Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Edit: Meimei

Tuy nói đã thoát hiểm nhưng vừa mới trải qua các loại biến cố, Tô Tâm Ly vẫn còn sợ hãi, nhất là đối với tiểu nam hài đứng giữa đường trước mặt xe ngựa lúc nãy. Một hồi kinh sợ vừa qua, tay nàng vẫn gắt gao níu chặt cánh tay của Lan Dực Thư, lòng bàn tay đầy máu nhiễm đỏ một góc áo của Lan Dực Thư. Nàng trợn to hai mắt nhìn Lan Dực Thư, ánh mắt tràn đầy kinh sợ không yên còn nồng đậm bi thống, làm người khác nhìn vào không khỏi chua xót trong lòng.

“Ngươi bị thương.”

Thần sắc Lan Dực Thư lo lắng còn có vài phần yêu thương, kéo Tô Tâm Ly đang chìm đắm trong bi thống trở lại. Tô Tâm Ly phục hồi lại tinh thần. Cô rút bàn tay đang nắm chặt tay của Lan Dực Thư ra, đứng lên, lui về phía sau hai bước, dịu dàng hướng về phía hắn phúc thân. Sợi tóc mất trật tự, dáng dấp chật vật nhưng lại không hề ảnh hưởng đến phong thái đại gia khuê tú của nàng.

“Đa tạ ân cứu mạng của công tử.” Đây là lần thứ ba hắn xuất thủ tương trợ, lần thứ hai cứu tính mạng của nàng.

Thái độ của nàng vừa lạnh nhạt vừa xa lánh, lại tràn đầy cảm kích, giống như đây là lần đầu tiên nàng gặp Lan Dực Thư. Nói xong, nhìn thoáng qua bốn phía, nàng phát hiện Lưu Chu còn đang nằm trên mặt đất, đồng thời thấy bên người nàng là một bãi máu, không khỏi cả kinh trong lòng. Mặt Tô Tâm Ly nay lại tái nhợt thêm vài phần, gần như không thấy chút huyết sắc nào. Nàng không để ý thương thế trên người mình, vội vàng chạy đến bên người Lưu Chu.

“Anh hùng cứu mỹ nhân, một điểm cũng không sai sót. Nội lực và khinh công của Lan đại ca càng ngày càng xuất thần nhập hóa.”

Nhan Thần Tỷ đứng trên lầu nhìn từ xuống không kiềm chế được mỉm cười, nhìn về phía Tề Lỗi đang đứng bên cạnh mình.


Thái độ của Tề Lỗi cung kính nhưng không lên tiếng. Đó là tất nhiên, bên người công tử có hắn và Tề Vân, cho nên cơ hội để công tử xuất thủ là rất ít. Nếu có xuất thủ thì cũng là mạn bất kinh tâm (thờ ơ không để ý), không cần toàn lực ứng phó. Ngày xưa lúc cùng Lục hoàng tử luận bàn, công tử đều không xuất toàn lực, cho nên nói về võ công thì Lục hoàng tử không phải là đối thủ của công tử. Hôm nay lúc công tử ra tay cứu tiểu thư tướng phủ kia, trong lòng Tề Lỗi hắn rất kinh ngạc, có điều hắn và Tề Vân không giống nhau, trong lòng dù có việc thì cũng sẽ không biểu lộ ra trên mặt, lại càng không muốn nói ra.

“Vết thương trên người công tử ngươi, không phải là do nàng làm chứ?”

Trừ phi Lan Dực Thư cam tâm tình nguyện, nếu không, trong thiên hạ này cũng chỉ có một vài người có thể gây thương tổn cho hắn.

“Thuộc hạ không biết.”

Nhan Thần Tỷ cười ra tiếng: “Tô tiểu thư cũng không giống như bị sắc đẹp của công tử ngươi làm cho động tâm a, đi, chúng ta xuống phía dưới xem náo nhiệt đi.”

Nhan Thần Tỷ ngửa đầu, đem rượu trên tay uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném ly rượu ra phía sau, từ trên lầu ba nhảy xuống.

“Lưu Chu, ngươi thế nào rồi?”


Hai lòng bàn tay của Lưu Chu và Tô Tâm Ly đều bị rách giống nhau, hơn nữa còn nhìn còn nghiêm trọng hơn Tô Tâm Ly, huyết nhục mơ hồ. Tô Tâm Ly nhìn trong lòng không khỏi đau lòng.

Xe ngựa một đường chạy xóc nảy, Lưu Chu chịu đựng đau đớn trên tay, vẫn một mực vịn vào xe ngựa. Lúc ngọc bội của Lan Dực Thư đâm vào người của con ngựa, làm vỡ nát xương của con ngựa, con ngựa không thể chạy được nữa trước mặt tiểu nam hài kia. Không chỉ Tô Tâm Ly nhìn thấy mà Lưu Chu cũng nhìn thấy, nàng đã chuẩn bị kỹ càng, chờ xe ngựa thực sự tiến đến đứa bé kia thì nàng sẽ phi thân nhào qua bảo vệ đứa bé kia. Lúc xe ngựa chuẩn bị đến thì nàng đã chuẩn bị tư thế nhào qua, không hề đoán trước tình huống kia, hơn nữa lực quán tính lớn, cả người nàng bị văng ra hoàn toàn.

Tề Vân thấy Lan Dực Thư tiếp lấy Tô Tâm Ly, cũng muốn cứu Lưu Chu nhưng khinh công của hắn không tốt bằng Lan Dực Thư, hơn nữa Lưu Chu cách hắn cũng xa, hắn hữu tâm nhưng vô lực.

Lưu Chu bị hất ra ngoài, lộn mấy vòng trên mặt đất, sau cùng bất tỉnh nằm trên mặt đất.

“Công tử, van cầu ngươi cứu nha hoàn của ta.”

Tô Tâm Ly thấy trên người Lưu Chu có rất nhiều vết thương, nàng không dám động vào, xoay người hướng Lan Dực Thư đang đứng ở phía sau cầu xin sự giúp đỡ.

“Tề Vân.”


Tề Vân bị công tử điểm danh, tuy không tình nguyện nhưng vẫn đi đến. Hôm nay vì cứu vị tiểu thư của tướng phủ này mà công tử đã hoàn toàn bại lộ, sau này cho dù có lên rừng núi hoang vắng ở phỏng chừng cũng vô ích.

Tề Vân đem Lưu Chu nằm trên mặt đất đang trong trạng thái hôn mê lật người lại, Tô Tâm Ly thấy trên mặt nàng toàn là máu thì hoàn toàn ngây dại. Tề Vân lại giống như không có chuyện gì, từ trên người Lưu Chu điểm hai huyệt đạo, sau đó từ trong người lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng của Lưu Chu, từ từ, máu trên người Lưu Chu cũng ngừng chảy.

Tô Tâm Ly lấy khăn tay của mình, cẩn thận lau vết máu trên mặt Lưu Chu. Khi nhìn thấy trên gò má phải của Lưu Chu có vết thương vừa dài vừa sâu thì tay không khỏi run lên. Nàng nhìn Tề Vân, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Vết thương này —” Thanh âm của nàng có chút run rẩy.

Tề Vân xem xét, sau đó vô tình nói: “Sẽ phải lưu lại.”

Phỏng chừng lúc bị hất xuống xe ngựa thì bị một tảng đá sắc bén đập vào. Bởi vì lực lớn, da thịt trên mặt nữ hài tử lại mềm mại, vết thương sâu nửa thốn dù có dùng loại thuốc thượng đẳng cũng sẽ lưu lại sẹo.

Tô Diệu Tuyết vẫn luôn ngồi trên xe ngựa. Nha hoàn cạnh nàng vén rèm lên giúp nàng thuận tiện xem náo nhiệt ở bên ngoài cho nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân của Lan Dực Thư, nàng đều nhìn thấy rõ ràng. Là nữ nhân đều luôn động lòng với anh hùng, cho dù người anh hùng đó không cứu mình, chỉ đứng một bên nhìn cũng sẽ cảm động, đặc biệt là một Lan Dực Thư một thân tử y phong độ, nổi bật bất phàm. Tô Diệu Tuyết mặc dù căm tức hắn phá hủy chuyện tốt của mình nhưng đối mặt với một nam tử xuân phong như mộc như vậy thì làm sao có thể căm tức đây? Nàng chỉ có thể lấy phẫn nộ và không cam lòng phát tiết lên người Tô Tâm Ly, cảm thấy đều là do nàng ta dùng gương mặt đó đi quyến rũ người khác.

Xe ngựa của nàng vừa mới dừng lại liền nhìn thấy có hai người cùng từ một hướng bay tới. Người đi đầu chính là Lục hoàng tử lần trước xuất hiện trong tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên. Tô Diệu Tuyết vội vàng nói phu xe dừng xe lại, để nha hoàn đỡ nàng xuống xe, sửa sang lại búi tóc và xiêm y. Khi nhìn thấy Tô Tâm Ly cách đó không xa đang ngồi dưới đất, sợi tóc mất trật tự, xiêm y không chỉnh tề, bộ dạng lại chật vật bất kham, không còn dáng vẻ mỹ nhân thì trên mặt Tô Diệu Tuyết hiện lên vẻ đắc ý.

Nếu như lúc nãy cứu Tô Tâm Ly là một nam nhân cao lớn thô kệch, tướng mạo xấu xí thì dù Tô Tâm Ly có thoát được Tống Lộ một kiếp thì Tô Diệu Tuyết nàng cũng trăm phương nghìn kế tác hợp Tô Tâm Ly với người đàn ông kia, để cho nàng ta cả đời ở cùng với một gã quái dị không thể ngốc đầu lên được. Tử y nam nhân này vừa nhìn liền biết thân phận bất phàm, phong thái lại tốt, lớn lên lại mỹ như vậy, nàng cũng muốn gả, làm sao lại có thể để cho Tô Tâm Ly kia chiếm tiện nghi?

Tô Tâm Ly chết tiệt, vận khí đúng là thật tốt. Lần đầu tiên bị cướp thì được Lục hoàng tử có tướng mạo xuất chúng, anh hùng tiêu sái cứu giúp, lúc này ngựa bị hoảng loạn thì cũng được một quý công tử cứu giúp. Đến đây, Tô Diệu Tuyết liền hận không thể đem hai chuyện không may này xảy ra trên người mình mới tốt.


Trong lòng Tô Diệu Tuyết mặc dù hận nhưng trước mặt người ngoài, nàng tuyệt đối không biểu hiện ra. Nàng hít sâu một hơi, vẻ oan hận âm ngoan không cam lòng trên mặt rất nhanh liền bị thay bởi vẻ cấp thiết cùng lo lắng.

“Muội muội, muội muội!”

Tô Diệu Tuyết bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt Lan Dực Thư và Lục hoàng tử thì dừng lại, cúi đầu, dịu dàng phúc thân: “Tham kiến Lục hoàng tử. Đa tạ công tử cứu muội muội một mạng.”

Thanh âm của nàng mềm mại như nước, gò má trắng nõn cũng nổi lên tâm tình xấu hổ của thiếu nữ, tuyệt làm cho nam nhân thương mến.

Khóe mắt Tô Diệu Tuyết khẽ nâng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Nhan Thần Tỷ và Lan Dực Thư, ngượng ngùng như nhìn mối tình đầu. Tưởng rằng tướng mạo Lục hoàng tử đã xuất chúng, không nghĩ đến công tử đứng bên cạnh hắn càng xuất chúng hơn, tuyệt không có chỗ thua kém, một thân quý khí gần như làm cho mọi người nhìn không thôi.

Lan Dực Thư thấy nàng ta nhìn chằm chằm mình thì trong mắt hiện lên tia chán ghét.

“Muội muội, ngươi không có xảy ra chuyện gì chứ, lúc nãy thật muốn hù chết tỷ tỷ.”

Tô Diệu Tuyết lấy tay vỗ vỗ ngực, một bộ dạng còn chưa hết kinh hoàng, đưa tay kéo Tô Tâm Ly đang ngồi dưới đất lên, nắm tay nàng, đem nàng kiểm ra một lượt từ đầu tới chân. Tô Tâm Ly tùy ý cho nàng ta làm, trong đầu hiện lên vết thương trên mặt Lưu Chu còn có câu nói của Tề Vân. Nhớ đến đời trước Lưu Chu đối với nàng là tận tâm và trung thành liền cảm thấy trong lòng đau sót. Ngẩn đầu lên, vừa vặn chống lại vẻ mặt dối trá của Tô Diệu Tuyết, Tô Tâm Ly cũng không quản đây là đang ở trên đường cái, nàng không chút khách khí đưa tay lên tát Tô Diệu Tuyết một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận