Chu Yên Nhiên giống như một con linh cẩu khát máu, nhe nanh nhớt nhát và giơ móng vuốt gớm ghiếc, từ từ tiến về phía Tô Tử Hạ.
Bước chân của cô ta chậm rãi nhưng lại đầy sát khí, mỗi bước đi càng làm lộ ra vẻ hiểm độc và đáng sợ, ánh mắt chứa đựng niềm hận thù sâu sắc, chỉ chực chờ cơ hội báo thù.
Cứ mỗi bước, cô ta lại gằn lên nỗi căm ghét, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén cứa vào không gian im lìm của hang động tối tăm.
Khi chỉ còn cách Tô Tử Hạ ba bước, Chu Yên Nhiên dừng lại, cặp mắt cô ta chứa đầy tà ý.
Cô ta đưa lưỡi dao sắc bén trong tay lên, áp nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Hạ, đôi mắt bùng lên sự ghen tị và phẫn nộ, như thể
Tô Tử Hạ chính là nguyên nhân khiến cuộc đời cô ta chìm trong bóng tối.
"Sao ông trời lại có thể trao cho kẻ lẳng lơ như cô một gương mặt hoàn hảo như thế này chứ?"
Chu Yên Nhiên cất tiếng nói chua chát, giọng cô ta sắc lạnh, mỗi chữ như cứa sâu vào tâm trí của Tô Tử Hạ.
"Ngay bây giờ, tôi sẽ rạch nát nó! Để xem, còn gã đàn ông nào dám bao bọc một con nhỏ bị hủy dung như cô không?"
Cô ta nói rồi, nắm chặt lưỡi dao trong tay, nhắm ngay má của Tô Tử Hạ và chuẩn bị rạch một đường thật sâu.
Nhưng ngay lúc ấy, trong giây phút cận kề với nguy hiểm, Tô Tử Hạ đã nhanh trí nắm một ít cát trong lòng bàn tay, hất thẳng vào mắt Chu Yên Nhiên.
Cô ta đau đớn la lên, hai tay ôm lấy mắt, lưỡi dao rơi xuống đất, tạo thành âm thanh lanh lảnh vang lên trong không gian chật hẹp.
"Á...!Con d*...!mày thoát ra từ lúc nào?"
Chu Yên Nhiên giận dữ quát lên, cố lấy lại tầm nhìn.
Nhưng Tô Tử Hạ không để mất thời cơ, cô nhanh chóng nắm chặt miếng thủy tinh sắc bén mà cô đã tìm thấy lúc bị Tô Tử Yên đẩy vào trong hang, quyết tâm tự giải thoát cho mình.
Cô may mắn kịp thời thoát ra được một bên tay nếu không vừa rồi đã ăn ngay một đường dao trên mặt.
Cô cố sức cứa vào phần còn lại của dây trói, lòng bàn tay rỉ máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống nền đất lạnh.
Đôi mắt cô bừng lên ý chí kiên cường và giọng nói vang lên đầy đanh thép, không còn sự yếu đuối nào sót lại.
"Tôi không phản kháng với Tô Tử Yên vì cô ta nắm giữ mạng sống của mẹ tôi,"
Tô Tử Hạ nói, ánh mắt chứa đựng sự khinh bỉ khi nhìn vào Chu Yên Nhiên.
"Nhưng kẻ như cô thì có tư cách gì đấu với tôi?"
Chu Yên Nhiên vẫn cố gắng lấy lại tầm nhìn, nhưng khi nhìn thấy vẻ khinh miệt trên gương mặt Tô Tử Hạ, cô ta bùng nổ cơn giận dữ.
Không do dự, cô ta lao về phía Tô Tử Hạ với con dao trên tay, quyết tâm sống chết với người con gái trước mặt.
Chu Yên Nhiên cất giọng điên loạn, tràn đầy tuyệt vọng, như thể cô ta không còn gì để mất.
"Nếu tao không giết được mày, thì cùng chết chung đi! Gia đình của tao, tao cũng không cứu nổi nữa rồi!
Chu Yên Nhiên thét lên, từng bước chân lảo đảo nhưng mang đầy sát khí.
Tô Tử Hạ không lùi bước, cô bắt lấy tay Chu Yên Nhiên, tay còn lại dồn toàn lực đấm thẳng vào ngực cô ta, rồi gạt chân cô ta ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong chớp mắt, Tô Tử Hạ nhanh chóng bẻ ngược tay Chu Yên Nhiên ra sau, nhấn chặt đầu cô ta xuống ngay mép vực, khiến cho nửa thân người của cô ta chỉ còn bám trên nền đất, phần còn lại treo lơ lửng trước vực sâu thăm thăm.
Chu Yên Nhiên hoảng sợ mở mắt, cảm nhận hơi lạnh từ vực sâu không đáy phía dưới.
Lúc này, vẻ kiêu ngạo và hung hãn trên gương mặt cô ta hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.
Cô ta run rẩy, cất tiếng cầu xin yếu ớt, gần như van lơn.
"Tha cho tôi...!làm ơn..."
Tô Tử Hạ giữ chặt cô ta, nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của Chu Yên Nhiên mà không một chút cảm thương.
Cô ta nghĩ đến tất cả những gì mình đã chịu đựng, từ âm mưu bấn thỉu của Tô Tử Yên cho đến những thủ đoạn độc ác của Chu Yên Nhiên.
Nhưng lời nói vừa nãy của cô ta đã khiến Tô Tử Hạ có chút suy ngẫm, như thể đang che giấu một sự thật kinh hoàng hơn.
"Gia đình của cô, cô cũng không cứu nổi nữa là có ý gì?"
Tô Tử Hạ nghiêm giọng hỏi, mắt sáng lên, ánh lên sự cảnh giác.
Cô biết rằng Chu Yên Nhiên không thể nào hành động một mình.
Có lẽ, sau lưng cô ta còn có một kẻ khác, đáng sợ hơn.
Chu Yên Nhiên giật mình trước câu hỏi đó, ánh mắt cô ta ánh lên một nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Giờ đây, cô mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ từ Tô Tử Hạ, người mà cô vẫn luôn coi thường và tìm cách hủy hoại.
Bây giờ, trước mắt cô, Tô Tử Hạ không chỉ là một con cừu yếu đuối mà là một kẻ có thể đoạt mạng mình bất cứ lúc nào.
"Nếu không giết được cô, cô ta sẽ giết cả gia đình tôi!"
"Tô Tử Yên?"
Tử Hạ nhấn mạnh tên cô em gái độc ác với chút nghi hoặc.
"Không....!không phải ....cô ta!"
Chu Yên Nhiên lắp bắp, giọng nói run rẩy đến không thành lời.
Cô ta không còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt lạc đi vì sợ hãi.
Nghe đến đây, Tô Tử Hạ nhíu mày, cảm nhận được một âm mưu lớn đang nhắm vào mình.
Đây không còn là chuyện đơn thuần giữa cô với Chu Yên Nhiên hay Tô Tử Yên.
Còn có một người đứng sau giật dây, kẻ đó không chỉ lợi dụng mà còn điều khiển mọi chuyện, buộc Chu Yên Nhiên phải liều mạng để giữ mạng sống cho gia đình mình.
Một bóng đen nguy hiểm đang bao phủ, kẻ đó là ai mà lại mưu mô như vậy?
Tô Tử Hạ nhìn Chu Yên Nhiên chăm chăm, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi lo lắng không tên.
Kẻ địch thật sự không phải là Chu Yên Nhiên hay Tô Tử Yên, và có lẽ, một cơn bão còn lớn hơn đang chờ đợi cô phía trước.