Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở một lúc.
Ngay lúc Lăng Sở đang cảm thấy bất an hắn mới chịu mở miệng :"Ta mà cưỡi ngựa đi qua nha môn phủ chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Ngồi trong xe mới an toàn."
Lông mày Lăng Sở khẽ cau lại trong thoáng chốc.
Quả thật với tình hình này, danh tính của Vũ Văn Xung không được phép để lộ.
Mặc dì trong lòng vô cùng muốn đuổi hắn ra bên ngoài, nhưng Lăng Sở vẫn là miễn cưỡng nhắc người lái xe khởi hành.
"Đi", người đánh xe giơ roi ngựa lên ra lệnh cho ngựa chạy, bánh xe cũng bắt đầu di chuyển.
Sự hiện diện của hắn khiến Lăng Sở rất khó chịu.
Toàn bộ cỗ xe không chỉ chứa hơi thở của Vũ Văn Xung mà hắn còn chiếm cả nửa cỗ xe, việc đụng chạm cơ thể là không tránh khỏi.
Cơ thể Lăng Sở không tự chủ được mà căng lên, đến thần kinh cũng vô cùng căng thẳng.
Tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào không gian nhỏ hẹp này.
"Đại ca?" Lăng Mặc đang dựa vào Lăng Sở cũng bị cơ thể căng thẳng của hắn làm cho không thoải mái.
Với đầu óc thông minh, Lăng Mặc nhanh chóng nhận ra đại ca có điểm khác thường, cậu bé nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.
Lăng Sở cúi đầu liếc hắn một cái, nói :"Làm sao vậy?"
Lăng Mặc trực tiếp vươn tay vuốt ve cơ thể Lăng Sở, cong môi nói :"Không thoải mái."
Lăng Sở đương nhiên hiểu, cơ bắp của hắn hiện tại đang rất căng bởi vì Vũ Văn Xung đang cười!
"Khó chịu lắm." Lăng Mặc nói thêm.
Lăng Sở vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cậu bé, nói :"Ngồi một mình đi."
Lăng Mặc bĩu môi, miễn cưỡng tránh sang một bên để ngồi một mình, nhưng Vũ Văn Xung lại vươn thẳng cánh tay dài của mình ra, kéo cậu bé ngồi lên đùi mình.
Lăng Mặc kinh ngạc mở to mắt, rất nhanh đã phát hiện ra lồng ngực rộng lớn của Vũ Văn Xung, còn dày hơn so với đại ca hắn, nằm ườn lên cũng thoải mái hơn.
Như vừa phát hiện ra một bí mật, cậu thích thú dựa vào Vũ Văn Xung nói :"Cảm ơn, Vũ Văn ca ca."
Lăng Sở rất không vui nhìn Lăng Mặc đang vui vẻ trong lòng Vũ Văn Xung, hắn nói :"Mặc Mặc, đừng quậy nữa, mau đến đây."
Lăng Mặc vừa định đứng dậy thì Vũ Văn Xung đã kịp đặt tay lên vai cậu bé, nói :"Không sao.
Chỉ là ngồi thôi.
Ta không phiền."
Không chút do dự, Lăng Mặc lại ngồi im.
Lăng Sở ánh mắt giận dữ hướng về phía cậu nhóc.
Lăng Mặc tình cờ nhìn ra ngoài cửa gãi đầu, không thấy điều này.
Nhưng Vũ Văn Xung nhìn thấy rồi, trong mắt hắn tràn đầy tia cười ẩn ý.
Lăng Sở thần sắc thoáng chốc đông cứng, thu hồi ánh mắt.
Cũng may là Vũ Văn Xung chỉ nhìn vào mặt hắn một lúc chứ không mở miệng để chọc tức hắn.
Chiếc xe ngựa tiến dọc theo con đường.
Lúc bọn họ băng qua khu rừng bên ngoài chỗ đóng quân, Lăng Sở cố ý vén một góc rèm nhìn ra bên ngoài.
Đúng như dự đoán, trên tháo canh có người đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Sau đó có người đi xuống tháp canh, có lẽ là đi báo cáo cho Trương Đông.
Mắt Lăng Sở rũ xuống.
"Tướng quân, xe ngựa của Lăng Sở sắp vào thành rồi." Trong doanh trại, có người đang bẩm báo với Trương Đông.
"Quá sớm rồi.
Cử một vài người đến trang trại thảo mộc Lăng gia kiểm tra lại lần nữa, xem xem hắn có thật sự là đã rời đi hay không." Trương Đông lạnh lùng nói.
"Tướng quân, nếu hắn rời đi rồi, chúng ta có tiếp tục bắt những người trồng thảo mộc của Lăng gia nữa không?" Phó tướng hỏi.
Trương Đông lạnh lùng nói :"Nếu hắn đã trở về thành rồi thì rất khó có thể dụ hắn đến đây lần hai.
Nhưng cho dù chúng ta không thể giết hắn lúc này, chúng ta vẫn có thể gây khó dễ đối với người nhà họ Lăng.
Theo sát kế hoạch.
Ta không tin nếu có chuyện xảy ra Lăng gia vẫn còn đứng vững như bây giờ."
"Vâng." Phó tướng đáp.
...
Chiếc xe lắc lư trên đường đi một lúc lâu.
Cuối cùng Lăng Sở cũng không thể cầm cự được nữa.
Hắn thả lỏng cơ bắp đang căng cứng, người dựa vào thành xe, lén lút đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp.
Vũ Văn Xung đột nhiên nâng Lăng Mặc lên rồi đặt ngồi sang bên cạnh, sau đó nói với Lăng Sở :"Chút nữa ta quay lại."
Sau đó Vũ Văn Xung ra khỏi xe.
Khoảnh khắc hắn rời đi, hào quang mãnh liệt trên người hắn lập tức biến mất.
Lăng Sở bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, tất cả các cơ cũng được thả lỏng.
"Vũ Văn ca ca đi đâu vậy?" Lăng Mặc vén rèm nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc phát hiện nháy mắt đã không thấy Vũ Văn Xung đâu.
Lăng Sở cũng không biết hắn đã đi đâu.
Người đàn ông đó giống như quỷ vậy, thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, đúng là khiến người khác rất kinh ngạc.
"Đừng để ý hắn nữa.
Mau chú ý kẻo bị văng ra khỏi xe bây giờ." Lăng Sở nói.
Lăng Sở nói xong, trong đầu cũng không khỏi thắc mắc rốt cuộc Vũ Văn Xung đã đi đâu.
Mùi hương trên người Vũ Văn Xung vẫn còn phảng phất bên trong xe ngựa, chỉ có điều vô cùng nhạt nhoà.
Mùi hương này không giống hương hoa, rất khó giải thích, không những thế còn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Hắn không thể hiểu được.
Theo như ký ức kiếp trước của hắn, lúc này Vũ Văn Xung đáng lẽ không nên ở Đàm Dương.
Hạ Phong làm sao mà lại gặp được hắn?
Khoan đã...Kiếp trước Hạ Phong không đi kinh thành, nói cách khác, Vũ Văn Xung cho dù có đang trên đường về kinh thành hay không cũng không có khả năng gặp hắn!
Lăng Sở sắc mặt nhất thời thay đổi.
Hắn chợt nhận ra có lẽ là việc hắn hủy hôn sớm hơn so với kiếp trước chính là lý do khiến Hạ Phong gặp Vũ Văn Xung, khiến hắn ta đổi ý đến Đàm Dương!
Cho nên nói, hắn là người gây ra tình hình ngày hôm nay?
Trong lúc Lăng Sở đang bực bội với chính bản thân mình thì Vũ Văn Xung đã quay lại chỗ đóng quân của Trương Đông.
Lăng Sở đã nói với hắn rằng Trương Đông đã mua một mỏ quặng.
Hắn quyết định đến đây để tận mắt kiểm chứng.
Xung quanh doanh trại là một khoảng trống rộng lớn.
Và đỉnh đồi trong trang trại thảo mộc của Lăng gia là nơi thích hợp nhất để quan sát.
Đứng trên đỉnh đồi, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực quân doanh.
Trong rừng có dựng một cái lều, bên cạnh còn có một số bãi khoan quy mô lớn.
Khi nhìn thấy bố trí phòng thủ ở một số khu vực chính cũng như số lượng lớn binh lính đi lại xung quanh, ánh mắt Vũ Văn Xung trở nên lạnh lùng.
Mỗi năm chính quyền Đàm Dương đều đệ trình báo cáo về việc trấn áp thổ phỉ lên triều đình, trong đó có số lượng thương vong mà lực lượng bảo vệ thành gánh chịu.
Trương Đông dựa vào đó đã yêu cầu triều đình điều thêm binh sĩ đến chỗ hắn ta.
Chắc chắn hắn ta đã giở trò bẩn thỉu.
Nếu vậy số lượng thương vong kia liệu có phải thật? Không còn quan trọng nữa rồi.
Hiện tại số lượng binh sĩ trong quân doanh ở Đàm Dương đã vượt quá số lượng cho phép so với những nơi khác, chỉ thiếu chú nữa là bằng Sùng Châu.
Sùng Châu là toà thành nằm ở biên giới, cho nên binh lính ở đó được coi là tuyến phòng thủ.
Nhưng tại sao ở Đàm Dương số lượng binh sĩ lại nhiều như vậy?
Đó đơn thuần chỉ là động cơ thầm kín của một số người.
Hắn đã dành toàn bộ thời gian để bảo vệ đất nước.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
...
Hai giờ sau, xe ngựa về đến Đàm Dương.
Trước khi xe ngựa vào trong thành, Vũ Văn Xung đột nhiên xuất hiện, đi vào bên trong rồi ngồi xuống.
"Woaa, Vũ Văn ca ca, công phu của huynh giỏi thật đó." Lăng Mặc nhìn thấy Vũ Văn Xung dùng kinh công trở về, hai mắt mở to kinh ngạc.
"Đây chỉ là cơ bản thôi.
Có muốn học không?" Vũ Văn Xung hỏi.
"Có!" Lăng Mặc vội vàng trả lời.
Phản ứng của Lăng Mặc khiến Lăng Sở cảm thấy đau đầu, không khỏi đưa tay lên xoa xoa hai bên huyệt thái dương.
Thấy Lăng Mặc đang nhìn chằm chằm Vũ Văn Xung, ánh mắt vô cùng mong đợi, Lăng Sở thầm nghĩ :'Thằng nhóc này, đệ không sợ hắn là người xấu hay sao hả?'
Xe ngựa chậm rãi đi vào Lăng gia.
Lăng Văn Chung cùng Lăng Triều Văn đã sốt sắng đứng đợi ở cửa.
Mới sáng ra Vũ Văn Xung đã nói với bọn họ hắn muốn ra ngoài đi dạo, vừa mới nói xong đã không thấy đâu nữa làm bọn họ không khỏi sợ hãi.
Cũng may là Vũ Văn Xung còn cho người quay lại báo với họ vị trí hắn đang ở.
Nếu không bọn họ sớm đã cho người tìm kiếm toàn bộ Đàm Dương rồi.
Nhưng sau khi biết hành tung của Vũ Văn Xung, trong tim bọn họ thoáng đập chệch đi một nhịp.
Có nhiều nơi như vậy.
Hắn vì sao phải đến trang trại thảo mộc nhà họ Lăng?
Không lẽ Vũ Văn Xung thật sự có ý với Lăng nhi?
Trong khi Lăng Văn Chung đang xem xét khả năng Vũ Văn Xung có thể kết đôi với Lăng Sở thì Lăng Văn Chung lại ngược lại, hắn lo lắng cho Lăng Sở hơn.
Là người duy nhất biết về giấc mơ của Lăng Sở, hắn đương nhiên nhận ra thái độ của Vũ Văn gia trong giấc mơ của Lăng Sở ra sao.
Cho nên hắn mới không lạc quan như cha.
Chiếc xe dừng lại trước mặt họ.
Vũ Văn Xung là người đầu tiên bước ra khỏi xe.
Sau đó là Lăng Mặc, và Lăng Sở là người cuối cùng..