Tên anh vang lên trong đầu cô, âm vang như một lời hứa hẹn chưa từng phai nhạt, như sự cứu rỗi duy nhất trong đêm tối tuyệt vọng.
Anh đứng đó, sừng sững và mạnh mẽ trước mặt cô, như một vị thần vừa xuất hiện đế kéo cô ra khỏi địa ngục.
Ánh mắt của Tô Tử Hạ dán chặt vào anh, toàn thân run rẩy nhưng lòng cô lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Khoảnh khắc này, mọi nồi đau và sợ hãi dường như tan biển, chỉ còn lại sự ấm áp mà anh mang đến, len lỏi vào từng thớ thịt của cô, xua đi tất cả bóng tối.
Cô nhìn anh, không cần phải nói bất kỳ lời nào, bởi ánh mắt của cả hai đã nói lên tất cả.
Họ nhìn nhau, như thể thời gian ngừng trôi, và thế giới chỉ còn lại hai người.
Mặc Cận Ngôn bước đến gần, cúi xuống, dịu dàng nâng cô dậy và ôm chặt vào lòng.
Hơi ấm từ cơ thể anh làm cô như tan chảy, cảm giác bình yên đến lạ thường.
Anh ôm cô, chặt đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim của anh đập rộn ràng, không còn vẻ lạnh lùng và kiên cường như thường lệ.
Đây là người đàn ông cô đã kết hôn, nhưng lúc này, cô lại nhìn thấy anh với một khía cạnh mới mẻ, yếu đuối và dễ tổn thương.
Anh quỳ xuống, đôi vai nặng nề run rẩy, ôm chặt lấy cô trong cái ôm của sự mất mát, tuyệt vọng và niềm vui vỡ òa.
Đầu anh dựa vào vai cô, tay anh run rẩy siết chặt, dườngnhư không dám bung.
Anh như thể không tin rằng cô vẫn còn đây, vẫn sống và ở trong vòng tay anh.
Mặc Cận Ngôn ngập ngừng, giọng nói như nghẹn lại.
"Anh đến muộn rồi!"
Lời nói của anh khẽ khàng nhưng chứa đựng sự đau khổ, nỗi tiếc nuối không thể diễn tả bằng lời.
Tô Tử Hạ nhẹ nhàng xoa lưng anh, cảm thấy hơi thở anh phả vào cổ mình.
Cô mỉm cười, giọng dịu dàng
"Không! Không muộn chút nào cả."
Cô đẩy nhẹ anh ra, tay đặt vào đôi má lạnh băng của anh.
Khoảnh khắc ấy, Tô Tử Hạ nhìn thấy một điều mà trước đây cô chưa từng thấy ở Mặc Cận Ngôn - hai mắt anh đỏ hoe, và những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt cứng rắn, lạnh lùng ấy.
Người đàn ông trước mặt cô, người chồng tưởng chừng như băng giá và bất khả xâm phạm, lại đang khóc vì cô.
Mặc Cận Ngôn ôm lấy cô lần nữa, ôm chặt và bảo vệ cô trong vòng tay mình, như sợ rằng nếu anh buông ra, cô sẽ tan biến mất.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt và lấm lem bùn đất của cô.
Đó là một nụ hôn dịu dàng, tràn đầy yêu thương, như thể anh sợ rằng bất kỳ cử động nào cũng sẽ làm cô đau.
Anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, siết chặt như thể anh không bao giờ muốn buông ra.
"Anh nghĩ là anh đã mất em rồi! Tô Tử Hạ,"
Anh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào, đầy đau đớn.
Mặc Cận Ngôn, người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng, giờ đây đứng trước mặt cô như một đứa trẻ to xác, vừa đáng thương vừa uất ức, như thể bị bỏ rơi giữa thế giới đầy khắc nghiệt.
Tô Tử Hạ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh.
"Em vẫn ở đây"
Cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào.
"Cảm ơn anh đã đến cứu em."
Cô có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà anh dành cho mình, và chính điều đó đã làm cho trái tim cô thêm ấm áp.
Không cần nói thêm điều gì, sự hiện diện của anh đã nói lên tất cả.
Anh nhẹ nhàng kiểm tra từng vết thương trên người cô, bàn tay anh lướt qua làn da cô, từng động tác đều cẩn trọng và dịu dàng.
"Ngoài các vết bầm và trầy xước, em có bị gì nghiêm trọng không?"
Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Tô Tử Hạ khẽ lắc đầu, mắt cô không rời khỏi anh.
"Không, em ổn lắm"
Cô trả lời, giọng nói tràn ngập sự tin tưởng.
Anh thở phào, ôm chặt cô thêm một lần nữa trước khi từ từ đứng dậy, bế cô lên như thể cô là một bảo vật quý giá.
Cả người cô tựa vào anh, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim anh, từng hơi thở của anh, và biết rằng mình đang an toàn.
Mặc Cận Ngôn đưa mắt nhìn Chu Yên Nhiên, người vẫn còn đứng đó, ánh mắt chứa đầy hoảng sợ và lo lắng.
Anh không thèm nói gì, chỉ ra hiệu cho Tần Thiệu Đình đưa cô ta đi.
Trong đầu anh lúc này chỉ có một điều duy nhất: phải đưa Tô Tử Hạ ra khỏi khu rừng nguy hiểm này, phải chăm sóc cho cô và đảm bảo rằng cô sẽ không bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Anh biết rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai đã gây ra nỗi đau này cho cô, và hai người phụ nữ độc ác kia, dù là ai, cũng sẽ phải trả giá cho những gì họ đã làm.
Nhìn bóng dáng anh bế Tô Tử Hạ đi xa dần, Chu Yên Nhiên biết rằng ngày mai sẽ là cơn bão kinh hoàng nhất mà cô từng đối mặt.
Nhưng trong lúc này, điều đó không còn quan trọng với Mặc Cận Ngôn.
Anh rời đi cùng Tô Tử Hạ, đi sâu vào màn đêm tĩnh lặng, nhưng với anh, đêm tối không còn đáng sợ nữa, bởi vì anh đã tìm lại được một nửa của mình, một người anh nguyện bảo vệ đến cùng, dù có phải đối đầu với bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì.
Anh sẽ không bao giờ để mất cô thêm một lần nào nữa.