phải dùng đến cả miếng dán hạ sốt này, hơn nữa bây giờ mới nhớ đến mình không chút sức lực nào, nên cô đoán hẳn là mình sốt cao, mà đêm qua cô còn say ngà ngà do có uống vài ly tại bữa tiệc.
Chẳng trách bây giờ cô cảm thấy mình choáng váng chóng mặt khó chịu như vậy.
Tử Hạ vẫn nằm trên giường chống chọi với cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng dù cố gắng nửa ngày cô vẫn không thể ngồi dậy nổi.

Chỉ cần cô hơi nhúc nhích là đã cảm thấy cả thế giới muốn điên đảo.
Say rượu thật là khó chịu.

Cô quay đầu liếc nhìn gói thuốc giải rượu trong góc tủ cạnh giường.

Mặc Cận Ngôn biết cô tỉnh dậy sau khi say sẽ rất bức bối nên mua sẵn cho cô.

Thế nhưng cô không chỉ không uống, mà cuối cùng còn biến thành như thế này...
Cô lại áp miếng dán hạ sốt lên đầu rồi thả tay xuống, nghiêng đầu sang một bên.

Bất chợt khuôn mặt đẹp trai và bóng dáng đàn ông cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thấy Mặc Cận Ngôn vẫn còn ở trong phòng, tuy anh đã mặc quần áo, nhưng vết cào đỏ ửng chói mắt trên cổ anh vẫn làm nhức mắt cô.

Đây đều là vì đêm qua cô bị hành hạ kêu khóc khàn cả giọng mà phát tiết lên người anh.
Tô Tử Hạ liền ngồi bật dậy, nhưng động tác quá nhanh quá mạnh, khiến cho cô còn chưa kịp trừng trộ thì đã đột ngột đờ người ngã ra sau.

Đầu cô đập xuống gối thì không còn đau nữa, nhưng cảm giác choáng váng lại khiến cô khó chịu hừ một tiếng.

Cô giơ tay lên ôm đầu, lại đau đớn rên thêm tiếng nữa.
Anh bê cốc nước thủy tinh trong tay, nhìn thấy cô ngã xuống gối như vậy thì đến gần, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô:
"Nằm yên, tỉnh rồi thì uống thuốc hạ sốt đi."
"Đồ giả nhân giả nghĩa" - Tử Hạ hậm hực nhìn anh.
Mặc Cận Ngôn chỉ cười lạnh không trả lời.
Tử Hạ liếc thấy cốc nước được anh đặt ở đầu giường, còn chưa trả lời thì anh đã đỡ người cô dậy, lấy chiếc gối mềm mại kê sau lưng cho cô, để cô tựa người vào giường, dễ dàng uống thuốc.
Tử Hạ không còn chút sức lực nào, nhìn thấy thái độ anh vẫn ngang nhiên thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra thì tức đỏ cả mắt.
Lại thêm những chuyện đêm qua ào ạt trở lại khiến cơn giận của cô bùng nổ.

Cô không chút do dự, ngồi thẳng dậy cố sức đẩy người đàn ông đang định cho cô uống nước ra.
Nhưng cô làm gì có sức, vừa rồi còn không thể ngồi vững được.

Mặc Cận Ngôn không bị đẩy xuống giường, nhưng ly nước trong tay anh suýt chút nữa bị cô làm đổ.

Anh giữ vững ly nước rồi đặt lên cạnh giường, đồng thời một tay kia cầm lấy cổ tay Tử Hạ, giữ lấy cơ thể sắp đổ của cô.
"Sốt nguyên một ngày một đêm rồi, đừng tự phí sức nữa, em ngoan ngoãn uống thuốc đi."
Tô Tử Hạ ngước mắt lên nhìn dáng vẻ ung dung bình thản của anh thì lại phát hỏa, hít thở vài lần mới nói ra được một câu trọn vẹn, vừa lạnh lùng vừa cố nén giận:
"Anh còn biết em sốt một ngày một đêm sao? Vậy sao đêm qua anh vẫn không chịu dừng lại? Em đã cầu xin anh như vậy mà anh cũng không chịu dừng"
Anh ngồi xuống bên mép giường, nhìn ánh mắt như sắp đóng băng của cô, chạm vào gò má nóng hầm hập như đang dỗ dành.

Anh thoáng nở nụ cười, ấm áp nói:
"Em càng cầu xin thì anh càng không thể khống chế được chính mình.

Xin lỗi, sau này anh sẽ nhẹ hơn một chút."
Một đêm phóng túng, hiện tại trên người Tử Hạ không có mảnh vải nào.

Cô thấy Mặc Cận Ngôn đã ăn mặc nghiêm chỉnh thì máu nóng lại càng sôi trào, cô mấp máy môi, ngoài mắng chửi ra thì không còn muốn gì nữa.
Cô đang định đánh người thì anh đã nhét thuốc vào miệng cô.

Vị đắng lập tức tràn ra khắp trong miệng, anh cũng lập tức kề ly nước bên miệng cô.
Tử Hạ không thể không nhanh chóng uống nước để nuốt thuốc xuống.
Nhưng cổ họng vẫn còn đau, bây giờ lại uống không ít nước nên lập tức bị sặc.

Cô ho khan vài tiếng, anh liền đặt tay lên lưng cô vỗ nhẹ nhàng vài cái.

Dù anh có nhẫn nại thì cũng không thể xóa được hành động tối qua được đâu, chỉ mới hai lần mà đã đến nông nồi này rồi, sau này về lâu về dài thì còn thê thảm đến đâu nữa?!
Hôm qua vật lộn như vậy, thấy bây giờ anh đã ăn mặc nghiêm chỉnh, lại nhớ đến cử chỉ xâm lược đàn áp không thể ngăn cản được của anh đêm qua, Tử Hạ hắng giọng vài cái rồi nghiêng đầu đi ho tiếp, không muốn nhìn mặt anh nữa.
"Lúc sáng anh mới gọi bác sĩ đến đây kê thuốc cho em.

Em vừa có rượu trong người, đêm qua lại còn bị nhiễm lạnh quá nhanh nên mới sốt cao mãi không hạ được.

Uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi nhiều, hết sốt là sẽ khỏe thôi." Tay của anh vẫn dán lên lưng cô, lúc Tử Hạ ho khan thì lại vỗ về.
Tử Hạ muốn đi xuống giường, nhưng động tác nhẫn nại dịu dàng không ngừng của anh vẫn vững vàng giữ cô lại trên giường, không để cho cô dễ dàng rời khỏi.
"Em chắc chắn có thể xuống giường với bộ dạng như thế này không?" Giọng nói của anh đều đều bình thản, nhưng câu nói này dường như có hai nghĩa.
Bộ dạng hiện nay của cô?
Đây là đang nhắc nhở cô à?
Tử Hạ cuối cùng đành phải giật lấy cái chăn bên cạnh, túm một góc chăn trùm lên người mình, quấn kín người không còn khe hở để che đi mấy dấu vết hồng hồng tím tím trên cơ thể.
Thấy cô sốt cao đến mức gương mặt đỏ hây hây mà còn có sức nổi giận giằng co với mình, Mặc Cận Ngôn khẽ cười:
"Nằm xuống đi, anh đắp chăn giúp em."
Tử Hạ kéo một góc khăn, tức giận nói:
"Không cần! Bây giờ đến gần anh thì càng nguy hiểm hơn nữa! Tránh ra, để em tự làm."
Đáy mắt anh thể hiện ý cười, rõ ràng đêm qua là ai cứ bấu chặt anh không buông lại còn đáp trả rất nồng nhiệt còn thừa nhận tình cảm khiến anh nhất thời không kiềm chế nổi, đến lúc chịu không nổi thì trở mặt đôi co.

Nhưng dù sao cô cũng đã thành ra như vầy rồi thì anh cũng không muốn so đo, nhẫn nại với cô một chút vậy.
"Em dần quen với nó đi, thể lực kém như vậy mà đòi trách anh mạnh tay sao? Ngoan ngoãn nằm đây, anh bê thức ăn lên cho em, ngủ cả ngày rồi lại vừa mới uống thuốc nên phải ăn chút gì đó?"
"Anh nấu sao?" - Tử Hạ tò mò hỏi ngay.
"Em muốn ăn đồ anh nấu? Hửm!"
"Ăn" - Trả lời dứt khoát.
Mặc Cận Ngôn xoa nhẹ đầu cô: "Được"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui