Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Edit: Meimei

Tô Tâm Ly nằm nghiêng trên ghế quý phi đặt trước cửa sổ, ánh nắng đầu xuân vẫn như trước thích xuyên vào mắt.

Đời trước vào thời điểm này, thanh danh của nàng tuy bị hai mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết phá hủy nhưng nàng lúc đó không nghĩ đến cuối cùng mình lại rơi vào một kết cục thê thảm như vậy. Bị người bên cạnh thiết kế bởi chính tình cảm chân thành của mình, mọi thứ tốt đẹp của nàng đều bị phá hủy.

Tất cả giống như một cái lưới lớn thu nàng vào bên trong, mà mãi đến khắc cuối cùng nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Bất quá cũng phải cảm ơn lòng tốt của Tô Diệu Tuyết một khắc kia đã nói hết tất cả để cho nàng không phải làm một con quỷ hồ đồ không biết gì, vì vậy đời này được sống lại, nàng cũng không đến mức làm người hồ đồ.

"Tiểu thư, người tỉnh liền uống thuốc nhé."

Lưu Chu mới vừa vào phòng, thấy Tô Tâm Ly đang nghỉ ngơi lúc này đã mở mắt ngắm nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, xoay người chạy ra ngoài, không bao lâu liền bưng một chén thuốc đến. Nấu thuốc cả một buổi chiều, cho dù phòng đã được đóng kín vẫn ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc, mượn một chút gió xuân liền đem mùi thuốc phân tán đến khắp các ngõ ngách trong phòng.

Lưu Chu thấy Tô Tâm Ly đứng dậy, đặt chén thuốc trên bàn, sau đó nhanh chóng lấy áo choàng khoác lên người Tô Tâm Ly. Lúc này chỉ mới tháng hai, trời vẫn còn rất lạnh, Lưu Chu không hiểu tiểu thư nhà mình rất sợ lạnh tại sao lại nằm nghỉ ngơi bên cạnh cửa sổ, lỡ như bị cảm lạnh thì sao? Hơn nữa trời lại sáng như vậy, tiểu thư làm sao ngủ được? Trước giờ tiểu thư ngủ trưa ở trên giường còn phải kéo rèm cửa sổ lại, nói là chói mắt không ngủ được.

Lãnh cung âm u ẩm ướt, quanh năm đều không thấy được ánh mặt trời. Tô Tâm Ly lúc bị biếm vào lãnh cung là vào thời điểm cuối năm. Một tháng ở trong lãnh cung âm u hẻo lánh, nàng một thân áo lụa mỏng manh luôn mơ có một ngày lại được nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên một khắc sống lại ở bãi tha ma kia, đối với ánh mặt trời nàng càng khát vọng. Lúc ánh sáng mặt trời chiếu trên người nàng, nàng sẽ không cảm thấy chói mắt khó ngủ ngược lại thấy thập phần an toàn.

Những việc Tô Tâm Ly đã trải qua ở đời trước, Lưu Chu tất nhiên không biết cho nên thấy Tô Tâm Ly hành động khác thường có chút không hiểu, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều.


"Tiểu thư, lúc nãy Phương di nương sai người đến hỏi tiểu thư có muốn chọn thêm một vài nha hoàn không. Lúc đó tiểu thư đang nghỉ ngơi cho nên nô tỳ liền tự ý cự tuyệt."

Lưu Chu tuy rằng không thông minh nhưng cũng không ngốc. Thái độ làm người của Phương di nương ác độc, bụng dạ khó lường đừng tưởng rằng nàng không biết. Thu Hòa, Thu Diệp đều là người của bà ta, bây giờ bị tiểu thư đuổi rồi nên bà ta muốn đưa người khác đến. Hừ, không có dễ như vậy đâu!

"Ừ, làm không tệ."

Tô Tâm Ly cười tán dương. Nàng biết Lưu Chu không thông minh nhưng luôn trung tâm che chở bảo vệ nàng, bất quá bên cạnh nàng quả thực cần một vài người cơ trí nếu không mỗi lần đấu với Phương di nương thì nàng phải xung phong đi đầu, gặp tình huống như Thu Thủy ngày hôm nay thì cũng phải tự mình đối phó, đối với thân phận của nàng rất không tốt.

