Trong gian phòng khách rộng lớn sa sỉ với cách phối màu hơi chói mắt, còn lại đều là những món đồ trang trí đắt tiền đầy những màu xanh đỏ lòe loẹt.
Đây rốt cuộc là hai mẹ con Tô Tử Yên đã biến Tô Gia thành nhà búp bê từ lúc nào rồi, thật là chướng mắt.
Lý Nguyệt tỏ thái độ thân thiện đến lố, bà ta còn lấy loại trà quý của nhà ra mời hai người.
Đúng là có Mặc Cận Ngôn đi cùng thì dưới chân đều nở đầy hoa hồng.
Bà ta thay đổi thái độ rất nhanh kể từ lúc thấy anh đi đến cùng cô.
Cả Tô Tử Yên cũng chẳng khác gì, vừa dùng cử chỉ thùy mị tiếp chuyện với những lời nói có cánh ngọt như mật.
"Từ lúc anh chị kết hôn thì đây là lần đầu tiên hai người về thăm Tô Gia đấy! Cũng phải, anh chị thường xuyên cãi vã như thế mà, nay nhìn anh chị hạnh phúc như vậy em và mẹ cảm thấy rất vui"
"Phải đó, hay là hôm nay hai đứa ở lại đây một hôm để bồi dưỡng tình cảm gia đình, đều là người một nhà cả mà"
Hai mẹ con Tô Tử Yên thay nhau buông lời hay ý đẹp không ngừng, họ cũng quên tuốt đi chuyện cãi vả với Tô Tử Hạ hôm trước mà chị chị em em, mẹ mẹ con con ngọt sớt.
Mặc Cận Ngôn vẫn ngồi im lặng không nói gì, cứ tỏ vẻ đang rất lắng nghe hai mẹ con họ nói, Tử Hạ cũng chỉ cười rồi gật đầu tán thưởng.
Diễn hay thật!
Mặc Cận Ngôn nhíu mày, nâng cánh tay nhìn vào chiếc đồng hồ, đã hơn 10 phút trôi qua.
Anh đã cố nhẫn nhịn ngồi đợi hai mẹ con họ mở miệng về việc Tử Hạ bị bỏ thuốc, sẵn dịp lôi chuyện mà cảnh cáo vài câu mập mờ.
Nếu đã thích vòng vo như vậy thì đừng trách vì sao lại nói thẳng!
"Tôi đến đây là có chuyện tìm Tô tiểu thư đây" - Anh đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Tô Tử Yên.
"Anh tìm em á! Chuyện gì quan trọng lắm sao?" - Tô Tử Yên cân cẩn lên hí hửng hỏi lại.
Mặc Cận Ngôn khẽ cười lạnh, cho dù là nét lạnh hay ấm thì nụ cười này đều khiến cho Tô Tử Yên tim đập loạn xạ.
Tìm đâu ra một nam nhân vừa anh tuấn lại vừa giàu có như thế này.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng đủ để Tô Tử Yên tự ảo tưởng vài chuyện điên khùng.
Hôm nay lại đặc biệt đến tìm mình, là đang chuyển sự chú ý đến mình rồi sao?
Mặc Cận Ngôn đặt mạnh ly trà xuống bàn, sắc thái gương mặt anh sẵm lại, ngữ điệu lạnh băng đầy cảnh cáo:
"Việc Tử Hạ bị bỏ thuốc ngay trong buổi tiệc sinh nhật của cô Tô đây tôi cảm thấy rất trùng hợp" - Vừa nói Cận
Ngôn vừa nhìn đăm đăm Tô Tử Yên.
Tô Tử Yên mặt xám xịt, vài giây ảo tưởng kết thúc, vài ngón chân khẽ run lên rồi co quắm lại.
Cô ta nhìn Mặc Cận Ngôn bằng ánh mắt không biểu cảm nhưng lòng thầm hoảng loạn.
Lời nói đầy ám chỉ như vậy, liệu có phải là anh ấy đã điều tra ra được gì rồi sao?
"Anh...anh đang nói là trùng hợp sao? Em chỉ cảm thấy là kẻ đứng sau lợi dụng tiệc đông người nên mới giở trò"
"Vậy cô Tô có thể giải thích cho tôi biết vì sao người mang Tử Hạ trong lúc thuốc đang phát tán đến cho đám đàn ông kia lại là Chu Yên Nhiên, bạn thân của cô Tô đây!" - Giọng nói của anh trầm khàn đến lạnh người.
(1
"Làm...!làm sao em biết được, có lẽ cô ta đã thông đồng cùng ai khác thì sao? Anh đang nghi ngờ em sao? Em không thể là kẻ hãm hại chị của mình được"' - Tô Tử Yên không ngừng giải thích.
Lý Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Tô Tử Hạ, bà ta liền giở giọng đáng thương tiếp sức bào chữa cho Tô Tử Yên:
"Đúng vậy, Tiểu Yên con bé rất yêu thương Tử Hạ, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì làm hại đến chị nó được, con rể à! Con đừng nghi oan cho con bé như vậy!"
Giữa Tử Hạ và Tô Tử Yên thì hai từ yêu thương hắn là phải để vào ngoặc kép rồi mới dịch nghĩa tiếp được.
Với cả tiếng con rễ cũng gọi thuận miệng ấy nhỉ!
Tô Tử Hạ tay nắm chặt thành quyền, không ngồi yên thêm được nữa.
"Dì và em sao lại nhạy cảm như vậy, Cận Ngôn đã nói câu nào khẳng định là Tử Yên đã hại chị chứ..." - Cô lạnh giọng nói từng câu đầy hàm ý.
"...Hay là em !có tật giật mình!