Mặc Cận Ngôn bước vào trong căn nhà hoang lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt, thấy bọn tai sai của Tô Tử Yên đã nằm rạp dưới đất, bị hạ gục một cách tàn nhẫn bởi người của anh.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng trong không gian ảm đạm đó, bóng dáng của Tô Tử Hạ không hề xuất hiện.
Thay vào đó, trên nền đất lạnh lẽo, Khương Nhã nằm bất động, thân thể đầy máu và vết thương.
Trái tim anh thắt lại, lập tức quỳ xuống cạnh bà, đôi tay vội vàng tháo gỡ những sợi dây trói, từng ngón tay dịu dàng như sợ làm đau thêm cho bà.
"Bá mẫu, người không sao chứ?"
Cận Ngôn lo lắng hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi sợ hãi.
Trong phút chốc, bà Khương Nhã yếu ớt mở mắt ra, cặp mắt vốn nhuốm đượm đau khổ bỗng lóe lên một tia vui mừng khi thấy anh.
Nhưng niềm vui ấy chỉ lướt qua, ngay sau đó là nồi sợ hãi lo lắng khôn nguôi.
"Tử Hạ...!con bé...!mau cứu Tử Hạ..."
Giọng bà thều thào, đôi tay yếu đuối nắm chặt lấy vạt áo của Mặc Cận Ngôn, ánh mắt bà đầy thống khổ khi nhìn về phía cuối căn phòng, như muốn truyền cho anh tất cả sức lực còn lại của mình.
Bàn tay đầy máu của bà chỉ về hướng mà Tô Tứ Yên đã lôi Tứ Hạ đi.
Trong khoảnh khắc, Long Tử Khiêm xuất hiện, gương mặt lo lắng, anh bước nhanh đến bên cạnh Mặc Cận Ngôn, nhẹ nhàng đỡ lấy Khương Nhã, an ủi bà một cách dịu dàng.
"Cận Ngôn, tôi sẽ chăm sóc cho bác Nhã.
Anh mau đi cứu cô ấy đi! Không ai biết Tô Tử Yên sẽ làm gì với Tử Hạ trong rừng đâu."
Anh dứt lời, đôi mắt kiên định nhìn Mặc Cận Ngôn, ánh mắt như muốn nói rằng anh sẽ bảo vệ bà Khương Nhã bằng mọi giá.
Không một chút chần chừ, Mặc Cận Ngôn gật đầu, buông tay Khương Nhã ra, rồi lao thẳng về phía cánh rừng phía sau căn nhà.
Đôi chân anh lao đi như cơn gió, không hề do dự, không một chút ngập ngừng.
Trong tim anh chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: tìm được Tô Tử Hạ và đưa cô ra khỏi sự nguy hiểm.
Khi bìa rừng dần hiện ra trước mắt, Tô Tử Yên dừng chân lại, khuôn mặt cô ta ánh lên một nụ cười đầy mừng rỡ.
Cô ta nhìn thấy lối thoát ngay trước mắt, chỉ cần một bước nữa thôi, cô sẽ thoát khỏi sự truy đuổi và có thể trở lại để hoàn thành mối hận thù.
"Đoàng"
Tiếng súng vang lên chói tai, xé tan bầu không khí yên tĩnh của khu rừng.
Cô ta đứng sững lại, cơ thể cứng đờ như tượng đá.
Kế hoạch trốn thoát của cô ta bồng chốc tan biến như bong bóng xà phòng.
Tô Tử Yên run rẩy, từ từ ngoảnh đầu lại.
Cách đó không xa, Mặc Cận Ngôn đứng lặng, đôi mắt anh rực lên sự tức giận, một cơn thịnh nộ bừng cháy trong đáy mắt, như muốn nuốt chửng cô ta ngay lập tức.
Quần áo anh lấm lem bùn đất và màu máu đỏ rực, đôi tay cầm chặt khẩu súng, hướng thẳng về phía cô ta, không hề nao núng.
Lòng bàn tay anh nắm chặt, ngón tay chỉ chờ sẵn trên cò súng, sẵn sàng đoạt mạng Tô Tử Yên bất cứ lúc nào.
Mặc Cận Ngôn nói, từng lời đanh thép như những mũi dao đâm sâu vào tâm can Tô Tử Yên.
"Cô thử tiến thêm một bước nữa xem! Tôi sẽ bắn vỡ đầu cô."
Giọng anh trầm thấp, nhưng chứa đựng sự uy hiếp đến lạnh sống lưng.
Tô Tử Yên bất giác rùng mình, cứng đờ.
Cô ta không thể nói được lời nào, không dám nhúc nhích, chỉ đứng đó, bất động, với đôi mắt hoảng loạn.
Ngay lúc đó, Tần Thiệu Đình và vài người khác xuất hiện, nhanh chóng lao đến và giữ lấy Tô Tử Yên, kéo cô ta lại trước mặt Mặc Cận Ngôn.
Tô Tử Yên bị đè xuống đất, nhìn lên anh với ánh mắt đầy lo sợ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy cái giá của những gì cô ta đã gây ra.
Mặc Cận Ngôn cúi xuống, ánh mắt như muốn thiêu đốt từng mảnh hồn của Tô Tử Yên, từng lời nói của anh lạnh lùng và đầy oán hận.
"Tô Tử Hạ đang ở đâu?"
Anh nghiến răng, từng chữ như đinh đóng vào tâm trí của Tô Tử Yên.
Cô ta vẫn lặng im, ánh mắt lấp lánh vẻ hoang mang.
Mặc Cận Ngôn không cần thêm một lời nào nữa, trong khoảnh khắc anh đã nhận ra, cô ta ở đây vậy còn Tô Tử Hạ đang ở đâu?
Lồng ngực anh đập mạnh, cơn giận dữ cuộn trào trong lòng.
Anh đưa tay bóp chặt cổ Tô Tử Yên, lôi cô ta đến bên vách đá, nhấc bổng hai chân cô ta lơ lững giữa trời.
Chỉ cần anh buông tay là thi thể cô ta sẽ nằm ngay dưới vực.
Giọng anh trầm như âm thanh vọng về từ địa ngục.
"Nói hoặc chết! Cô chọn đi!