Nàng trước đây thật bị quỷ mê hồn mới nghe lời Phương di nương đuổi Tôn má và Quế má mà mẫu thân để lại cho nàng.

Thu Ba thật ra là một nha đầu thông minh, lại bo bo giữ mình. Đáng tiếc lại tâm cao khí ngạo, người như nàng bất cứ lúc nào cũng có thể ngả về phía khác, không thể tín nhiệm hay trọng dụng, nếu không thời khắc mấu chốt có thể nàng ta sẽ cắn ngược lại nàng, như vậy chẳng phải nàng sẽ chết không có chỗ chôn? Nàng đã chết qua một lần cho nên hiện tại nàng phải thận trọng từng bước một.

"Tiểu thư cũng không thể chỉ có nô tỳ và Thu Ba ở bên cạnh."

Lưu Chu nàng thì không sao, nàng có thể vì tiểu thư làm nhiều việc hơn cũng được, giao cho người khác nàng không yên tâm, thế nhưng tiểu thư thân phận tôn quý, nếu bên cạnh không có người hầu hạ nhất định sẽ bị người khác cười nhạo.

Tô Tâm Ly từ tháp quý phi đứng lên, mái tóc đen đổ xuống, nàng dùng đầu ngón tay vén những lọn tóc ra sau tai, động tác tùy ý nhưng tự nhiên có một loại kiều mị không sao diễn tả. Lưu Chu đứng một bên thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu đến lúc trưởng thành nhất định càng thêm minh diễm động nhân, không đúng không đúng, phải là khuynh quốc khuynh thành.


Tô Tâm Ly ngồi bên cạnh bàn trà, quay lại vẫy vẫy tay với Lưu Chu. Lưu Chu lấy lại tinh thần, vội vàng đi đến.

"Ngươi tìm người đi đến phủ Định Quốc Công một chuyến, để nàng tìm bà ngoại nói ta đang thiếu mấy nha hoàn cơ trí thông tuệ. Sau đó ngươi nói nàng đi tìm mẹ mìn họ Đỗ ở hẻm Thanh Bắc."

Lúc mẫu thân còn sống, đối với Đỗ má có ân. Lúc Phương di nương chưởng quản tướng phủ, nàng với bà không có lui tới, trước đó bà cùng phủ Định Quốc Công cũng không có quan hệ. Có bà hỗ trợ, những người mà bà ngoại tìm cho nàng sẽ dễ dàng không tiếng động được đưa đến bên cạnh nàng. Nàng không muốn bởi vì một việc nhỏ này mà phủ Định Quốc Công và phủ thừa tướng đối đầu nhau, há chẳng phải để cho Phương di nương ngư ông đắc lợi.

Lưu Chu gật đầu, vui vẻ đáp: "Nô tỳ nhất định làm tốt chuyện này. Tiểu thư, trước uống thuốc đã, nếu không thuốc sẽ nguội."

Tô Tâm Ly tiếp nhận bát thuốc trong tay Lưu Chu, nhìn chén thuốc đen thui, nhíu mày, trong dạ dày càng cuồn cuộn. Lưu Chu tưởng nàng sợ đắng, liền cầm mứt hoa quả trên bàn đưa cho Tô Tâm Ly: "Tiểu thư, thuốc đắng dã tật, một hồi liền tốt."

Tô Tâm Ly đứng dậy, đi đến bên giường, lấy một cái khăn, thấm một ít thuốc vào khăn. Lưu Chu trợn to hai mắt, vừa muốn ngăn lại, đã thấy Tô Tâm Ly thu cái khăn lại, nàng nhìn xung quanh 4 phía thấy không có người liền đem toàn bộ thuốc đổ vào chậu cây ở bên cạnh.

"Tiểu thư, đây là... "

Tô Tâm Ly ra dấu chớ có lên tiếng: "Chuyện này không được nói với người khác."


Tô Tâm Ly nháy mắt một cái, tựa như một tiểu hài tử nghịch nghợm. Nàng hiện tại thân thể rất tốt, không muốn uống thuốc gì. Quanh năm triền miên trên giường mặc cho người định đoạt, mỗi ngày còn phải xem hai mẹ con kia diễn kịch, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm.

