Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


'Có kẻ định ra tay với nhị thúc?'
Lăng Sở lập tức cau mày.
Đứng ở trước mặt hắn, Vũ Văn Xung đột nhiên đưa ngón tay gõ nhẹ vào giữa hai lông mày của hắn.

"Đang nghĩ cái gì đó? Vì ta đã biết, ta nhất định sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện."
Lăng Sở sững người, hơi ngả người ra đằng sau.

Hắn gạt ngón tay của y ra một bên, tỏ vẻ mất tự nhiên :"Vậy thì đi ăn cơm thôi."
Vũ Văn Xung rút tay lại, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng Sở.
Lăng Văn Chung lại cảm thấy tiếc cho quyết định của cháu trai khi nhìn thấy hai người sánh vai bước vào.
'Rõ ràng hai đứa trẻ này kết hợp hoàn hảo như vậy...Sao Lăng nhi lại phản đối mối hôn sự này?'
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cha mình, Lăng Triều Văn cảm thấy bất lực.

Hắn không ngờ cha mình lại hài lòng với Vũ Văn Xung như vậy.
Bữa ăn mặc dù rất sôi nổi, nhưng bầu không khí hiển nhiên không giống như trước.

Ngoại trừ Lăng Mặc, những người khác đều biết rõ lý do về sự thay đổi này.
"Bây giờ ngài có thể cho ta biết rồi chứ?" Lăng Sở vừa rời khỏi tiền sảnh liền hỏi.
"Giả Trung đang có ý định gài bẫy mật nhị thúc ngươi." Vũ Văn Xung nói.
"Gài bẫy?" Lăng Sở không dám tin.

"Nhị thúc và nhị thẩm ta là thật lòng với nhau.

Hai người họ lấy nhau nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nhị thúc ta ở bên ngoài có người khác.

Mọi người đều nói nhị thúc ta là hình mẫu lý tưởng.

Khắp Đàm Dương đều biết.

Giả Trung định bẫy hồng môn yến nhị thúc ta kiểu gì?"
"Bởi vậy hắn mới đang lên kế hoạch.

Một khi Lăng nhị gia rơi vào bẫy, ông ấy sẽ càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng." Vũ Văn Xung nói.
"Bọn họ định làm gì?"
"Tháng năm năm trước, Lăng nhị gia có phải từng dừng chân ở Lục gia huyện Thái không?" Vũ Văn Xung hỏi.
'Tháng trước?' Lăng Sở thoáng sững sờ.

Ký ức này dường như rất xa đối với hắn, một người đã sống qua hai kiếp người.

Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra thật sự có chuyện này.

Nhị thúc hắn sau khi từ huyện Thái trở về đã rất tức giận, ông ấy nói nha môn huyện Thái lấy lý do tu sửa cố ý tống tiền người dân.
"Quả thật có chuyện đó." Lăng Sở nói.
"Trong thời gian ở Lục gia,nhị thúc của ngươi bị Lục Phương, con gái chưa chồng của Lục gia phải lòng.

Cô ấy thật lòng muốn lấy nhị thúc ngươi, nhưng bị cha là Lục Quỳ phản đối, ông ấy không muốn con gái phải làm vợ lẽ.

Cho nên Lục Quỳ đã nhốt cô ở nhà.

Giả Trung biết chuyện, muốn lợi dụng Lục Phương để gài bẫy Lăng nhị gia." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở nắm chặt tay tức giận :'Một lũ khốn nạn! Hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại Lăng gia!'
Hắn đương nhiên không tin nhị thúc sẽ bị cái gì Lục Phương mê hoặc.

Nhưng một khi đối phương dùng thủ đoạn mê hoặc, chỉ cần nhị thúc mất cảnh giác sẽ lập tức rơi vào bẫy.
"Cảm ơn." Lăng Sở nghiêm túc nói với Vũ Văn Xung.
Vũ Văn Xung nhất định là phái người theo dõi Giả gia, nếu không, hắn đã không nhanh chóng biết được chi tiết như vậy.
"Ta đã nói rồi, việc của ngươi cũng là của ta, không cần cảm ơn." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở nhìn hắn, muốn nói cái gì, nhưng lời chưa nói ra đã phải nuốt xuống, căn bản không biết nói cái gì.
"Không biết nói cái gì thì không cần nói." Vũ Văn Xung nói.

Hắn dường như có một đôi mắt nhìn thấu tâm trí của Lăng Sở.
Lăng Sở chỉ đành mím môi, gật đầu xoay người rời đi.
Lăng Triều Văn phải đến nha môn vào buổi chiều, cho nên hắn trở về nhà, thu dọn y phục lần nữa trước khi ra ngoài.
Nhìn thấy Lăng Sở đến, Lăng Triều Văn hơi bối rối :"Lăng nhi?"
"Nhị thúc, cháu có chuyện muốn nói với thúc."
...
Tối hôm đó, rất nhiều người đã rời khỏi huyện nha.

Lăng Triều Văn vẫn còn một số chuyện cần thảo luận với Tào Nhất cho nên vẫn phải ở lại.

Nếu là những ngày bình thường, sẽ có rất ít người bên ngoài.

Nhưng hắn lại thấy có người đang đợi hắn ra ngoài.
"Đại nhân, lâu rồi không thấy ngài cùng chúng ta đi ăn cơm.

Ngài thấy hôm nay đi cùng với bọn ta được không?"
Những người đợi hắn đều là đồng sự ở nha môn.

Thường thì thỉnh thoảng bọn họ mới gặp nhau.

Lăng Triều Văn đôi khi sẽ đi cùng bọn họ và còn phải phụ thuộc vào nơi họ sẽ đến.
"Lần này không được rồi.

Trong nhà vẫn còn chuyện cần giải quyết.

Khéo phải để lần sau." Lăng Triều Văn từ chối.
"Chẳng phải Lăng lão gia gia ở nhà đó ư, còn có đại thiếu gia nhà ngài cũng rất có năng lực.

Là chuyện gì mà phải đích thân ngài giải quyết thế? Ngài từ chối chúng ta ba lần rồi đó.

Lần này ngài nhất định phải đi với bọn ta."
"Hắn nói đúng đó.

Lăng đại nhân, chúng ta biết ngài không muốn làm vị ở nhà kia phiền lòng, cho nên bọn ta đã đặt một bàn ở Phượng Thai quán rồi, không có đi bất kỳ nơi khác."
"Ngài có thể yên tâm."
Lăng Triều Văn muốn từ chối, lại bị hai người đàn ông đến kéo tay:"Nào, nào.

Chỉ cần uống với bọn ta một chút thôi.

Không mất nhiều thời gian của ngài đâu."
Cảm thấy không thể từ chối nữa, cuối cùng hắn đành đi theo.
Quán ăn này cách Lăng gia không xa.

Lăng Triều Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Bọn ta đã đặt sẵn một phòng riêng trên lầu.

Loại rượu mà bọn ta gọi cũng là loại mới nhất ở Phượng Thai quán.

Bọn ta cũng đã thuê một thợ săn lên núi để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.

Đáng lẽ ra bọn ta đã đến đây từ mấy hôm trước rồi, nhưng mà bọn ta quyết định đợi ngài."
Những người này vây quanh Lăng Triều Văn rồi đi thẳng lên tầng hai.
Họ đặt một căn phòng, hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài.

Phòng cũng rộng rãi và yên tĩnh, chắc chắn là một nơi thích hợp để uống rượu, trò chuyện.
Các món ăn được dâng lên nóng hổi.
"Ngài thấy thế nào? Mọi người ở đây đều là người quen.

Ngài có thoải mái hơn không?"
Lăng Triều Văn quả thực nới lỏng cảnh giác, còn được bọn họ cho ngồi ở đầu bàn.
"Hôm nay chúng ta không nói về công việc, chỉ tán gẫu thôi.

Ngài thấy thế nào, Lăng đại nhân?" Một người nói.
Lăng Triều Văn gật đầu :"Tất nhiên là được rồi."
"Tất cả bọn ta đều biết ngài rất thẳng thắn.

Lăng đại nhân, hay là ngài nếm thử mấy món này rồi đoán xem chúng được làm từ gì?"
Hiện tại Lăng Triều Văn đang ngồi ở đầu bàn, hắn phải ăn miếng đầu tiên.

Hắn trước tiên thử món thịt kho trước mặt, thịt mềm, rất ngon.
"Ngài thấy sao? Đã đoán ra được là thịt gì chưa?"
Lăng Triều Văn hơi ngạc nhiên :"Thịt nai?"
"Đúng vậy.

Thợ săn phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được nó đấy."
"Nhanh lên, mọi người mau thử đi."
Rượu ngọt thịt ngon, bọn họ bắt đầu uống một cách tự nhiên, dần có chút nóng.
Uống thêm vài ly nữa, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Lăng Triều Văn tửu lượng không cao, uống được vài ly đã ngà ngà say.

Sau đó lại bị người khác thúc giục, hắn uống thêm vài ly, càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ.
"Không, không, không, ta không uống được nữa.

Ta...ta mà say sẽ bị phu nhân mắng." Lăng Triều Văn nói.
"Lăng đại nhân, ngài..ngài cũng sợ vợ quá rồi!"
"Đúng đó! Vợ ta mà cứ trói buộc ta như vậy, ta...ta sẽ bỏ cô ta!"
Tất cả bắt đầu khoe khoang về cách bọn họ trị vợ của mình thế nào.

Bọn họ ngạo mạn phàn nàn về vợ và các thê thiếp của mình.
Lăng Triều Văn chưa từng phàn nàn về vợ của mình, hắn không muốn tham gia cùng bọn họ.

Hắn loạng choạng đứng dậy nói :"Ta thật sự phải về rồi, các ngươi cứ tiếp tục đi."
"Ấy, đại nhân, đừng đi vội.

Ở lại uống thêm chút nữa đi."
"Đúng đúng, ngài từ chối, xem như là coi thường bọn ta."
Lăng Triều Văn bị kéo trở lại chỗ ngồi, chiếc cốc trước mặt hắn lại được rót đầy.

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài uống rượu.
Cốc thứ nhất, cốc thứ hai, rồi thứ ba...!Đến cuối cùng, hắn gần như không thể đứng dậy.
Những người còn lại đều say khướt, thậm chí còn có người nằm lăn trên mặt đất.

Bọn họ vừa ngủ miệng vừa lẩm nhẩm những điều vô nghĩa, dù sao trong số họ cũng không có ai tỉnh táo.
Lăng Triều Văn cố gắng đứng dậy, nhưng cố gắng một hồi cũng không có tác dụng.

Tầm nhìn của hắn mờ dần, thậm chí còn không nhìn rõ cánh cửa phòng đang được mở ra.
"Hừm, quả nhiên là hắn say rồi.

Nhanh lên, đưa hắn đi."
"Vâng!"
Lăng Triều Văn bị khiêng ra ngoài.

Hắn hoàn toàn không tỉnh táo, chỉ nghĩ đó là hạ nhân và người đánh xe của mình cho nên không phản kháng.
Những người đàn ông khiêng hắn ra khỏi phòng, đem đến một gian phòng khác.
Ở bên trong có một người phụ nữ đang ngồi đợi.

Khuôn mặt bị che đi một nửa, chỉ để lại đôi mắt, cô mặc y phục màu hồng, trang sức vô cùng tinh xảo, chỉ có gia quyến nhà quyền thế mới ăn mặc lộng lẫy như này.
"Lục cô nương, bọn ta đem người đến cho cô rồi.

Còn có thể nắm lấy cơ hội này hay không thì phải dựa vào cô rồi." Người đàn ông ghê tởm nói.
Người phụ nữ che mặt lập tức để mắt đến Lăng Triều Văn đang say.

Cô không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.

Cô nói :"Ta đã hứa rồi, nhất định sẽ không bội ước.

Các người ra ngoài đi."
"Ồ." Người đàn ông đưa Lăng Triều Văn vào cười khinh bỉ rồi đóng cửa lại.
Lục Phương ngồi trên ghế, hoàn toàn giống như người mất hồn, trong lòng tràn ngập vui sướng đến gần hắn :"Đại nhân, đại nhân còn nhớ ta không?"
Cô đưa tay chạm vào mặt hắn :"Đại nhân."
Lăng Triều Văn khẽ cau mày.

Mặc dù không còn ý thức, nhưng giọng nói xa lạ của người phụ nữ này khiến hắn theo bản năng cảnh giác.

Hắn muốn chống cự.
"Chẳng bao lâu nữa ngài sẽ là của ta.

Ngài phải lấy ta.

Ngài có biết ta mong chờ ngày này bao lâu rồi không? Ta có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì ngài!"
Người phụ nữ như phát điên nhìn chằm chằm Lăng Triều Văn.

Cô tháo khăn che mặt ra.

Đáng lẽ đôi môi đỏ mọng của cô rất đẹp, nhưng hiện tại gương mặt của cô vì quá phấn khích mà trở nên méo mó, nhìn rất đáng sợ.
"..." Người phụ nữ đặt tay lên tay cầm của chiếc ghế mà hắn đang ngồi, từ từ tiến lại gần hắn.
Ngay khi vừa định chạm vào người Lăng Triều Văn, lập tức một viên đá bay vút qua cửa sổ, đập trúng ngay huyệt đạo khiến cô bất tỉnh.
Lăng Triều Văn, người vốn dĩ đang say rượu đột nhiên mở mắt, trông tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Chương 73
Lăng Triều Văn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bất tỉnh trên mặt đất.

Nếu không phải được báo trước có người âm mưu hãm hại mình, hắn hôm nay đã rơi vào bẫy rồi!
"Ngài không sao chứ?" Một nam tử toàn thân mặc đồ đen nhảy qua cửa sổ đi vào, thấp giọng hỏi.
Lăng Triều Văn lắc đầu :"Không có gì nghiêm trọng."
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, ném bao tải vác trên lưng xuống đất rồi thả người đàn ông bất tỉnh bên trong ra.

Đó là Giả Ân.

Hắn đặt nữ nhân kia nằm bên cạnh Giả Ân, tạo ra hiện trường hai người đang vụng trộm :"...Trời ơi, ngài ấy hình như ở trong đó!"
Bên ngoài vang lên tiếng ồn, tiếng bước chân cũng ngày càng gần.
"Lăng đại nhân, đi theo ta." Nam tử mặc đồ đen lập tức quay sang nhìn Lăng Triều Văn.
Lăng Triều Văn nói :"Làm phiền ngươi rồi."
Nam tử mặc đồ đen nói :"Ngài không cần nói vậy." Hắn đánh vào huyệt đạo của Giả Ân lần nữa nhằm đánh thức hắn dậy, sau đó đưa Lăng nhị gia rời đi.
Đột nhiên có một tiếng rầm lớn làm Giả Ân bừng tỉnh.

Trước khi kịp hiểu ra tình hình, một giọng nói kinh ngạc cắt đứt suy nghĩ hắn.
"Đại ca?"
Giả Trung dẫn đầu, theo sau còn có Tào Nhất và những người khác.

Mọi người đều nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong.
Giả Trung không ngờ rằng người đàn ông đang ôm ấp Lục Phương kia lại là đại ca mình.

'Sao lại là Giả Ân? Lăng Triều Văn đâu!?'
Những người khác đứng đó chết lặng.

Giả Trung vốn đưa bọn họ để bắt Lăng Triều Văn tội d.â.m ô, ai ngờ người bắt được lại là đại ca mình.
Một tia sáng loé lên trong mắt Tào Nhất.

Vừa rồi Giả Trung đến nha môn nói với hắn Lăng Triều Văn đang ân ái với một nữ nhân chưa chồng, sau đó cố gắng đưa hắn đến đây để bắt tại trận.

Tuy rằng lo lắng đây là cạm bẫy, nhưng hắn không có cơ hội thông báo cho Lăng gia.

Vốn dĩ cho rằng lần này Lăng nhị gia sẽ gặp rắc rối lớn, không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh chóng như vậy.
"Giả Trung, ngươi rõ ràng không biết người bên trong là ai, lại dám lừa ta đến đây.

Giả Ân không phải người của nha môn.

Nếu đây là chuyện trong nhà ngươi thì nên tự xử lý."
Tào Nhất nói xong định quay người rời đi lại nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận bước chân.
"Giả Ân đâu?" Giọng nữ nhân lanh lảnh vang lên.
Phương Duệ dẫn theo một vài gia nhân đi lên.Nhìn thấy Tào Nhất cùng những người khác đều xuất hiện ở đây khó tránh không khỏi thất kinh.

Gương mặt cô nhanh chóng chuyển sang tối sầm khi nhìn thấy Giả Ân đang ôm một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
"Giả Ân, ông thật không biết xấu hổ!"
"Tẩu tẩu, tẩu hiểu lầm rồi." Mặc dù hắn không biết tại sao người xuất hiện bên trong lại là đại ca, nhưng hắn biết bọn họ đã rơi vào bẫy.
"Ta không mù!"
"Ngươi la cái gì?" Giả Ân cất tiếng, "Thân là nữ nhân, sao ngươi lại thô lỗ như vậy? Không có chút phép tắc nào cả!"
"Ông đổ lỗi cho ta? Ông còn không nhìn xem ông đã làm những gì!"
Vợ chồng Giả Ân cãi vã dữ dội, lan ra rất xa.
Giả Trung nắm chặt tay, nghiến răng :"Lăng Triều Văn!"
Lăng gia.
Sau khi uống xong canh giải rượu, Lăng Triều Văn tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng cảm tạ Vũ Văn Xung rất nhiều.
"Lăng nhị gia, ngài không sao là tốt rồi." Vũ Văn Xung nói.

Nếu không, Lăng Sở nhất định ngủ không ngon.
Lăng Sở đứng bên cạnh Vũ Văn Xung, nhìn nhị thúc không nói lời nào.
Lăng nhị gia hiểu cháu mình nên nhắc nhở :"Lăng nhi, không được kích động."
"Nhị thúc, thúc yên tâm, cháu không làm liều đâu." Lăng Sở bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng lại không yên.
"Xem ra lần này Giả gia đã hạ quyết tâm loại bỏ chúng ta.

Bọn họ tòn dùng kế đê hèn, khó mà đề phòng.

Thật khiến người ta ghê tởm!"
Lăng Văn Chung vô cùng tức giận.

Hắn chưa từng cảm thấy hối tiếc vì mất đi vị trí của mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực.

Nếu hắn vẫn còn giữ một chức vụ quan trọng trong triều, làm sao một gia tộc tầm thường như Giả gia có thể mưu toán hãm hại con trai hắn?
Mắt của Phó Cao Trâm đỏ hoe, nhưng nàng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nàng biết lúc này không phải là lúc để hèn nhát.

Nàng cần phải chăm sóc gia đình.

Chỉ có quán xuyến việc nhà, người đàn ông của nàng mới có thể yên tâm chiến đấu vì gia đình.
Lăng Triều Văn đã uống rất nhiều.

Tuy là hắn đã uống canh giải rượu nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi.

Sau khi nghe Lăng Triều Văn giải thích mọi chuyện, Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của ông nội, Lăng Sở cảm thấy rất buồn.
Sau khi biết được âm mưu của Giả Trung, hắn đã lên kế hoạch loại bỏ Giả Trung sau đó đưa nhị thúc lên thay vị trí của hắn.

Nhưng bọn họ có Trương Đông ủng hộ, kết quả tệ nhất là hắn ta sẽ phải cưới Lục Phương làm vợ lẽ, điều này sẽ không gây ra tổn hại gì nhiều.

Nhưng là Giả Ân thì lại khác, một khi dụ được Phương Duệ đến quán ăn đó, Giả gia sẽ gặp khó khăn một thời gian.
Suy cho cùng, là bởi vì hắn không lay chuyển được thế lực của Giả gia.

Thay vì loại bỏ những tên hề như Giả gia, để quét sạch Trương đông, hậu thuẫn của Giả gia, là điều khó nhất đối với Lăng Sở.

Cho đến lúc có được bằng chứng có thể hoàn toàn diệt trừ Trương Đông mà Vũ Văn Xung nói, hắn sẽ không hành động lỗ mãng.
Cả đường đi Lăng Sở không nói gì.

Vũ Văn Xung biết bây giờ y đang rất buồn.

"Ta biết ngươi phiền lòng, nhưng ngươi vẫn phải kiên nhẫn.

Chỉ có cách này mới có thể dứt điểm loại trừ bọn chúng."
"Ta hiểu, cảm ơn.

Nếu không nhờ có ngài cho người theo dõi nhất cử nhất động của Giả Trung, nhị thúc chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm."
Đây cũng là điều khiến Lăng Sở cảm thấy buồn.

Hắn quá yếu.

Hắn luôn nói rằng hắn sẽ không tin Vũ Văn Xung, nhưng lần nào, vào thời khắc quan trọng cũng đều là Vũ Văn Xung tới giúp hắn.

Nếu không có y, liệu hắn có thể bảo vệ cho Lăng gia và nhị thúc giữa âm mưu bất tận của Giả gia và Trương Đông hay không?
"Ta đã nói rồi, chuyện của ngươi cũng là của ta, ta không muốn nhắc lại lần nữa đâu."
Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở.

Điều hắn cần không phải là một câu cảm tạ của y.

Hiện tại Lăng Sở đã chìm vào âu tư rồi.
"Ngươi không vui vì ta giúp à?"
Lăng Sở không ngờ Vũ Văn Xung lại thẳng thắn như vậy.

Nếu hắn thừa nhận, hắn sẽ coi thường chính mình.

Nhưng nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại cảm thấy chán ghét chính mình?
"Ta cũng từng gặp nguy hiểm một lần, và ta cũng ghét cay ghét đắng bản thân yếu đuối như hiện tại."
Vũ Văn Xung nói về quá khứ của mình, thừa nhận chán ghét bản thân vì yếu đuối.
Lăng Sở vô cùng kinh ngạc :"..."
"Kẻ thù ngày đêm suy nghĩ giăng bẫy.

Nếu như ta dính vào, Đại Nhạc chẳng phải là không còn Đại Nguyên soái nữa sao? Nếu là như vậy, ta sợ Đại Nhạc sẽ không còn tồn tại."
"Ta nói với ngươi điều này không phải để chứng minh rằng ta từng khổ sở như thế nào, mà muốn nói với ngươi rằng ta cũng từng trải qua quãng thời gian khó khăn.

Không có gì là xấu hổ khi nhận sự giúp đỡ từ người khác.

Ngược lại, điều đáng xấu hổ nhất chính là người khác sẵn sàng giúp đỡ, nhưng ngươi lại không cần."
Nói xong, Vũ Văn Xung dán mắt vào Lăng Sở.

Đôi mắt hắn sáng ngời như soi sáng linh hồn của Lăng Sở, không thể phá hủy.
Đêm đã khuya mà hai người vẫn còn đứng ngoài sân.

Trăng trên cao soi sáng.
Lăng Sở hơi ngẩng đầu nhìn y.

Hắn hoàn toàn sững sờ trước những gì Vũ Văn Xung từng trải qua, và không thể xoá ra khỏi tâm trí.
Kiếp trước khổ cực cùng kiếp này khó khăn càng làm hắn trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời, hắn cũng bị những trải nghiệm này trói buộc, hận thù trói buộc tâm trí hắn, hoàn cảnh của Đàm Dương lẫn Lăng gia trói buộc hắn ở nơi này, khiến hắn khó lòng thực hiện được mong ước của mình.
Chẳng phải hắn vẫn luôn mong chờ một tia sáng soi đường và giúp hắn vượt qua trở ngại sao?
Bây giờ đôi mắt của Vũ Văn Xung chính là ngọn đèn đó.
Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lưu lại trong đầu những gì Vũ Văn gia đã làm ở kiếp trước cùng tất cả những hoài nghi về Vũ Văn Xung ở kiếp này.
Những gì hắn không hiểu và nhìn thấy bây giờ, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra.

Thà buông bỏ còn hơn vướng vào nó.
"Cảm ơn." Lăng Sở trân thành cảm tạ Vũ Văn Xung.
"Cảm ơn ngài đã nói cho ta biết.

Ngài nói đúng, ta cần quyền lực của ngài.

Ta đã nói ngài là chỗ dựa vững chắc nhất của ta, cho nên ta sẽ thật lòng chông cậy vào ngài.

Hơn ta nhờ có ngài ta mới có thể thoát ra khỏi mớ rắc rối này."
Vũ Văn Xung nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Sở, ghi nhận sự gan dạ, quyết tâm cùng niềm tin vững chắc đang dần tụ lại đó.

Một nụ cười từ từ tô điểm trên khuôn mặt của Lăng Sở.

Đơn giản, thuần khiết, tao nhã và xinh đẹp, giống như một bông hoa nở rộ dưới ánh trăng.
"Thiếu gia, Vũ Văn đại nhân, lão gia bảo ta đi mời hai người tới dùng cơm." Một người hầu đi tới.
Ban nãy lo lắng chuyện của nhì thúc cho nên không ai còn tâm trạng ăn cơm, làm trì hoãn bữa tối.
"Đi thôi."
Lăng Sở cố gắng cười, nhưng rõ ràng thái độ của hắn đối với Vũ Văn Xung dịu đi rất nhiều.
Vũ Văn Xung nhướng mày, vui mừng đi theo Lăng Sở.
"Cả đêm nay nhà họ toán loạn vì chuyện của Giả Ân.

Phương Duệ thậm chí còn đánh nhau với Giả Ân.

Giả Ân nói Phương Duệ suốt ngày chỉ biết ghen tuông, hắn nói muốn cưới Lục Phương làm thiếp và để cho cô ấy hưởng thụ địa vị ngang với chính thất là Phương Duệ."
"Đừng tốn thời gian để mắt đến hai người này, quan trọng nhất là phải chú ý đến Giả Trung."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
"Có phát hiện Trương Đông có gì bất thường không?"
"Có.

Sau khi vận chuyển quặng về doanh trại, không thấy Trương Đông xuất hiện nữa.

Vườn thảo mộc của Lăng gia nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của lính canh và tổng quản cho nên hắn không tìm được bất cứ cơ hội nào để bắt giữ người dân ở đó.

Lính canh do Lăng đại nhân cử đến vào ban đêm cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi."
"Theo dõi sát sao hắn.

Với số quặng mới đó, sắp tới đây chắc chắn sẽ có lô vũ khí mới.

Trừ khi xảy ra vấn đề, hắn sẽ giấu chúng.

Tất cả những gì ta cần làm là tìm ra nơi cất giấu chúng."
"Vâng."
"Gọi Duệ Minh vào đây."
"Vâng, Nguyên soái."
Một lúc sau, Duệ Minh bước vào, nói :"Nguyên soái, ngài tìm ta?"
"Máy ngày nữa ta đi tìm hang ổ của đám thổ phỉ, ngươi ở lại, nếu có chuyện gì thì giúp đỡ Lăng gia."
"Thuộc hạ tuân lệnh.

Mà, Nguyên soái, ngài định đích thân đến đó à?"
"Phải."
Chương 74
Mặc dù Lăng Sở có thể lợi dụng quyền lực của Vũ Văn Xung, nhưng hắn cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Sau khi ăn cơm xong, hắn trở lại thư phòng tiếp tục nghiên cứu vị trí phù hợp để sắp xếp đội hình.
Trận thập nhị thập nhị tổ này có hai biến thể khác nhau.

Mỗi biến thể lại có thể biến thành một biến thể mới, những hình thành này trông hoàn toàn khác nhau nhưng thực chất, chúng đều được liên kết với nhau và rất linh hoạt.

Ngay cả Lăng Sở cũng khó có thể áp dụng và nắm bắt hoàn toàn được trận pháp này.

Cho nên những lính canh đó cũng không thể, họ chỉ có thể thực hành từng người một.
Vấn đề là, ngoài đội hình cơ bản nhất, hắn nên chọn đội hình nào để các lính canh bắt đầu?
Lăng Sở một khi đắm chìm trong suy tư, liền quên mất thời gian đã trối qua.
"Nguyên soái, đèn trong phòng Lăng thiếu gia vẫn sáng."
Hậu vệ phái biệt viện Trúc Xanh ngồi xổm trên bức tường ngăn cách giữa hai sân, quay đầu nói.
Vũ Văn Xung cũng không ngủ.

Trên bàn của hắn có một tấm bản đồ của thành Đàm Dương và một số tấm ghi chi tiết địa hình từng nơi ở Đàm Dương.

Những thứ này được Duệ Minh đặc biệt thu thập trong những ngày này.

Một trong số đó là bản đồ địa hình quận Tây, nằm ở phía tây nam thành Đàm Dương.

Bản đồ này được hắn đặc biệt đánh dấu bằng một vòng tròn lớn màu đỏ.
Nghe những gì cận về nói, Vũ Văn Xung đặt bản đồ sang một bên và liếc nhìn đồng hồ nước.

Lúc này đã là nửa đêm.
Hắn vốn muốn đứng dậy nhưng một hồi lại thôi.

Lăng Sở Không còn là trẻ con, y có cách giải quyết vấn đề của riêng mình.

Hắn không thể quyết định mọi thứ của Lăng Sở.

Chừng nào chuyện của Trương Đông chưa giải quyết xong, y nhất định vẫn chưa thể yên tâm ngủ ngon.

Tại sao lại không để y làm những gì mình muốn? Có lẽ bận rộn sẽ khiến y thoải mái hơn một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Sở đúng giờ xuất hiện ở nơi ở của thị vệ.

Vương Đại Sơn đã mở rộng sân tập theo lệnh của hắn, cũng đã dỡ bỏ tất cả những thứ lặt vặt xung quanh.
"Thiếu gia, hôm nay ngày định luyện tập cùng với bọn ta sao?"
"Phải."
Để đạt được những gì Lăng Sở muốn, những hộ vệ không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục thực hiện phối hợp với nhau.

Mãi đến chiều tối, việc luyện tập mới có đôi chút khởi sắc.
Trong hai ngày tiếp theo, Lăng Sở tiếp tục huấn luyện khả năng phối hợp giữa các hộ vệ.
Mấy ngày nay Vũ Văn Xung cũng không ở trong phủ, Lăng Sở không biết, cũng không hỏi y đi đâu.

Nếu muốn y tự khắc sẽ nói.

Vì lần trước suýt nữa trúng kế cho nên lần này có hơn ba người theo Lăng Triều Văn đến nha môn.
Cùng ngày, Phó Cao Trâm đến báo cho hắn biết chủ tiệm Giang đã gửi hai loại thảo mộc đó đến đây.

Tất cả thảo mộc cần có đã đầy đủ.
Vũ Văn Xung không có ở đây, cho nên Lăng Sở không vội tắm thuốc :"Nhị thẩm, cháu làm phiền thẩm quá rồi.

Vài ngày nữa cháu sẽ đích thân đến chỗ của chủ tiệm Giang bày tỏ lòng cảm kích."
"Vậy cũng được.

Ừm, mấy nay không nhìn thấy Vũ Văn nguyên soái, cháu có biết ngài ấy đi đâu không?"
Phó Cao Trâm nhìn Lăng Sở, ánh mắt thăm dò.
Lăng Sở biết nhị thẩm nghĩ gì.

Hắn biết nhị thẩm muốn biết mối quan hệ giữa hắn với Vũ Văn Xung có đang phát triển theo chiều hướng tốt hay không, và liệu rằng hắn có thay đổi ý định hủy bỏ hôn ước hay không.

Thay vì vạch trần, hắn nói :"Ngài ấy không nói với cháu, cháu cũng không hỏi.

Nhưng cận vệ của Vũ Văn nguyên soái nói ngài sẽ vắng vài ngày."
Câu trả lời của Lăng Sở gần như hoàn toàn tránh được những gì Phó Cao Trâm muốn hiết, điều này khiến nàng cảm thấy hơi thất vọng.

Dù sao nàng cũng khá hài lòng với Vũ Văn Xung.

Nàng nghĩ cháu trai mình cũng đủ tốt, chỉ có nam nhân như Vũ Văn Xung mới xứng với Lăng Sở.

Nhưng nàng cũng hiểu, kết quả có được hay không là tùy thuộc vào sự lựa chọn của cháu trai nàng.
Phó Cao Trâm thất vọng rời đi.

Lăng Sở đứng một lúc rồi đi đến nơi ở của lính canh.
Hạ Phong đã trở về Duyện châu từ hôm trước.

Hắn đến kiểm tra lai lịch của Lưu Nghĩa, không phát hiện điều gì khả nghi.
Cho nên bọn họ sẽ chính thức bắt đầu tập luyện thập nhị thập nhị tổ.
Tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như Lăng Sở nghĩ.

Hắn phải mất nửa ngày để giải thích về trận pháp cho lính canh biết.

Nếu hắn muốn họ ghi nhớ tử tế, hắn cần phải truyền đạt một số kiến thức cơ bản về đội hình cho họ.
Lăng Sở kéo dài cả buổi sáng.

Còn đám lính canh chỉ biết im lặng nghe thuyết giảng.
"Thiếu gia, chúng ta đều là kẻ vô học, không biết gì về trận pháp.

Xin ngài đứng giận.

Ta sẽ thúc giục bọn họ luyện tập chăm chỉ và nắm bắt những gì ngài nói càng sớm càng tốt." Sợ chọc giận Lăng Sở, Vương Đại Sơn cẩn trọng nói, sợ chọc giận Lăng Sở.
Lăng Sở biết tất cả là do mình thiếu suy nghĩ.

Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn nói :"Buổi luyện chiều này tạm dừng lại đã.

Trước mắt ta sẽ dạy các ngươi cơ bản cách nhận biết hướng, chọn vị trí, xác định địa hình và đo khoảng cách.

Hôm nay là do ta khinh xuất, không phải lỗi của các ngươi.

Các ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Buổi chiều ta lại đến."
Lính canh cảm thấy nhẹ nhõm.

Quân Bình gãi đầu :"Thiếu gia, bọn ta có cần mang bút với mực không?"
"Không, ta sẽ chi các ngươi biết phải làm gì."
"Hiểu rồi, thiếu gia, chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập."
Lăng Sở gật đầu rồi để bọn họ đi nghỉ ngơi.

Sau đó, hắn ra nói chuyện với Vương Đại Sơn và Lưu Nghĩa :"Đêm nay phải canh chừng, chịu được không?"
"Được mà thiếu gia.

Bọn ta sẽ thay phiên nhau canh gác, để cả hai cùng được nghỉ ngơi, giữ sức.

Ngài không cần lo cho bọn ta đâu."
Cả Vương Đại Sơn và Lưu Nghĩa đều nói các buổi luyện sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ canh gác vào buổi tối.

Nếu họ thật sự không chịu được nữa, họ sẽ chủ động nói với Lăng Sở.
Lăng Sở thấy bọn họ tựa hồ cũng không thấp thỏm, liền không nói gì thêm nữa.

Sau khi rời khỏi nơi ở của lính canh, hắn qua nhắc nhà bếp chuẩn bị nhiều món ăn bổ dưỡng hơn cho lính canh.
Mặc dù người phụ trách chi tiêu của nhà bếp là nhị thẩm, nhưng nàng đã nói miễn là yêu cầu của Lăng Sở thì đều phải tuân theo.

Thế là đám gia nhân trong phòng bếp đồng ý ngay.
Đến trưa, suất đồ ăn dành cho hộ vệ có thêm hai đĩa thịt, khiến nhóm nam nhân vô cùng cảm động.
Hiện tại họ rất hạnh phúc, nhưng Lăng Sở thì không.

Sau khi một mình dùng thiện xong, hắn bắt đầu viết ra những điểm kiến thức cần dạy cho lính canh, sau đó sắp xếp và tùy chỉnh từng điểm một.

Hắn ngồi từ lúc ăn xong cho đến tận giờ hẹn mới mang những thứ đã chuẩn bị đến nơi ở của lính canh.
"Hầy, xem ra lần này Lăng thiếu gia phải khổ nhọc lắm.

Những người bày đều mù chữ.

Phải mất một thời gian bọn họ mới có thể thông hiểu được."
Duệ Minh, đứng gác trên nóc biệt viện Trúc Xanh, nhìn những gì đang diễn ra ở nơi ở của lính canh phía xa xa, phàn nàn với người bên cạnh.
"Nếu ta là hắn, ta thà tỉ thí võ thuật với bọn họ còn hơn là ngồi dạy.

Quá khó."
"Xì.

Ngươi biết vì sao Nguyên soái không thích ngươi rồi đấy."
"Ơ.

Đội trưởng, huynh nói gì vậy? Nếu để Nguyên soái biết, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó!"
"Nguyên soái không có ở đây.

Ngươi sợ cái gì?"
Duệ Minh khoanh tay trước ngực, mắt nhìn vào những gì đang diễn ra phía trước.

Tuy nhiên, cận vệ bên cạnh hắn lại đang cảnh giác nhìn xung quanh, hắn sợ Nguyên soái sẽ như một con ma đột ngột xuất hiện.
Các lính canh đã đợi sẵn trên sân tập.

Khi Lăng Sở đến, không ai vắng mặt và tất cả đều tràn đầy sức sống hơn so với lúc sáng.

Có vẻ như thức ăn được thêm vào bữa trưa đã phát huy tác dụng.
"Các ngươi cứ bình tĩnh, đừng quá lo lắng.

Ta sẽ giải thích chi tiết và chứng minh từng cái một.

Tất cả những gì các ngươi cần làm chính là tập chung nghe những gì ta nói, ghu nhớ và suy nghĩ về nó." Lăng Sở nói.
Những lính canh này cũng đã có kinh nghiệm.

Dù tập luyện đội hình khiến bọn họ hơi bối rối nhưng vẫn không hề lười biếng.
Lần này Lăng Sở giảm tốc độ và kiên nhẫn giải thích những điều cơ bản cho họ trước.

Sau đó, hắn cho bọn họ xem đi xem lại nhiều lần.

Hắn sẽ không vội chuyển sang các bước tiếp theo cho đến khi từng người trong số họ đều hiểu.
Mọi thứ diễn ra như vậy, một cách chậm chạp và khá khó khăn.

Hắn đã dành cả buổi chiều để giải thích bốn điểm kiến thức cơ bản.
Khi rời khỏi nơi ở của lính canh, hắn không khỏi sờ trán.

Hắn phải tự nhủ bản thân hết lần này đến lần khác phải kiên nhẫn để thật bình tĩnh.

Thực ra, hắn rất lo lắng.

Nếu với tốc độ hiện tại, phải mất nhiều năm hắn mới đạt được ước mơ của mình.
Sau khi tắm xong, Lăng Sở nhìn những trận pháp mà hắn đã chọn rồi thở dài.

Hắn quá ngây thơ, cho rằng nửa tháng có thể dạy bọn họ ba trận pháp.

Nhưng bây giờ, chỉ cần bọn họ thành thục một thôi hắn đã vui lắm rồi.

Trúc Xanh viện mấy ngày nay yên tĩnh, tức là Vũ Văn Xung vẫn chưa về.

Lăng Sở đoán chính xác những gì y đang làm.

Nhưng vì quá mệt mỏi nên cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, trong Trúc Xanh viện có chuyện.

Duệ Minh ngay lập tức biết đó là ai :"Nguyên soái, ngài về rồi."
Vũ Văn Xung gật đầu :"Dạo này phía Lăng Sở thế nào?"
Duệ Minh bắt đầu nói những gì xảy ra ở Lăng gia những ngày qua.

Hắn nhấn mạnh hai điểm.

Đầu tiên là Lăng Sở đã thu thập đủ các loại thảo dược, thứ hai là quá trình huấn luyện của họ.
Nghe nói đám lính canh đó dùng cả buổi chiều để học bốn điểm kiến thức cơ bản, Vũ Văn Xung cau mày :"Bọn họ sao lại ngu như vậy."
"Đúng thế.

Đến ta nhìn bọn họ kà còn không chịu được cơ.

Cũng may thiếu gia vẫn kiên nhẫn dạy bọn họ.

Những người như bọn họ liệu có thể học được không?"
Vũ Văn Xung nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi :"Hắn có thức khuya không?"
"Không.

Có lẽ là do quá mệt nên hôm này thiếu gia đi nghỉ sớm."
"Chậc.

Thật là một đám vô dụng." Vũ Văn Xung trách mắng, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Thấy hắn tức giận, Duệ Minh không nói thêm gì nữa.
"Sáng mai hắn ra ngoài nhớ nhắc ta."
"Vâng."
Vũ Văn Xung thay y phục rồi tắm rửa sạch sẽ.

Ngồi sau bàn làm việc, hắn mở ra một mảnh giấy.

Sau đó, hắn lấy bút và bắt đầu vẽ ra trận hình thập nhị thập nhị tổ.

Hắn vẽ tám bức tranh và chọn ra hai trong số chúng.
Sau đó, hắn vẽ một vòng tròn lớn lên một tờ giấy trắng rồi bắt đầu phác hoạ.
Chương 75
Kinh thành.
Cổng cung vừa mới mở, các quan văn liền đi thẳng vào trong điện Càn Long.
Nửa canh giờ sau, một tên thái giám vội vàng đi vào phủ Lục hoàng tử.

"Điện hạ, sáng nay Trương tướng quân đệ nghị xin mở rộng quân doanh đã bị Hoàng thượng từ chối."
"Cái gì? Trương tướng quân về kinh bao giờ? Là ai đề ra?"
Lục hoàng tử, Châu Minh Thần, gương mắt thanh tú, nét non trẻ chưa từng mờ đi trên gương mặt hắn, khiến hắn trông trẻ hơn so với tuổi.

Hắn, một nam nhân vốn được cho là sôi nổi hoạt bát lúc này lại trông hơi ảm đạm.
"Là hộ bộ trình lên.

Triệu Lệnh của hộ bộ nói chuyện này đã được thảo luận do Trương tướng quân yêu cầu mở rộng quy mô nơi đóng quân hơn nữa còn vượt xa phạm vi đóng quân của binh lính theo luật."
"M* kiếp! Triệu Lệnh, tên khốn!"
Châu Minh Thần đứng dậy, lo lắng đi đi lại lại trong phòng.

Sau đó hắn dừng lại, hỏi :"Bức thư cuối cùng Trương Đông gửi là khi nào?"
"Bẩm điện hạ, là tám ngày trước.

Là bồ câu đưa thư gửi đến."
"Nếu nhanh nhất, thư mà Trương tướng quân gửi từ Đàm Dương đến kinh thành cũng phải mất bảy ngày.

Bức thư này lẽ ra phải được dâng lên bệ hạ vào hay ngày trước.

Cũng không biết vì sao Hộ bộ lại trì hoãn."
Châu Minh Thần cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn :"Ta đi tìm thúc thúc."
"Điện hạ, không thể được.

Bệ hạ hôm qua đã quở trách Thục phi nương nương, lại còn trách cả ngài.

Lúc này ngài không thể rời khỏi điện được.

Nếu để bệ hạ biết, chỉ sợ ngài ấy sẽ ngày càng không hài lòng với ngài."
Thái giám vội khuyên can Châu Minh Thần, sợ hắn bốc đồng mà rời khỏi cung.
Trên mặt Châu Minh Thần lộ ra vẻ khó chịu.

Một lúc sau, hắn nói :"Hừ, vậy thì giúp ta chuyển lời đến thúc thúc."
"Vâng, điện hạ."
Hắn vừa viết xong thư liền đưa thái giám chuyển ra bên ngoài hoàng cung rồi đến gặp mẫu thân.
"Mẹ, yêu cầu của Trương Đông bị từ chối rồi.

Hộ bộ đã trì hoãn thư của hắn, hai ngày sau mới trình lên phụ hoàng."
Thục phi là một người phụ nữ trạc tuổi trung niên.

Nhưng chiếm một vị trí rất lợi thế trong hậu cung, tuy đã nhiều tuổi nhưng sắc đẹp lại giống như mấy cô nương mười sáu mười bảy.

Ngay cả đôi mắt cũng khiến người nhìn vào đắm chìm.
"Triệu Lệnh? Hắn là người mà Bệ hạ tin tưởng, hắn cũng không đứng về phe nào.

Hắn vì sao lại trì hoãn dâng tấu gửi từ Đàm Dương?"
Thục phi cau mày, trầm tư.
"Nhi thần đã gửi thư cho thúc thúc.

Hy vọng thúc có thể điều tra ra được nguyên nhân."
"Tốt lắm.

Hiện tại yêu cầu phía Đàm Dương đã bị từ chối.

Ta sợ thúc thúc của con sẽ khó mà trình lên bệ hạ bất kỳ vấn đề nào khác.

Ở Đàm Dương, quyền lực của hắn chính là chỗ dựa của chúng ta cho nên đừng khiến hắn nghĩ chúng ta không làm được gì.

Con đi viết một lá thư xoa dịu hắn đi."
"Vâng, mẹ."
Nhìn nhi tử rời đi, Thục phi sắc mặt dài ra.

"Tất cả đều tại Hiền phi! Hiền phi, ngươi đúng là đồ khốn khiếp! Nếu không phải ngươi âm mưu, ta trước mặt bệ hạ cũng sẽ không quên đi tư cách! Nếu không phải tại ngươi, ta đã có thể nói chuyện với Bệ hạ rồi."
"Nương nương đừng tức giận.

Chúng ta phải kiên nhẫn.

Đợi Bệ hạ hả giận, người sẽ dễ dàng xử lý nàng ta."
"Khốn khiếp!" Thục phi chửi rủa, kìm nén cơn giận.

"Trước đây Bệ hạ chưa từng từ chối yêu cầu nào từ Đàm Dương, không biết vì sao lần này lại làm như vậy."
Vũ Văn gia...
"Đội trưởng, yêu cầu của Trương Đông đã bị từ chối, Tiểu Lục lên đường đã hai ngày rồi.

Khi nào chúng ta mới rời khỏi nơi này? Lẽ nào Nguyên soái thật sự sẽ thành hôn với Lăng thiếu gia ư?"
Sân của Vũ Văn Xung là khu vực cấm ở Vũ Văn gia.

Ngay cả khi hắn không có ở kinh thành, những người khác cũng không được phép bước vào sân của hắn.

Diêu Nhất và những người khác sau khi trở về kinh thành đã ẩn nấp ở đây.
"Đợi chín muồi, những gì đến chắc chắn sẽ đến.

Vả lại nhiệm vụ mà Nguyên soái giao còn chưa hoàn thành.

Ngươi điều tra Lý Sùng thế nào rồi?"
"Ta vừa phát hiện một số manh mối.

Vẫn còn đang tiếp tục điều tra.

Nếu không có việc gì, vài ngày nữa sẽ có kết quả."
"Được." Diêu Nhất gật đầu.

"Mọi thứ ở Vu Hồ sắp xếp ổn thoả rồi chứ?"
"Mọi thứ đã ổn định.

Giang phó tướng nói đêm nay hắn sẽ ở lại Vu Hồ.

Ngoài những người đàn làm nhiệm vụ ra, sẽ không có ai khác ở đó."
"Tốt lắm, các ngươi phải cẩn thận.

Nơi để nghiên cứu đó là nơi cuối cùng chúng ta cần điều tra."
"Bọn ta điều tra đã hai ngày rồi, không phát hiện bằng chứng nhị gia với nhị phu nhân phái người đến gây khó dễ cho Lăng gia.

Nếu tôi nay trong phòng làm việc đó không tìm thấy gì, chúng ta có cần tiếp tục điều tra không?"
"Báo cáo tình hình cho Nguyên soái trước.

Chúng ta cũng không thể mất cảnh giác.

Không thể để ván bài này bị lật."
"Vâng!"
"Hiện tại tin tức Vũ Văn nguyên soái đang ở Đàm Dương vẫn.

Chưa bị rò ra ngoài, kinh thành vẫn tương đối yên bình.

Chuyện này một khi bị lộ, sợ rằng sẽ xảy ra đại náo.

Chuyện này tạm gác lại đã, Lục hoàng tử biết chuyện này nhất định sẽ lấy cớ đe doạ Nguyên soái.

Nguyên soái chưa từng tham gia bất kỳ trận tranh đấu hoàng tộc nào, cũng không biết lần này ngài ấy sẽ làm gì."
Diêu Nhất vẻ mặt nghiêm túc, tự hỏi.
...
Lăng Sở mỗi sáng đều đúng giờ xuất hiện ở nơi ở của lính canh.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hắn cảm thấy như mình được sinh chỉ sau một đêm.

Cho dù lính canh có khó dạy đến đâu, hắn vẫn sẽ kiên trì.
"Thiếu gia, sáng nay bọn ta dạy sớm bắt đầu luyện tập.

Lưu Nghĩa có trí nhớ rất tốt, hắn đã sửa đi sửa lại cho bọn ta rất nhiều."
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lăng Sở, Vương Đại Sơn đắc ý đi tới nói.
"Ta nhớ rất rõ những gì ngài dạy ngày hôm qua.

Họ cũng muốn nhanh chóng nắm vững kiến thức."
Lăng Sở cười nói :"Cảm ơn.

Các ngươi đều làm rất tốt."
"Thiếu gia, ngài tốt bụng thật đó.

Trách nhiệm của chúng ta chính là chăm chỉ luyện tập, giúp ngài hoàn thành mong ước!"
Bây giờ tâm trạng Lăng Sở rất tốt.

Hắn hiện tại hình như có hy vọng rồi.

Với những gì hắn dạy ngày hôm qua, buổi học ngày hôm nay sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lăng Sở dành một buổi sáng để nói chung chung về cách xác định phương hướng.

Sau đó, hắn sắp xếp trình bày chi tiết các nhánh của phương hướng và đặc điểm xác để định hướng trong trận pháp.
Lần này Lăng Sở không hề vội vàng.

Hắn biết những kiến thức này đối với họ đều mới lạ cho nên không vội giảng hết.

Hắn chỉ dạy một số điều cơ bản trước, giúp hình thành một khung suy nghĩ trong tâm trí họ.

Sau đó hắn sẽ yêu cầu bọn họ nhớ chính xác các hướng trong thập nhị thập nhị tổ trận để có thể tiếp tục luyện tập lâu dài.

Cuối cùng, họ sẽ có thể thành thạo và áp dụng các kỹ năng một cách hoàn hảo.
Chỉ khi bọn họ thông thạo trận pháp này, hắn mới có thể nhanh chóng đạt được mục đích.

Mục đích của hắn đến muộn một chút cũng không sao.
Lăng Sở bận rộn cả buổi sáng.

Nhìn thấy Vũ Văn Xung đang đợi mình ở cửa, hắn rất nhạc nhiên.
"Ngài về lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua.

Ta nghe nói ngươi ngủ sớm, cho nên không dám làm phiền."
Mắt Vũ Văn Xung sáng lên nhìn thấy cả người Lăng Sở ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, mặt trời chói chang, những giọt mồ hôi trên mặt Lăng Sở dưới ánh nắng lấp lánh trong suốt, khuôn mặt như ngọc không tì vết của hắn có chút ửng hồng do luyện công lâu ngày.

Khi hắn đến gần, lập tức tác động đến Vũ Văn Xung.
"Sao thế? Sao ngài nhìn ta chằm chằm như vậy? Trên mặt ta dính gì à?"
Lăng Sở bối rối xoa mặt, không biết vì sao Vũ Văn Xung lại nhìn mình như vậy.
"Không có gì, ta chỉ thấy ngươi cả người ướt đẫm mồ hôi.

Mau về thay y phục đi."
Vũ Văn Xung có chút hung hăng thu hồi ánh mắt, cùng Lăng Sở đi vào sân.
Lăng Sở nhìn thấy trên tay y còn cầm theo một tờ giầy bèn hỏi :"Đây là cái gì?"
"Ừm, một thứ rất hữu ích.

Đợi ngươi thay y phục xong ta sẽ cho ngươi biết."
Vũ Văn Xung cứ thích để Lăng Sở đoán, lại càng làm hắn tò mò.

Cho nên lập tức vào phòng thay y phục.
"Thiếu gia."
Một người đàn ông từ hành lang đi ra, cúi đầu chào Lăng Sở một cách cẩn trọng.
"Hạ Phong, giúp ta thay quần áo, chải lại đầu.

Còn nữa, bảo người đi chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm rửa một chút."
Lăng Sở rất tự nhiên ra lệnh cho Hạ Phong.

Hạ Phong nghe lệnh, sai những người khác đi chuẩn bị nước, còn mình thì theo thiếu gia trở lại phòng.

Hai người họ hiểu ý nhau đến từng cử chỉ động tác.
Vũ Văn Xung cau mày, dán mắt vào Hạ Phong từ đầu đến chân.
Hạ Phong, người có tính cách ôn hoà, lớn hơn Lăng Sở vài tuổi.

Hắn khác với những người hầu khác trong sân của Lăng Sở.

Đương nhiên, y rất tin tưởng hắn.

'Hắn đi Dương Châu sao lại về sớm như vậy?'
Vũ Văn Xung thu hồi ánh mắt, đi vào đại sảnh.

Những gia nhân trong nhà đều biết hắn là người có địa vị lớn, còn có quan hệ rất tốt với Thiếu gia cho nên không ai dám coi thường hắn.
Lăng Sở tắm rửa xong khá sớm.
"Bây giờ ngài có thể chi ta biết rồi chứ?"
Vũ Văn Xung liếc nhìn những người hầu xung quanh, bao gồm cả Hạ Phong, Lăng Sở lập tức hiểu ý.

Hắn nói :"Tất cả các ngươi lui ra hết đi.

Hạ Phong xuống bếp bảo bọn họ dọn cơm lên đây.

Ta sẽ ăn trưa với Vũ Văn đại nhân.

Còn nữa, ngươi giúp ta chuyển lời tới ông nội, chúng ta sẽ không ăn cùng ông ấy."
"Vâng, thiếu gia."
Hạ Phong quay lại, đem theo tất cả những người khác cũng rời đi.
Lăng Sở ánh mắt mong đợi nhìn Vũ Văn Xung.
'Hừm, ta muốn thấy vẻ mặt lém lỉnh của ngươi cơ!' Hắn vừa nghĩ vừa mở xấp giấy đưa cho y.
Nhận lấy tờ giấy, Lăng Sở không khỏi ngạc nhiên, lập tức ngước lên nhìn Vũ Văn Xung :"Ngài..."
"Phải, ta biết từ chỗ của ngươi.

Ngươi còn nhớ lúc ta đến tìm ngươi khi ngươi đang vẽ không?"
Vũ Văn Xung thẳng thắn phần nào giúp Lăng Sở bình tĩnh lại.
"Ta nhớ là ta đã che đi rồi mà."
"À, tình cờ bị một cơn gió thổi bay cho nên ta mới xem được một nửa."
'Hắn chỉ mới nhìn thấy có một nửa? Nhưng những gì hắn đưa cho mình ở đây là một bản hoàn chỉnh!'
Lăng Sở chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn nhìn Vũ Văn Xung vẻ hoài nghi :"Ngài tự mình vẽ nốt phần còn lại phải không?"
Vũ Văn Xung gật đầu, "Đúng vậy, không khó để tìm ra những chi tiết khác.

Đội hình này có quy luật của nó.

Ta chỉ cần tìm ra quy luật đó là được."
Lăng Sở hoàn toàn không thể tin được.

Làm sao có thể dễ dàng như vậy được? Điều này thậm chí còn kinh ngạc hơn cả việc Vũ Văn Xung biết về đội hình của hắn.

Nếu hắn không tinh thông kiến thức về trận pháp, hắn cũng sẽ không làm được.

Thành công của Vũ Văn Xung trong cách bày binh bố trận quá là xuất sắc.

Y quả nhiên xứng đáng là người nhà Vũ Văn gia, quả không hổ là Nguyên soái giỏi nhất nước Nhạc.
76
Lăng Sở vô cùng kinh ngạc.

Nhưng sau khi xem kỹ hơn, hắn phát hiện ra y còn vẽ hẳn sơ đồ của ba đội hình.
"Ta đã chọn ra ba tấm này, tương đối phù hợp để bắt đầu.

Ta cũng đưa ra lời khuyên cho một số vị trí, ngươi có thể tham khảo.

Ngươi có thể thử xem sao."
Lăng Sở liếc nhìn nhanh chóng, trên đó không chỉ có vị trí của mười hai hộ vệ mà còn có chú thích rất chi tiết.
"Ngài..."
"Muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."
Lăng Sở suýt chút nữa không nói nên lời.

Cứ tưởng Vũ Văn Xung chỉ nhìn qua một nửa bản vẽ của hắn mà đã tự vẽ ra được bản hoàn chỉnh đã đủ bất ngờ lắm rồi, đằng này còn vẽ ra cho hắn hẳn ba cái.

Ba tấm sơ đồ này đều là Vũ Văn Xung suy luận ra, nhưng Vũ Văn Xung nói cái này là y chọn cho hắn, tức là vẫn còn những tấm khác.

Bây giờ Vũ Văn Xung đã hoàn toàn quen thuộc với an ninh trong Lăng gia, thậm chí biết rõ các vị trí của hộ vệ rồi chú thích nữa.
Người đàn ông này thực sự chỉ là một người bình thường thôi sao?
Hắn bàng hoàng, thậm chí còn có cảm giác như những gì hắn biết về Vũ Văn Xung chi đến nay chỉ là một phần của tảng băng chìm.
"Ta...sao ngài lại biết rõ vị trí phòng hộ của nhà ta như vậy?"
"Chỉ cần đứng trên mái viện Trúc Xanh là ta có thể nhìn thấy hết mà."
Biểu tình trên mặt Lăng Sở nhất thời có chút mất tự nhiên.

Cho nên, chỉ cần Vũ Văn Xung muốn, y lúc nào cũng có thể biết tình hình trong sân tập luyện?
Hắn trước mặt Vũ Văn Xung còn có chút riêng tư nào nữa sao?
"Ta nghe nói ngươi đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các loại thảo mộc cần thiết.

Tối nay bắt đầu tắm thuốc, khai thông kinh mạch.

Ngày mai ngươi chắc chắn sẽ cản thấy thay đổi rõ rệt."
Lăng Sở hơi cứng nhắc gật đầu, nói: "Được."
Những gợi ý mà Vũ Văn Xung đưa ra sâu sắc hơn kế hoạch mà Lăng Sở nghĩ.

Hắn đọc chúng càng lâu, càng cảm thấy rõ ràng khoảng cách giữa hắn và Vũ Văn Xung.
"Vài ngày nữa ta sẽ để bọn họ thử."
Đánh giá về mức độ chi tiết, hẳn Vũ Văn Xung đã dành rất nhiều thời gian cho thứ này.

Mặc dù biết về trận pháp, Vũ Văn Xung có thể chọn giữ bí mật với hắn, nhưng y lại chọn nói với hắn, thậm chí còn đề nghị giúp đỡ.

Hắn lại nợ y thêm một ân huệ nữa.
Đêm hôm đó, hắn đã sẵn sàng để khai thông kinh mạch của mình.
Trước ngày hôm nay, Lăng Sở đã đặc biệt cho căn phòng vốn ấm cùng của mình chuyển thành phòng tắm.

Vì tắm thuốc yêu cầu nhiệt độ nước phải ổn định nên hắn đã sai người làm một bể tắm trong phòng, bên dưới có một buồng bếp thông ra ngoài để người hầu đun nóng bể tắm nhằm đảm bảo nhiệt độ nước ở mức cố định.
Các loại thảo mộc được bỏ vào bồn tắm theo tỉ lệ mà Vũ Văn Xung đưa ra.

Khi bước vào phòng tắm, chào đón hắn là một mùi dược liệu nồng nặc cũng như làn nước ấm.
"Ta nên tắm trước hay là..."
"Trong lúc ngươi ngâm mình trong nước, ta sẽ giúp ngươi đả thông kinh mạch."
Vũ Văn Xung theo hắn vào trong phòng rồi bắt đầu cởi y phục.
Lăng Sở đứng ngây ngốc ra đó khá lâu.
"Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lên.

Không được lãng phí thuốc." Vũ Văn Xung thúc giục.
Hắn dưỡng như không có bất kỳ suy nghĩ đúng đắn nào cả.

Lăng Sở không khỏi cảm thấy mình quá rụt rè, vì vậy cũng bắt đầu cởi áo ngoài.
Vũ Văn Xung quay sang một bên, liếc nhìn y.

Nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng kỳ thực ánh mắt của hắn sớm đã quét qua toàn thân Lăng Sở, dùng trí nhớ siêu phàm, rất nhanh ghi nhớ từng đặc điểm.
"Cởi thêm y phục đi.

Thuận tiện để nội khí của ta chạy qua các kinh mạch của ngươi, ngươi cũng sẽ hấp thụ hoạt chất của thuốc tốt hơn, mà tốt nhất là cởi hết đi."
Cởi hết? Ngón tay trên quần áo của Lăng Sở đông cứng lại.

"Ta nghĩ ta sẽ mặc quần vào."
Trong đáy mắt của Vũ Văn Xung ẩn chứa một tia uất hận, nhưng hắn vẫn cảm thấy để Lăng Sở sở cởi hết quần áo mới là tốt nhất.
Lăng Sở nghiến răng, cố gắng làm cho mình trông thật tự nhiên.

Khi chỉ còn lại đúng một chiếc quần, hắn nhanh chóng bước vào bể tắm, khoanh chân ngồi xuống.

Hơi nước cuồn cuồn che khuất tầm nhìn, cơn xấu hổ giảm đi phần nào.
Nhưng đối với Vũ Văn Xung, hơi nước không phải là trở ngại.

Hắn có thể nhìn rõ thân hình gầy gò nhưng vạm vỡ của Lăng Sở.

Có lẽ bởi vì gần đây vất vả luyện tập, Lăng sở mười bảy tuổi trông không hề gầy chút nào, vai rộng hôn hẹp, da trắng mịn màng, cánh tay hay bất kỳ bộ phận nào khác đều không có vết nhăn nhũn.

Y làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng điều y không biết chính là nét ửng hồng trên mặt đã phản bội y.
Ngay cả ánh mắt của Vũ Văn Xung cũng thay đổi.

Hắn cũng tự cởi y phục rồi bước vào bể tắm, chỉ mặc một chiếc quần.
Tập trung vào việc làm cho mình thoải mái và trông tự nhiên hơn, Lăng Sở đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy cơ thể của Vũ Văn Xung, điều này làm hắn có chút nuối tiếc.
Sau khi ngồi xuống bể tắm, Lăng Sở đã ở ngay trước mặt hắn.

Vũ Văn Xung biết hắn đã ngày càng yêu mến Lăng Sở.

Cảnh tượng này đối với hắn mà nói chính là kích thích mãnh liệt.
Dù hắn có năng lực kiểm soát bản thân chặt chẽ, nhưng vẫn phải thầm cảnh cáo bản thân để giữ bình tĩnh.
Khi Lăng Sở ngồi trong bể tắm, dược tính trong làn hơi nước nóng đến ngực bắt đầu thấm vào cơ thể từ mọi phía, khiến hắn cản thấy dễ chịu không giải thích được.
Một bàn tay áp vào lưng hắn, trái tim hắn bỗng nhiên chao đảo.
"Bình tĩnh, phải tập trung.

Lát nữa có thể ngươi sẽ cảm thấy hơi khó chịu một chút."
Nói xong, Vũ Văn Xung bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Hắn xác nhận Lăng Sở đã chuẩn bị xong, sau đó điều động nội lực, chậm rãi truyền vào trong cơ thể Lăng Sở.

Nội khí của hắn bắt đầu lưu thông trong kinh mạch của Lăng Sở từng chút một.
Lăng Sở bắt đầu cảm thấy tê dại, ngứa ngáy, đau đớn khắp người.

Khi luồng hơi ấm bí ẩn đó đi qua một số nơi kinh mạch, đau đơn đến mức hắn cảm thấy giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm trái tim.

Khuôn mặt Lăng Sở đỏ bừng, hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Những vị trí đó có lẽ là những huyệt bị chặn lại kà Vũ Văn Xung nói.

Vũ Văn Xung đang sử dụng nội lực của mình để từ từ mở rộng chúng, đây chắc chắn không phải là quá trình dễ dàng gì.
Lăng Sở đổ mồ hôi hột.

Khi dòng hơi ấm luân chuyển trong người, thuốc chứ trong nước bắt đầu ngấm vào trong cơ thể khiến cảm giác tê ngứa, đau nhức càng dữ dội.

Gân xanh nổi rõ trên trán.
Vũ Văn Xung cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Hắn biết Lăng Sở đang đau khổ, nhưng hắn không thể dừng lại dù chỉ một giây.
Hơi nước trong phòng ngày càng dày đặc.

Khi nó đặc đến một mức độ nhất định, hơi nước đột nhiên hoà tan với tốc độ nhẹ nhàng.

Thuốc mang theo hơi nước được Lăng Sở hấp thụ từ từ xâm nhập vào cơ thể hắn.
Thời gian từng chút một trôi qua.

Lăng Sở hàm răng nghiến chặt tràn ngập vị máu tươi.

Chiến đấu trống lại cơn đau nhức đã tiêu hao của hắn rất nhiều sức mạnh tinh thần, đến nỗi ý thức của hắn sắp bắt đầu không chịu được nữa.

Điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được chính là sự pha trộn giữa tê, ngứa và đau.
Nước dần trở nên trong hơn.

Khi nó gần như trở nên sạch sẽ, Vũ Văn Xung cuối cùng cũng dừng lại.
Thần kinh đang căng thẳng của Lăng Sở đột nhiên thả lỏng, hắn ngất xỉu rồi ngã về phía sau.
Vũ Văn Xung vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.

Không để ý hai người gần như trần như nhộng, hắn ôm Lăng Sở đã bất tỉnh vào lòng, đứng dậy từ trong bể tắm, lấy một mảnh vải bông dày mềm bọc y lại, bế y ra ngoài.
Hạ Phong đợi bên ngoài thấy Vũ Văn Xung bán khoả thân ôm Lăng Sở trong tay đi ra, hắn lập tức lo lắng chạy tới, hỏi :"Thiếu gia bị làm sao vậy?"
Vũ Văn Xung liếc nhìn nói :"Thuốc quá mạnh, hắn không chịu được nên ngất đi.

Lấy cho hắn ít y phục sạch sẽ."
Hạ Phong không muốn rời đi, vì hắn không đủ biết rõ về Vũ Văn Xung để có thể tin tưởng.
"Nhanh lên." Vũ Văn Xung dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Hạ Phong cảm thấy rùng mình từ đầu đến chân.

Cuối cùng vẫn là nghe lời đi lấy y phục cho Lăng Sở.
Vũ Văn Xung bế Lăng Sở vào phòng trong, đặt y xuống giường, sau đó giúp y khau khô người.
Khi Hạ Phong trở lại, hắn nhanh chóng đắp chăn cho Lăng Sở, ủ rũ nói :"Để y phục xuống rồi ra ngoài."
"Đại nhân, xin hãy để ta chăm sóc cho thiếu gia."
"Ra ngoài!"
Hạ Phong lần nữa cảm nhận được một lượng áp lực cực lớn, thậm chí còn dữ dỗi hơn lần trước khiến hắn suýt nữa không đứng vững.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, lùi lại nhưng không đi ra ngoài, mà đứng ở hành lang giữa phòng trong và phòng ngoài, yên lặng nhìn vào chiếc giường phía sau tấm rèm từ xa.
Đương nhiên Vũ Văn Xung cũng nhận ra Hạ Phong không hề ra khỏi phòng.

Nhưng giữa hai người cách nhau một khoảng, lại có tấm rèm che, không nhìn rõ bên trong nên hắn cũng không để ý.
Hắn cởi chiếc quần ướt sũng nước của Lăng Sở ra, nhất thời ngây người, không rời mắt được.
Một lúc sau, hắn lấy một tấm vải bông, lau khô cho Lăng Sở, nhanh chóng mặc quần áo sạch sẽ cho y rồi lại nhét y vào trong chăn.
Hắn gỡ kẹp tóc của y ra đưa tay sờ trán cũng như kiểm tra kinh mạch.

Sau khi kiểm tra mọi thứ đều bình thường, hắn nhét tay Lăng Sở vào trở vào trong chăn rồi đứng dậy rời đi.
Khi đi qua Hạ Phong, hắn còn không quên nhắc nhở :"Tối nay nhớ chú ý chăm sóc hắn.

Nếu có chuyện gì lập tức báo ngay cho ta biết."
"Vâng." Hạ Phong hơi cúi đầu.
Vũ Văn Xung lấy quần áo từ trong phòng tắm rồi rời đi.
Hạ Phong vội vàng đến bên giường, kiểm tra Lăng Sở.

Mãi đến khi xác nhận y không có việc gì mới dám thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi trên trán.
Vừa rồi, khí tức của người đàn ông đó quá khủng khiếp khiến hắn không tài nào chịu được.

Nếu để thiếu gia biết hăn vô dụng như vậy, chắc chắn sẽ rất tức giận.

May mắn là hắn còn cố gắng bám trụ đến bây giờ.
Hiểu rõ bản thân không thể để tình hình trở nên xấu đi, Hạ Phong chọn nằm ở giường bên ngoài để canh chừng Lăng Sở.
Sau khi trở lại Trúc Xanh viện, Vũ Văn Xung tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi ngồi xuống bàn, cầm văn kiện lên đọc, nhưng một nửa tâm trí vẫn ở gian phòng bên kia.
Trời ban đêm khá lạnh.

Duệ Minh khoác một tấm áo choàng dày lên người Vũ Văn Xung rồi nói :"Nguyên soái, hay là người đi nghỉ ngơi một chút đi.

Ta sẽ cang chừng ở đây, có chuyện gì sẽ lập tức thông báo cho ngài."
Hạ Phong vừa tỉnh dậy đã nghe thấy giọng nói của Lăng Sở.

Hắn còn chưa kịp vào kiểm tra thì đã có một bóng người lướt qua, bước vào trong căn phòng trước mặt hắn.
Hạ Phong kinh ngạc mở to mắt.
Lăng Sở nhíu mày như bị đau, tay chân còn thoáng giật giật.
Vũ Văn Xung ôm hắn vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa bóp, dường như rất có hiệu quả.

Dần dần, Lăng Sở thân thể thả lỏng, lông mày nhíu lại.

Dựa vào ngực Vũ Văn Xung, tiếp tục ngủ say.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui