Vũ Văn Xung nhìn đám binh châu, thầm nghĩ :'Đây thật sự là binh lính ở Đàm Dương thành à? Sao lại trông giống một đám vô lại.
đúng là nỗi ô nhục của Đại Nhạc!'
Đám binh lính vô cùng bất ngờ.
Hắn vậy mà gọi thẳng tên của Trương Đông tướng quân.
Đội tuần tra nửa giận nửa sợ, lớn tiếng hỏi :"Ngươi là ai? Ngươi tên gì?"
Rất nhiều người mặc quân phục mau đen lao đến hao quanh Lăng Sở, hiển nhiên là muốn bảo vệ hắn.
"Các ngươi không đáng để biết!" Một người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng giọng đầy mỉa mai.
Sau đó hắn lấy ra một mã thông báo, đưa cho tên đứng đầu nhóm lính tuần tra.
Tầm nhìn của những người khác đều bị chặn lại, cho nên ngoại trừ tên đứng đầu đội lính tuần tra.
Sắc mặt tên cầm đầu lập tức tái nhợt khiến những người xung quanh liền hiểu vài phần về thân phận của người đàn ông kia.
Hai chân run lẩy bẩy, tên đứng đầu đội lính tuần tra lập tức quỳ rạp xuống đất.
Khuôn mặt hắn nhợt nhạt nói :"Đại nhân, xin ngài tha thứ cho thần, thần có mắt như mù, vậy mà không nhận ra ngài là..."
"Câm miệng!" Tên đội trưởng đám lính tuần tra còn chưa nói xong, Giang Kha đã tức giận quát lên.
Tên đứng đầu đám lính tuần tra cúi đầu.
Những người lính phía sau nhìn nhau kinh ngạc nhưng cuối cùng tất cả đều bỏ vũ khí, quỳ xuống.
Cảnh tượng ấy khiến những người nông dân vừa được giải thoát mở to mắt kinh ngạc bởi chính bản thân họ cũng không biết có nên quỳ hay không.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng những người mặc giáp đen này tuyệt đối không phải người bình thường, đặc biệt là nam tử cao ngạo khí chất uy nghiêm kia.
Không ai dám nói một lời nào.
Không gian vô cùng yên tĩnh.
Lăng Sở khẽ lùi lại một bước.
Trong đầu hắn chợt nảy ra một suy nghĩ rất nực cười.
Mặc dù hắn đã cố gắng nói với bản thân điều này là không thể, nhưng ý nghĩ đó không hề tiêu tan mà càng lúc càng rõ ràng hơn.
Hắn đã nhiều lần mơ thấy, rằng lần đầu tiên hắn và Vũ Văn Xung gặp nhau, Vũ Văn Xung sẽ cười nhạo, giễu cợt hắn.
Nhưng đến khi gặp người thật rồi hắn không thể không rùng mình.
Cảnh tượng xảy ra trong giấc mơ đó không ngừng xuất hiện trong tâm trí hắn, khiến hắn ảo tưởng rằng nếu bây giờ không chạy trốn ngay thì sau này sẽ gặp rắc rối.
Vũ Văn Xung thính giác rất nhạy bén, đương nhiên nghe thấy tiếng động dù là rất nhỏ phát ra từ chỗ Lăng Sở.
Hắn nhướng mày, vội quay đầu lại vì tò mò muốn nhìn thấy vị thiếu gia nhà họ Lăng kia.
Chết tiệt! Vì sao Vũ Văn Xung lại hành động nhanh thế? Hắn còn chưa kịp làm gì a! Lăng Sở sợ đến mức tim đập lỡ một nhịp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã thấy đôi mắt hẹp như chim ưng của Vũ Văn Xung, sắc sảo lại tĩnh lặng.
Đây rõ ràng đối với người trong giấc mơ Lăng Sở rất khác nhau, nhưng không hiểu vì sao lại khiến da đầu hắn tê dại.
Một linh cảm không thể nào lay chuyển nói với hắn rằng người trong giấc mơ chính là Vũ Văn Xung.'Ta tới tìm ngươi' chính là câu nói trong giấc mơ hiện tại đang vang vọng trong đầu hắn, rõ đến mức hắn không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Ngược lại, Vũ Văn Xung ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị Lăng Sở thu hút, không phải vì hắn đẹp mà là vì khuôn mặt hắn có một thứ gì đó cuốn hút rất kỳ lạ.
Hắn là nam nhân vô cùng thanh tú: đôi mắt to, tròn nhìn Vũ Văn Xung một cách ngạc nhiên, chiếc mũi cao vừa phải, đôi môi hồng hào, khuôn mặt được điêu khắc hoàn hảo với đường viền hàm sắc nét, đến cả đôi tai cũng rất đẹp.
Ngay cả khí chất của hắn cũng khiến Vũ Văn Xung bị thu hút.
Người đàn ông trước mắt kia vừa hay chính là mẫu người Vũ Văn Xung thích, lập tức khiến hai mắt hắn sáng lên.
"Vị thiếu gia này, ngươi là Lăng Sở?" Vũ Văn Xung hỏi.
Những lời nói của Vũ Văn Xung kéo Lăng Sở trở về thực tại.
Người trước mắt Lăng Sở đem đến cho hắn cảm giác áp bách rất mãnh liệt, hắn không khỏi lùi về sau một bước.
Cố gắng giữ bình tĩnh đáp :"Phải, là ta.
Còn ngài là...?".