Lưu Chu lớn hơn Tô Tâm Ly 3 tuổi, thấy bộ dáng của Tô Tâm Ly như vậy nhất thời tình thương của mẹ lan tràn. Lại nghĩ tới tiểu thư thân phận tôn quý, đây rõ ràng là một sự tín nhiệm. Nhìn xung quanh cũng làm một động tác biểu hiện đây chính là bí mật giữa nàng và tiểu thư.

"Tiểu thư, thuốc này có hay không...?"

Sau đó, nàng rất nhanh nghĩ đến đại phu trong phủ là do Phương di nương tìm đến, tám chín phần là người của bà ta. Phương di nương cho người trị bệnh cho tiểu thư? Bà ta ước gì tiểu thư chết đi mới tốt, cho nên thuốc này chắc chắn có vấn đề. Phương di nương chết tiệt, lại dám mưu hại tiểu thư.

"Nô tỳ phải đem chuyện này nói cho tướng gia."

Lưu Chu tức giận, nghĩ Phương di nương quá lớn mật.

"Ngươi có thể cam đoan phụ thân không biết việc này?"

Tô Tâm Ly khẽ cười nói, giọng nàng cực nhẹ nhàng không nghe ra một tia lo lắng.

"Tiểu thư!"

Lưu Chu mở to mắt không dám tin nhìn về phía Tô Tâm Ly.


"Tướng gia sao có thể đối xử với tiểu thư như vậy. Thật quá đáng!"

Tô Tâm Ly nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lưu Chu, thấy buồn cười cũng thấy có chút cảm động. Trong lòng Lưu Chu xem nàng là chủ tử duy nhất, nàng tin nàng vô điều kiện còn vì nàng mà bất bình.

"Nếu tiểu thư biết phía sau Phương di nương có lão gia làm chỗ dựa, vậy tại sao tiểu thư lại cùng bà ta gây hấn?"

Phương di nương này lòng dạ hẹp hòi, hôm nay tiểu thư nói những lời kia, bà ta nhất định sẽ để ở trong lòng.

"Ta muốn chặn con đường đại phú đại quý của bà ta, ủy khuất cầu toàn (ý là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) hữu dụng sao?"

Tô Tâm Ly muốn bồi dưỡng Lưu Chu, không những không dấu giếm mọi việc, nói ra tất cả mà nàng cũng không có ý định che giấu mọi việc.

Đời trước, nàng đối với Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, có thể nói là cầu gì được nấy, không chỉ giúp Phương di nương lên làm phu nhân tướng phủ, Tô Diệu Tuyết làm đích nữ, lúc tứ hoàng tử rơi đài còn đưa nàng ta vào cung, thậm chí cô còn giúp phát triển tiền đồ của những đứa con trai của Phương di nương. Thế nhưng lúc nàng không còn giá trị lợi dụng, bọn họ liền không nhớ tình cũ, không chút lưu tình đá văng nàng.

Nếu tất cả những chuyện mà nàng đã làm đưa nàng đến cục như thế, vậy tại sao nàng phải nhẫn nhịn, phải nhượng bộ. Nếu có cơ hội nhất định phải làm bọn họ tức giận, lúc đó họ mới có thể lộ ra điểm yếu.

"Thu Hòa! Đúng rồi, tiểu thư, không phải có Thu Hòa sao? Ngày kia chính là ngày xét xử, chỉ cần nàng đứng ra chỉ chứng tất cả mọi chuyện do Phương di nương làm. Di nương mưu hại đích nữ, tội danh này không nhỏ, lúc đó tướng gia bị bức bách sẽ không đứng ra giúp bà ta. Cho dù người của Phương gia đứng ra, bà ta cũng không thoát được tội phải ngồi tù cả đời. Về sau xem bà ta làm thế nào để hại tiểu thư?"

Tô Tâm Ly nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lưu Chu, nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, cười cười không nói gì. Thu Hòa, dù sao cũng không thoát khỏi chữ chết. Bất quá nàng muốn câu không chỉ có Phương di nương mà còn muốn con cá lớn Phương gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận