Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


"Gâu! Gâu!"
Đến giờ ăn sáng, chú cho lớn A Đa sốt sắng từ bên ngoài chạy vào.

Con chó dường như chơi ở bên ngoài rất lâu, toàn thân đều nhem nhuốc.

Lăng Mặc không hề bận tâm, ngược lại còn vừa cầm bát vừa vui vẻ gọi nó một tiếng :"A Đa."
"Thiếu gia, hạ nhân, là hạ nhân sai sót, nhất thời không kịp ngăn A Đa vào đây." Người hầu đến xin lỗi.

Hắn đuổi theo A Đa đến đây, thở còn không ra hơi.

Vừa nhìn thấy Lăng Sở hắn đã quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin sự tha tội
Không khí trong phòng đột ngột thay đổi.

Tất cả những người hầu có mặt ở đó ai cũng không dám làm ồn.
Lăng Mặc vẻ mặt khó hiểu nhìn tên hạ nhân đang quỳ lạy dưới đất.

Hắn không hiểu vì sao gã hạ nhân này lại sợ hãi đến vậy.

Đại ca hắn vốn dĩ đâu có làm gì?
Duy chỉ có A Đa không cảm nhận được bầu không khí đã thay đổi.

Nó hoàn toàn không nhận ra hiện tại cơ thể nó rất bẩn thỉu.

Cho nên trực tiệp chạy đến cọ xát vào chân Lăng Sở.
Một người hầu khác đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chú chó như muốn lao đến ngăn cản.

Nhưng hắn không biết có nên làm vậy hay không.

Tại thời điểm do dự ấy, tràn hắn thoáng chốc ướt đẫm mồ hôi.
Lăng Sở đặt đũa xuống.

Khi A Đa đến gắn, hắn đưa tay ra xoa đầu no dịu dàng nói :"Mày đi chơi ở đâu thế? Lông bẩn hết cả rồi."
Lăng Mặc nhìn người hầu đang quỳ dưới đất, lại quay qua nhìn Lăng Sở, rồi lại nhìn A Đa, nói :"Đệ đoán A Đa lại chạy sang chơi với A Hoa."
Lăng Sở nhướng mày :"Sao đệ biết A Đa sang chơi với A Hoa?"
"Đệ đương nhiên là biết.

Mới hôm trước đệ còn nhìn thấy hai đứa nó cắn nhau ở góc tường sau nhà mà." Lăng Mặc nói.
Lăng Sở không nói nên lời, lập tức hiểu 'cắn nhau' mà đệ đệ hắn nói là có ý gì.
Lăng Sở tâm trạng không vui, ngừng xoa đầu chú chó mà mắng :"Đồ chó ngu!"
A Đa cũng nhận ra Lăng Sở đang tức giận.

Cho nên nó ủ rũ, dụi đầu vào chân Lăng Sở.
"A Đa, không được làm bẩn y phục của đại ca.

Bằng không ta lập tức ném ngươi ra ngoài." Lăng Mặc đe doạ.

Thấy quần áo của Lăng Sở bị làm cho bẩn, Lăng Mặc lập tức nổi hứng muôn bảo vệ.
A Đa ngẩng đầu lên rên rỉ.
Còn đang định nổi giận thì Lăng Sở đã vỗ nhẹ vào vai ngăn lại :"Cứ để nó cọ.

Đệ mau ăn sáng đi, không là muộn học đấy."
Sau khi nghe xong, Lăng Mặc lập tức mất hồn.

Hắn phàn nàn :"Đệ vừa mới về hôm qua.

Vì sao hôm nay đã phải lên lớp rồi?"
"Đệ còn không mau lên, cha đệ sẽ đến tùm cổ đệ mang đi đấy." Lăng Sở nói.
Vừa nhắc đến cha, Lăng Mặc lập tức cắm đầu cắm cổ ăn cơm.

Còn không quên nhìn người đang quỳ dưới đất một cái.
Lăng Sở cũng nhìn người hầu và nói :"Đứng dậy đi.

Về sau không cần ngăn A Đa làm gì.

Ngươi chỉ cần không cho nó vào phòng ngủ cùng với thư phòng của ta là được."
"Vâng.

Tiểu nhân hiểu rồi." Người hầu quỳ xuống nói, đứng dậu lau mồ hôi đổ đầy trên trán.
"Đem nó ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ." Lăng Sở nói.
"Vâng!" Người hầu nhanh chóng nói rồi bế A Đa ra ngoài.
Nhưng A Đa lại cứ chăm chăm nhìn đống thức ăn trên bàn, không muốn rời đi.

Lăng Sở bảo người hầu cầm theo bát canh dâu tằm ra ngoài, chú cho vui vẻ chạy theo sau.
Lăng Mặc ghé sát vào tai Lăng Sở thì thầm :"Đại ca, vừa nãy có chuyện gì thế?"
"Không có gì.

Đệ mau ăn đi."
"Ò."
....
"Nhị thiếu gia dậy chưa?" Lăng Triều Văn hỏi người hầu.
"Bẩm nhị gia, nhị thiếu gia cùng đại thiếu gia vừa mới dùng bữa sáng xong.

Bây giờ đang trên đường trở về, chuẩn bị sách vở lên lớp."
Lăng Triều Văn hài lòng gật đầu :"Thằng bé cuối cũng cũng chịu chăm chỉ đi học rồi.

Đúng là lớn thêm một chút rồi."
"Còn đại thiếu gia thì sao?" Lăng Triều Văn hỏi.
"Đại thiếu gia vừa mới đến viện của lão gia." Người hầu đáp.
Sao vừa mới sáng ra Lăng Sở đã đến viện của ông nội? Lăng Triều Văn khó hiểu.
Lăng Triều Văn ngạc nhiên một chốc rồi đi thay triều phục chuẩn bị đến nha môn thì Lăng Văn Chung cử một người hầu đến gọi hắn lại.
"Nhị gia, lão gia nói ngài lập tức đến gặp lão gia."
Bây giờ là giờ làm việc.

Cha lại đột nhiên tìm hắn, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Lăng Triều Văn liền nghĩ chắc chắn có liên quan đến việc cháu hắn mới sáng ra đã đến tìm Lăng Văn Chung.
"Được.

Ta đi ngay."
Lăng Triều Văn đến nơi, bên trong chỉ có cha hắn, không có Lăng Sở.
"Cha, người tìm con?"
Lăng Văn Chung chỉ vào chiếc ghế rồi nói :"Ngồi xuống rồi nói."
'Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?' Lăng Triều Văn nghĩ.

Hắn cản thấy đến nha môn muộn một chút cũng không sao kiền không chút do dự mà ngồi xuống.
"Ta hỏi con, con nói chuyện đính ước với Vũ Văn gia cho Sở nhi rồi sao?" Lăng Văn Chung nghiêm túc hỏi.
Lăng Triều Văn sửng sốt :"Không! Con không nói."
Lăng Văn Chung cau mày :"Thật sự chưa nói?"
"Vâng.

Con làm sao dám nói dối cha!" Sau đó hắn lập tức nghĩ đến việc sáng nay Lăng Sở đến gặp ông nội liền nói :"Cha, Sở nhi có nói gì không?"
"Hắn muốn cùng Vũ Văn gia hủy hôn." Lăng Văn Chung nói.
"Hủy bỏ hôn ước?" Lăng Triều Văn sửng sốt.

Điều này lập tức nhắc nhở hắn nhớ lại những gì mà Lăng Sở nói về giấc mơ.
Khi đó Lăng Triều Văn chỉ cảm thấy kinh ngạc vì nội dung trong giấc mơ, không có thời gian để ý đến chuyện hôn ước với Vũ Văn gia.

Nhưng cháu hắn là quá thông minh.

Hắn sợ cháu hẳn sớm đã phát hiện hôn ước này là thật.
Cho nên mới không thể đợi được nữa mà đến tìm Lăng Văn Chung muốn hủy hôn.
Lăng Triều Văn trong một khoảng thời gian ngắn đã suy nghĩ rất nhiều, dường như đang dần tiến đến sự thật.

Nhưng hắn căn bản không biết Lăng Sở hoàn toàn không cần xác nhận mối hôn sự kia với Vũ Văn gia.
Lăng Triều Văn đột nhiên cảm thấy mắc lỗi.

Có thể hắn đã thật sự nói cho Lăng Sở biết về hôn ước đó.

Hắn không dám nói sự thật cho cha biết.
"Cha, người thấy chuyện này thế nào?"
"Ta gọi con đến cũng chính là vì chuyện này."
Lăng Triều Văn bình tĩnh cân nhắc một chút rồi mới nói :"Từ khi cha rời kinh thành, Vũ Văn gia đã rất nhiều năm không liên lạc với chúng ta.

Nếu bọn họ thừa nhận mối hôn sự này, bọn họ cũng không đến mức trốn tránh chúng ta."
"Đó là bởi Vũ Văn lão tướng quân đã qua đời.

Người con thứ hai có tiếng nói nhất trong gia tộc nhiều năm qua lại đang canh giữ nơi biên cương." Lăng Văn Chung nói.
"Vậy thì đã sao? Lẽ nào ngoại trừ Vũ Văn lão tướng quân, Vũ Văn gia không còn ai biết đến hôn sự này ư?" Lăng Triều Văn nói.
"Vậy ý con là...đồng ý để Lăng Sở hủy hôn?" Lăng Văn Chung nói.
Lăng Triều Văn gật đầu chắc chắn nói :"Kể từ lúc Đại Việt thành lập đã có rất nhiều tin đồn về việc hai người đàn ông kết hôn.

Lịch sử cũng từng có một ví hoàng đế kết hôn với nam nhân.

Đương nhiên người đời coi việc nam với nam kết hôn với nhau là vô cùng kinh tởm cho nên những chuyện như này rất ít xảy ra.

Về phần Vũ Văn gia, nhánh đầu tiên nhà họ chỉ có một người con trai là Vũ Văn Xung.

Con cũng sợ người họ muốn Vũ Văn Xung lấy là một người phụ nữ.

Nếu chúng ta cứ nhất quyết với mối hôn sự này khác nào tự làm nhục mình.

Hơn nữa địa vị của Lăng gia so với Vũ Văn gia còn kém rất nhiều.

Lăng Sở còn là một người đàn ông.

Trưởng lão nhà ta sao có thể bằng lòng gả Lăng nhi cho Vũ Văn gia, rồi bị người ta nhốt ở hậu viện?"
Sau khi nghe Lăng Triều Văn nói xong, nét mặt nghiêm nghị của Lăng Văn Chung cũng dịu đi phần nào.
Hắn thông minh đến mức chỉ cần nhìn thấy mặt cha mình dịu đi liền biết ông đã có quyết định.

Chỉ là cha hắn không muốn nói ra.

Lăng Triều Văn lúc này không biết nên vui hay nên buồn.
"Cha, cha có từng nghĩ sẽ ép Lăng Sở kết hôn với Vũ Văn gia, để khăng khít quan hệ sao?"
Lăng Văn Chung nói :"Hiện tại con cũng đã là một quan viên.

Nếu có thể kết thông gia với Vũ Văn gia, bọn họ rất nhanh sẽ giúp con thăng quan tiến chức để ngang hàng với bọn họ."
Lăng Triều Văn mắt như muốn trắng dã, nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng :"Cha, đối với con, Lăng Sở mới là quan trọng nhất."
Khi biết con trai không hề muốn để Lăng Sở gả vào Vũ Văn gia, Lăng Văn Chung không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ông không khỏi cảm thấy xót thương cho Vũ Văn lão tướng quân, liền nói :"Vũ Văn lão tướng quân là một người tốt.

Nhà hắn nhiều đời chung thành với nước, bao thế hệ đều xung phong ra bảo vệ biên cương Đại Việt.

Vũ Văn Xung đứa trẻ đó đúng là thiên tài ngàn năm có một.

Nếu không nhờ có hắn cứu giúp Đại Việt lúc suy tàn, bảo vệ an toàn đất nước, có lẽ bây giờ đã không còn một Đại Việt như này.

Nếu hắn có thể đối xử tốt với Lăng Sở, không ép buộc thằng bé làm điều mình không thích, ta cũng khá thích hai đứa nó kết hôn.

Đáng tiếc nhiều năm như vậy Vũ Văn gia một chút hồi âm cũng không có.

Chúng ta không đáng bị khinh miệt như vậy.

Trước đây ta cũng có dự định một lúc nào đó sẽ viết thư hủy hôn.

Chỉ không ngờ Lăng Sở lại đề cập đến việc này trước."
"Cha, người không cần phải thấy tiếc làm gì.

Cứ làm như Lăng Sở nói đi." Lăng Triều Văn nói.
Lăng Văn Chung gật đầu :"Ta viết rồi, còn đang để trên bàn kia kìa.

Con tới nha môn tìm một nha dịch đáng tin cậy giao cho hắn mang đến Vũ Văn gia ở kinh thành đi."
Vậy là hắn đã đoán đúng, cha hắn sớm đã có quyết định rồi.

Lăng Triều Văn đi đến bên bàn, cầm tờ giấy lên đọc qua một lượt rồi mới nhét vào phong thư, dính lại cẩn thận.
"Cha, vì sao không để Hạ Phong đi?" Lăng Triều Văn nói.
Lăng Văn Chung suy nghĩ một lát rồi nói :"Vậy được, để hắn đi."
Lăng Triều Văn đi ra ngoài cửa, sai người đi gọi Hạ Phong.

Đến nơi, hắn nói chuyện dặn dò một hồi.
Hạ Phong nói :"Lão gia, nhị gia cứ yên tâm.

Tiểu nhân nhất định sẽ tận tay giao đến Vũ Văn gia.

Chỉ có điều vẫn còn một số việc ta cần thu xếp một chút.

Hơn nữa thiếu gia còn giao cho tiểu nhân quan sát những người làm ở Lăng gia..."
Hạ Phong không biết bên trong có gì, cũng không thể hỏi.
"Ngươi cứ thu xếp việc của mình.

Việc quan sát những người khác cứ để ta." Lăng Văn Chung nói.
"Vâng, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.

Hai giờ nữa sẽ đến nha môn tìm nhị gia." Hạ Phong nói.
Hạ Phong nói xong rồi rời đi, Lăng Triều Văn cũng cầm theo phong thư rời đi đến nha môn.
***
Ở sân viện, rất nhanh Lăng Sở đã nhận được hồi đáp từ Lăng Văn Chung.
Bức thư ấy rất nhanh sẽ được gửi đến Vũ Văn gia, trong lòng Lăng Sở không khỏi vui mừng.

Dường như một phần lo âu phiền muộn của hắn đã được gỡ bỏ.
Lăng Sở rõ ràng biết nếu lợi dụng mối hôn sự này tốt một chút, sẽ rất có lợi cho Lăng gia.

Nhưng hắn không làm thế.

Hắn chỉ muốn kết thúc nó càng sớm càng tốt.
Giờ hắn chỉ mong bức thư ấy có thể thành công giao đến kinh thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui