Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Edit: Meimei

Tô Tâm Ly dẫn Lưu ngự y đi đến cửa vừa vặn nghe thấy những lời nói của Tô Bác Nhiên. Nàng đầu tiên là ngẩn người, sau đó híp mắt, hai hàng lông mi chậm rãi rũ xuống, hai vai khẽ run. Ánh sáng của ngọn đèn chiếu lên làn da trắng nõn của nàng càng thêm vẻ nhu nhược khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ hiện lên lòng trắc ẩn.

“Tiểu thư.”

Lưu Chu tiến lên ôn nhu an ủi vài câu. Tướng gia thật quá đáng.

Tô Tâm Ly ngẩng đầu, nhìn nàng cười cười, sau đó quay đầu nhìn Lưu thái y phía bên cạnh: “Khiến ngài chê cười.”

Tuổi còn nhỏ lại giả vờ kiên cường, càng làm cho người khác thương tiếc.

Nàng nhìn một nhà có người đứng hoặc quỳ trong lòng một mảnh băng lãnh. Nàng biết rõ những lời lúc nãy Tô Bác Nhiên nói không phải là lời nói đùa, ông ta thật sự có tâm tư kia. Nếu như nàng không thuận theo tâm ý của ông, ông sẽ không nhớ tới tình thân phụ tử, ngược lại ông sẽ không chút do dự tự mình phá hủy, sau đó sẽ nâng đỡ nữ nhi khác biết nghe lời hơn thượng vị.

Tô Tâm Ly chán ghét Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, thế nhưng lúc này, trong lòng nàng lại càng thêm căm hận Tô Bác Nhiên.

Phương di nương hay Tô Diệu Tuyết đối với nàng tình hữu khả nguyên, con người ai cũng muốn mình cao hơn người khác, muốn đạp lên người khác mà đi, thế nhưng Tô Bác Nhiên không giống như vậy. Tất cả mọi thứ ông ta có được ngày hôm nay đều nhờ ông ngoại, các cậu đề bạt, nói cách khác, chỉ bằng một mình ông ta thì làm sao một thư sinh nghèo không có bối cảnh, không có chỗ dựa có thể ngồi lên được vị trí thừa tướng như hôm nay, thế mà ông ta lại không có lòng báo ân?


Có việc thì nữ nhi ngoan, để cho nàng đi cầu phủ Định Quốc Công hỗ trợ, không có chuyện thì phủ Định Quốc Công chính là cái gai trong mắt ông, hận không thể diệt trừ cho nhanh mà nàng cũng trở thành nghiệt nữ.

Đời trước, cả nhà Định Quốc Công bị chém, nàng bị biếm lãnh cung không người hỏi thăm, cũng là kiệt tác của ông ta.

Lưu Bồi liếc nhìn Tô Tâm Ly đang đứng ở cửa, trong lòng thở dài. Một đứa trẻ không có mẹ, cho dù có Định Quốc Công yêu thương che chở, cũng chưa đủ. Ông hừ lạnh một tiếng, muốn đi vào. Tô Tâm Ly mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ chỉ bên trong, ý bảo ông an tâm, chớ nóng vội mà tiến vào.

“Phụ thân, người cũng không nên không cần tỷ tỷ. Người của phủ Định Quốc Công hung ác như vậy, nếu bọn họ làm hại phụ thân thì làm sao bây giờ? Phụ thân hiện tại đã bệnh thành cái bộ dạng này.”

Tô Mộc Linh đứng một bên đột nhiên chạy đến bên giường, ở giữa Phương di nương và Tô Diệu Tuyết quỳ xuống, sợ hãi khóc thành tiếng. Sau khi Tô Mộc Linh quỳ trên mặt đất, tất cả hạ nhân cũng quỳ theo, đau lòng khóc thành tiếng.

Tô Bác Nhiên vốn lửa giận rất lớn, nghe tiếng khóc của mọi người, càng phát ra lo lắng, lại nghĩ đến những người này bởi vì e ngại phủ Định Quốc Công và thế lực của họ, lửa giận trong lòng càng tăng.

Tô Tâm Ly chỉ cười, nhìn Tô Mộc Linh phấn điêu ngọc trát, mới hiểu vì sao nói hũ nút mới kinh khủng bởi vì mỗi lần mở miệng sẽ có một lực sát thương rất lớn.

“Cầm giấy mực đến cho ta. Ta phải hướng Hoàng Thượng dâng tấu, đem nghịch nữ này chiêu cáo thiên hạ, xem Định Quốc Công làm thế nào bảo hộ nó, làm khó dễ ta!”


“Lão gia!”

Phương di nương ngẩng đầu kêu một tiếng, giống như đang khuyên nhủ, bất quá trên mặt lại không che giấu được sự hưng phấn cùng đắc ý. Tô Diệu Tuyết càng rục rịch, hướng Phương di nương nháy mắt, sợ động tác của bà chậm chạp làm Tô Bác Nhiên đổi ý.

Điểm này, Phương di nương hầu hạ Tô Bác Nhiên nhiều năm như vậy tất nhiên bà hiểu rõ, Tô Bác Nhiên đang tức giận, hết lần này đến lần khác đều không có người cho ông một bậc thang bước xuống. Tô Bác Nhiên là một người rất để ý đến mặt mũi danh dự của mình, cho nên tất nhiên ông sẽ không chịu cũng không nguyện thừa nhận bản thân mình e ngại phủ Định Quốc Công, vì vậy lúc nãy ông chính là bị buộc nói ra những lời như vậy. Nếu sau này ông ấy tìm bà tính sổ, bà có thể nói mình đã tận lực, ai bảo bà chỉ là một di nương, thân phận ti tiện, thấp bé nhẹ cân, lời nói không có trọng lượng, làm sao có thể thay đổi ý kiến của tướng gia!

“Còn không mau đi!”

Phương di nương và Tô Diệu Tuyết nghe vậy liếc nhìn nhau, thiếu chút nữa muốn bật cười. Chỉ cần tướng gia viết tấu xong, bà liền cho người đem đến Phương phủ, lúc lâm triều ngày mai để phụ thân bà dâng cho hoàng thượng, đến lúc đó tướng gia có muốn đổi ý cũng không kịp rồi.

Phương di nương “Vâng” một tiếng, bà cũng không phân phó hạ nhân đi mà đứng dậy tự mình đi lấy. Bởi vì quá mức kích động mà thiếu chút nữa té ngã. Vừa mới xoay người lại thì vừa vặn nhìn thấy Tô Tâm Ly đang đứng ở cửa. Phương di nương cả người bừng tỉnh như bị sét đánh, hoàn toàn ngây dại.

Tô Tâm Ly câu môi, hướng bà cười cười. Nụ cười kia sạch sẽ, ôn hòa rồi lại tràn đầy khinh thị và trào phúng.

Tô Diệu Tuyết thấy Phương di nương nửa ngày còn không nhúc nhích, không khỏi nóng nảy, vừa muốn mở miệng thúc giục, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của người mà nàng tuyệt không muốn nghe nhất trong đêm nay, “Phụ thân!”


Cả người Tô Diệu Tuyết chấn động, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Tô Tâm Ly giống như một trận gió lớn xông vào, từ bên cạnh nàng chạy thẳng đến bên giường Tô Bác Nhiên, sau đó xốc lên màn che. Gương mặt của Tô Bác Nhiên nổi đầy những mụn nhỏ màu trắng, trên vạt áo thì dính đầy nước bọt đều bị bại lộ trước tầm mắt của mọi người.

“A!” Tô Mộc Linh bởi vì hiếu tâm nên quỳ ở gần giường nhất cho nên bộ dạng như quỷ của Tô Bác Nhiên nàng cũng nhìn thấy rõ ràng nhất. Lúc này bị dọa kêu thành tiếng, cơ thể ngã ngồi về phía sau, những phụ nhân đang quỳ trên mặt đất cũng hoảng sợ, cơ thể không tự chủ lùi về phía sau. Ngoại trừ Phương di nương chuẩn bị đi lấy giấy bút cũng chỉ có Tô Tâm Ly là người bình tĩnh nhất.

Tuy Tô Diệu Tuyết biết bộ dáng của Tô Bác Nhiên thành ra như vậy là do Phương di nương kê đơn, sẽ không lây nhiễm nhưng nhìn thấy những mụn mủ nhỏ khắp mặt ông như vậy, Tô Diệu Tuyết vẫn cảm thấy cả người tê dại, theo bản năng đứng dậy lui về sau mấy bước. Mà phản ứng của bọn họ, Tô Bác Nhiên tất nhiên là nhìn thấy rõ ràng, trong đầu càng thêm tức giận, cảm giác người mình nuôi toàn bộ đều là một đám vong ân phụ nghĩa, tất nhiên đối với biểu hiện Tô Tâm Ly không tránh ông như tránh xà càng thêm vài phần hảo cảm.

“Phụ thân, ngài làm sao lại biến thành cái dạng này?”

Tô Tâm Ly vẫn như cũ quỳ trước giường, chẳng những không bị giật mình như Tô Diệu Tuyết và Tô Mộc Linh mà còn nhìn thấy Tô Bác Nhiên rõ ràng hơn. Bệnh này không lây, mấy cái mụn mủ này có dài cũng không đến được mặt nàng, nàng có gì phải sợ.

Tô Tâm Ly ghé vào bên người Tô Bác Nhiên, hoàn toàn không ngại cả người ông bẩn, đôi mắt nhìn ông thân thiết, Tô Bác Nhiên trong lòng không khỏi ấm áp. Ly nhi là một hài tử hiếu thuận, mới vừa rồi là mình đã hiểu hiểu lầm Ly nhi?

“Còn không phải là do ngươi!”

Tô Tịch Nguyệt sợ bệnh của Tô Bác Nhiên truyền qua, núp ở sau Hà di nương, hận nghiến răng nghiến lợi. Tô Tâm Ly thật gian xảo, sớm không tới, trễ cũng không tới, những người đang có mặt ở đây cũng đều nghĩ giống vậy, ánh mắt ác độc nhìn Tô Tâm Ly như muốn lột sống nàng. Tô Tâm Ly đương nhiên không thấy được, vẫn tiếp tục đóng vai hiếu nữ, cơ hội tốt như vậy, không diễn không được.

Nàng chính là cố ý, cố ý chọn thời điểm mà bọn họ gần đạt được thành công mà đến. Ngay từ đầu vốn không lấy được gì bỗng nhiên mất đi thì không có gì ngạc nhiên, đồ ăn đưa đến bên miệng rồi lại đột nhiên bay đi mới là đả kích lớn.

Mất mác, không cam lòng, phẫn nộ, nàng chính là muốn bọn họ hận đến nghiến răng nhưng không thể làm gì, tức chết bọn họ!


“Là như vậy, tiểu thư tối hôm nay đưa chén canh thuốc cho lão gia uống, có vị thuốc mà nam tử không thể dùng cho nên tướng gia mới bị như vậy.”

Rõ ràng là thang thuốc do bà kê đơn, lại đem trách nhiệm đổ lên người nàng, thật không biết xấu hổ. Bất quá Tô Tâm Ly phải thừa nhận Phương di nương quả thực rất thông minh, phản ứng nhanh, nhất là lúc hại người.

“Ngươi không phải lo lắng bệnh của ta sẽ lây cho ngươi sao? Cho người gọi không tới, bây giờ lại tới?”

Tô Bác Nhiên giận tím mặt. Nếu không phải sau khi vào phòng, biểu hiện của Tô Tâm Ly làm cho ông hài lòng, lửa giận bớt không ít thì hiện tại không phải chỉ trích mà ông đã động thủ.

“Phụ thân nói cái gì cơ?”

Tô Tâm Ly lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào, ủy ủy khuất khuất nói: “Thân thể con gái không khỏe, cả buổi tối ddeuf ngây ngô trong viện cũng không có nhìn thấy hạ nhân mà phụ thân phái tới.”

“Nói thật dễ nghe, ta thấy ngươi chính là lo lắng phụ thân hướng Hoàng thượng dâng tấu đem đức hạnh của ngươi chiêu cáo thiên hạ mới vội vàng chạy đến.” Tô Tịch Nguyệt không cam lòng nói.

“Nhị muội, ngươi sao có thể nói như vậy? Phụ thân, ngoại tổ mẫu biết thân thể con không khỏe, cố ý cầu xin Lưu thái y đến tướng phủ xem bệnh cho con. Lưu thái y đang xem phương thuốc mà Hà đại phu kê trước đó cho con thì có hạ nhân báo nói thân thể phụ thân không khỏe. Con nghe tin liền bật người chạy tới, Lưu thái y hẳn sắp tới, y thuật của hắn cao minh, phụ thân nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Phương di nương vừa nghe Tô Tâm Ly muốn đưa Lưu thái y khám bệnh cho Tô Bác Nhiên nhất thời liền ngây dại. Chuyện tướng gia phát bệnh lúc này bà là người rõ ràng nhất, nếu Lưu thái y đến, vậy chẳng phải là sẽ bị vạch trần sao?

Phương di nương nháy mắt với hạ nhân đang đứng sau lưng bà, đang muốn để cho họ chặn đường Lưu thái y thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thở hổn hển của Lưu Bồi: “Tiểu thư người chạy nhanh như vậy, lão hủ thế nào chạy kịp bước chân của người. Tiểu thư nhất định là lo lắng cho tướng gia. Lưu Chu, ngươi nhanh lên một chút!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận