Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Editor: Meimei

Lẽ nào hắn nhận thức khối ngọc bội này? Không có khả năng a, đây là lễ vật lúc nàng tròn một tuổi mẫu thân đã đưa cho nàng, cho đến bây giờ nàng vẫn đeo, chẳng bao giờ rời khỏi nó.

“Ngọc bội kia là của ngươi?”

Tô Tâm Ly không hiểu vì sao hắn lại hỏi thế, nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Huyết ngọc hiếm thấy, khối huyết ngọc này xúc cảm hay màu sắc đều là thượng thừa, phượng hoàng chạm trổ tinh tế, trông rất sống động, thế gian hiếm thấy, cô nương tại sao lại đưa cho ta?”

“Công tử không phải lo lắng ta qua cầu rút ván sao?”

Tri nhân tri diện bất tri tâm, bọn họ đêm nay là lần gặp đầu tiên, nàng không cho rằng đây là lỗi của họ, nàng đời trước cũng vì dễ dàng tin người mới rơi vào kết quả bi thảm.

Người nói chính là người hầu của tử y nam nhân, lời hắn nói chính là suy nghĩ trong lòng hắn, bọn họ căn bản cũng không dễ dàng thả nàng đi.

Cách tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên cũng chỉ còn vài canh giờ, nàng còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, bây giờ nàng không có thời gian ở chỗ này cùng bọn họ dây dưa.

Nàng nhất định phải về trước khi tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên kết thúc, cấp Phương di nương và Tô Diệu Tuyết một đại lễ.

Dùng khối ngọc bội này, đổi chính là cái mạng của nàng, đáng giá.

Nàng tình nguyện dữ hổ mưu bì (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương), cũng tuyệt đối không bỏ qua Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

Tử y nam nhân liếc nhìn cây trâm vàng trên tóc Tô Tâm Ly, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng, dường như có thể thấy rõ tất cả mọi việc, nhìn mặt Tô Tâm Ly nói: “Cô nương vì sao không đưa cho ta kim trâm (cây trâm bằng vàng) hay vòng ngọc của cô nương?”

Tô Tâm Ly tươi cười, đôi mắt trong trẻo, dường như có thể thấy rõ lòng người: “Hai thứ đồ này vừa rồi có dính máu, công tử chướng mắt.”

So với ngọc bội, nàng càng muốn dùng vòng ngọc, có điều lúc giết hai nam nhân ở bãi tha ma kia, vòng ngọc của nàng đã dính vào rất nhiều máu, về phần cây trâm này, càng không cần phải nói, đó chính là vũ khí giết người của nàng. Đưa thứ dính đầy máu như vậy cho một nam nhân ưa sạch sẽ, ghét mùi máu tươi như vậy, nàng lo lắng sẽ lộng xao thành chuyết (biến khéo thành vụng).

“Ngươi trái lại rất cẩn thận, ngọc bội kia, ta tạm thời thay ngươi bảo quản.”

Tử y nam nhân cười ôn nhu mà dịu dàng.

“Ta còn có một thỉnh cầu, mong công tử có thể cho ta mượn xe ngựa của ngài dùng một chút.”

Tử y nam nhân chính là muốn nhận báo đáp sau này của nàng, nên giải quyết khốn cảnh trước mắt của nàng, hỗ trợ nàng cũng là chuyện đương nhiên, hắn cũng không có lý do cự tuyệt.

Tử y nam nhân cười cười, “Tề Lỗi, ngươi đưa cô nương về nhà.”

Tô Tâm Ly nghe tử y nam nhân muốn đưa nàng về nhà, đang muốn cự tuyệt, tử y nam nhân không nhanh không chậm ở miệng nói, “Nhân đa chủy tạp (bí mật khó giữ nếu nhiều người biết), cô nương cũng không hy vọng chuyện đêm nay sẽ bị quá nhiều người biết. Có Tề Lỗi đưa ngươi về, sẽ bảo hộ cô nương bình an.”

Tô tâm Ly sửng sốt, nhìn tử y nam nhân. Hắn đang nhìn miếng ngọc bội của nàng, không ngẩng đầu. Tô Tâm Ly mày giãn ra, nở nụ cười, lần thứ hai hướng hắn phúc phúc thân, “Vậy, đa tạ công tử.”

Sự tình đêm nay, quả thực càng ít người biết càng tốt, hơn nửa, đây lại là vùng hoang sơn, nàng muốn tìm xe ngựa nhất định rất khó, trên người nàng lại không có bạc, chỉ có thể dùng vòng ngọc hay kim trâm cầm cố, lúc đó lại bại lộ thân phận, Phương di nương khẳng định lại mượn cơ hội này hại nàng. Hơn nữa, sau hai nhóm người kia, cũng có thể có thể nhóm người thứ ba, có Tề Lỗi cao thủ như vậy, Phương di nương muốn giết nàng, cũng sẽ rất khó.

“Tại hạ Lan Dực Thư, cô nương phương danh?”

Tô Tâm Ly đi theo sau Tề Lỗi, xoay người rời đi, nghe được thanh âm của lan Dực Thư, quay người lại, “Tô Tâm Ly”

Nàng để Tề Lỗi hộ tống nàng về nhà, muốn biết thân phận của nàng cũng không khó, mà Lan Dực Thư lại có ngọc bội thiếp thân của nàng, che che giấu giấu, sẽ chỉ làm nhân tâm sinh ác cảm, chi bằng thản nhiên nói ra.

Tô Tâm Ly ngồi lên xe ngựa rời đi, Lan Dực Thư dựa người vào cây đại thụ, gương mặt mỹ ngọc giương lên một nụ cười ý vị thâm trường, “Tề Vân, ngươi qua đi một chuyến đến bãi tha ma kia.”

Lúc nàng ngồi gần hắn, trên người nàng ngoại trừ nồng nặc hương hoa mai và mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có mùi thịt thối rửa của xác chết.

Sau khi Tô Tâm Ly rời khỏi, cũng không có trực tiếp quay về tướng phủ, mà đến phủ Định Quốc Công.

Lan Dực Thư dùng là xe ngựa thượng đẳng, nên đi rất nhanh, trời tờ mờ nàng đã đến được Định Quốc Công phủ.

Tô Tâm Ly xuống xe ngựa, cũng không có từ đại môn đi vào mà là đi cửa sau, dưới sự trợ giúp của Tề Lỗi, lẻn vào phòng Vân thị, chính là phòng của ngoại tổ mẫu (bà ngoại) - Vân Tiên Nhi, của nàng.

Ba năm trước, lúc mẫu thân và ca ca nàng gặp nan, ngoại tổ phụ (ông ngoại) của Tô Tâm Ly bi thương quá độ, đương kim hoàng thượng nhớ ông tuổi tác đã cao, đưa ông từ biên cương về, bất quá ông cũng không phải ở nhà nhàn rỗi mà đảm nhiệm chức vụ tướng quân tại vùng ngoại ô phía tây kinh thành, thường thường ở quân doanh thao luyện quân đội.

Tô Tâm Ly lẻn vào phòng của Vân thị. Lúc này Trình Bằng đã đi, Vân thị đã rời giường, đang ngồi bên gương đồng để nha hoàn thiếp thân chải đầu.

“Ai?""

Vân thị trước khi gả cho Trình Bằng, là một nữ đại vương của sơn trại, thân thủ tuy không thể hơn Trình Bằng nhưng theo tuổi tác, vẫn là một ngọc đao vi lão, thập phần nhạy bén, rất nhanh nhận thức được có người.

“Ngoại tổ mẩu, là con.”

Tô Tâm Ly thấy trong phòng chỉ có Vân thị và nha hoàn Vân bích bên người, liền đẩy cửa đi vào.

“Ly nhi.”

Vân thị thấy là Tô Tâm Ly, lấy làm kinh hãi, khi nhìn đến Tô Tâm Ly sắc mặt tái nhợt, bộ dáng chật vật, trong mắt chỉ chứa nồng nàn sự yêu thương.

“Đây là có chuyện gì xảy ra?”

Vân thị trầm mặt, gương mặt liền hiện lên vẻ nghiêm nghị

“Ngoại tổ mẫu”

Tô Tâm Ly đứng ở cửa, dùng sức chớp mắt, sau đó hai mắt mở thật to, nhìn chằm chằm Vân thị đứng phía trước, phảng phất chỉ cần nháy mắt một cái, hình ảnh này sẽ như gương đồng kia, nỡ nát thành những mảnh nhỏ rồi biến mất, mũi ê ẩm muốn khóc, lại cắn môi cố gắng không để rơi lệ.

Tô Tâm Ly viền mắt hồng hồng, thần sắc có chút hoảng hốt, đi đến trước mặt Vân thị, chân thật thấy Vân thị đứng trước mặt nàng, thì hít mũi một cái, đột nhiên cười ra tiếng, lao vào ngực Vân thị ôm chầm lấy.

Ngoại tổ mẫu nàng không có chết, ngoại tổ phụ nàng cũng hoàn toàn không có xảy ra việc gì, Đinh Quốc Công phủ vẫn còn, hết thảy đều là thật, mà không phải mà mộng.

Tô Tâm Ly một hồi muốn khóc, một hồi lại cười, Vân thị có chút khó hiểu

“Ly nhi, tiểu tâm can của ta, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có ai khi dễ ngươi có đúng hay không? Là phụ thân vô liêm sỉ và di nương kia của ngươi có phải không? Nói cho ngoại tổ mẫu biết, ta mặc kệ có phải là phủ thừa tướng kia hay không, dám để cho ngoại tôn của ta ủy khuất, ta làm cho bọn chúng đẹp mặt.”

Di nương trong miệng Vân thị chỉ kia chính là Phương di nương - Phương Tĩnh Di.

Trình Bằng chỉ thú một chính thê là Vân thị, không có thú thiếp.

Vân thị sinh ra hai người con trai và một nữ nhi, hai đứa con trai của nàng cưới thê cũng đều sinh ra nhi tử, Trình gia trên dưới đều yêu thương Tô Tâm Ly hết mực.

“Phu nhân, để ta sai người kêu lão gia trở về.”

Vân Bích không có hài tử, nhìn bộ dáng này của Tô Tâm Ly, cũng không khỏi đau lòng, thay nàng bất bình.

“Vân di, con không sao.”

Tô Tâm Ly ngẩng đầu cười, kéo Vân Bích đang muốn ra cửa.

“Đều không có chuyện gì.”

Ngoại tổ mẫu, con thực sự không có việc gì, không nên làm kinh động hạ nhân trong phủ.”

Định Quốc Công phủ nhiều người như vậy, khó bảo toàn là không có cơ sở ngầm của Phương di nương, nàng cần phải tại tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên làm cho các nàng trở tay không kịp, đương nhiên bây giờ không thể để các nàng biết nàng đã trốn thoát được.

Trình Bằng tuy chỉ thú một chính thê là Vân thị, không có thiếp, thế nhưng những việc ngấm ngầm xấu xa trong đại gia tộc này, thân là phu nhân Định Quốc Công phủ, Vân thị đương nhiên biết một chút.

“Vân Bích, ngươi phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng và đồ ăn sáng, ngươi tự mình đến Tuyết mai viên tự tay đem đến cho Ly nhi một bộ y phục.”

“Vân di, phải là kiểu dáng mới nhất, màu sắc thanh nhã nhưng phải thanh cao một chút, lại thêm một vài bộ trang sức nữa nhé.”

Nàng muốn cho những người đó biết, Cháu gái phủ Định Quốc Công và dưỡng nữ phủ Thừa tướng là khác nhau như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui