Nghe những lời Vũ Văn Xung nói, Lăng Văn Chung không khỏi cảm động :"Đại nhân, ngài quá khen rồi.
Ta cũng chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi."
"Giữ được đức tính tốt như vậy cũng đâu phải là dễ.
Đúng không?" Vũ Văn Xung nói.
Lời nói của hắn câu nào câu nấy đều làm Lăng lão gia gia cảm động, lập tức xoa dịu sự căng thẳng giữa hai người.
Vào lúc này, Lăng Sở ấy vậy mà không có thành kiến với Vũ Văn Xung.
Ngày xưa chắc ông nội trọng lắm.
Việc Vũ Văn Xung có thể nhớ tất cả những chuyện của ông nội hắn đã khiến hắn bắt đầu thay đổi cách nhìn một chút đối với Vũ Văn Xung.
Hơn nữa những gì Vũ Văn Xung vừa nói hắn đều không biết.
Sau bữa tối, Lăng Văn Chung rủ Lăng Sở cùng Vũ Văn Xung đi dạo trong vườn.
Lăng Sở tình cờ chạm mắt với Vũ Văn Xung.
Hạ tầm mắt, né tránh Vũ Văn Xung, hắn nói :"Vũ Văn ca, chúng ta đi dạo thôi."
Lăng Mặc muốn đi cùng họ, nhưng lại bị ánh mắt gay gắt của ông nội ngăn lại.
Đương nhiên hành động vừa rồi đã lọt vào tầm mắt của Lăng Sở, khiến hắn không khỏi cảm thấy phức tạp.
Ông nội như này là muốn làm gì? Không lẽ ông thật sự cho rằng bọn họ chỉ cần đi dạo với nhau vài lần là có thể yêu nhau sao?
"Lăng lão gia nhiệt tình thật, đã có tuổi rồi mà trông còn minh mẫn lắm, là một người dễ nói chuyện." Vũ Văn Xung nói.
"Kể từ khi ông ta nghỉ hưu, ở nhà một mình cũng không tránh khỏi việc cô đơn buồn chán.
Vừa rồi ngài cùng ông nói về những chuyện quá khứ cộng thêm những chuyện nơi biên cương, lâu lắm rồi ta mới thấy ông vui như vậy.
Cảm ơn ngài." Lăng Sở bày tỏ lòng cảm kích.
Vũ Văn Xung sớm đã biết Lăng Sở có tình cảm rất mạnh mẽ đối với Lăng gia cho nên cũng không quá bất ngờ.
"Người xưa có câu, người lớn tuổi chính là báu vật.
Nói chuyện với Lăng lão gia giúp ta học được rất nhiều thứ.
Cho nên ngươi cũng không cần cảm ơn."
Ban đêm, ngoại trừ ánh đèn bên ngoài hành lang, những nơi khác đều tối om, kể cả trong vườn.
Thế nhưng hôm nay trong hoa viên lại thắp rất nhiều cột đèn, chắc là vì Vũ Văn Xung tới.
Sau khi đi vào hoa viên cùng với Vũ Văn Xung, Lăng Sở cảm thấy hơi bất an.
"Ông nội ta đã hy sinh trên chiến trường từ lâu, bà của ta cũng vậy.
Có lẽ là do đã rất lâu lồi không được nói chuyện với những người có tuổi nên mới thế." Vũ Văn Xung nói.
Điều này nhắc Lăng Sở nhớ lại những gì hắn nghe kể về Vũ Văn Xung trước đây.
Hắn không khỏi tò mò hỏi :"Thế còn những người lớn tuổi khác trong nhà thì sao?"
"Ta có một vị thúc thúc, nhưng ông ấy không sống ở Vũ Văn gia.
Ta chỉ có thể cùng ông ấy trò chuyện một chút mỗi lần về kinh." Vũ Văn Xung nói.
Cho nên nói, không có trưởng lão nào ở Vũ Văn gia.
Hắn cũng từng nghe nói phụ mẫu của Vũ Văn Xung đã qua đời cả rồi.
Lúc này Lăng Sở nhận ra rằng nói chuyện về gia đình với Vũ Văn Xung không phải là một ý kiến hay, hắn thay đổi chủ đề :"Vì sao ngài không đồng ý hủy hôn?"
Vũ Văn Xung dừng lại, hỏi :"Nghe nói Lăng thiếu gia chưa có người trong lòng.
Sao lại vội vàng muốn hủy hôn như vậy?"
'Đương nhiên là phải hủy hôn rồi! Chẳng lẽ còn để cho Vũ Văn gia các người sỉ nhục thêm lần nữa sao?' Nghĩ tới đây, sắc mặt Lăng Sở trở nên lạnh lùng.
Vũ Văn Xung rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của Lăng Sở lúc này.
Hắn chìm đắm trong suy nghĩ, tự hỏi vì sao Lăng Sở vì sao đối với hắn thay đổi rất nhiều mỗi khi nhắc đến chuyện hủy hôn.
Hơn nữa sự thù địch này đối với hắn còn rất đặc biệt.
Nhưng còn có điều kỳ lạ hơn, khiến hắn không khỏi tự hỏi liệu rằng mình có làm chuyện gì tai tiếng mà bản thân không biết hay không.
"Ta đã làm gì sai với ngươi sao?" Vũ Văn Xung không muốn vòng vo, trực tiếp hỏi.
Lăng Sở thoáng chốc bối rối.
Đời này Vũ Văn Xung còn chưa làm cái gì, có điều là hắn cũng không có cách nào nói cho Vũ Văn Xung chuyện xảy ra kiếp trước.
"Ta quanh năm đóng quân ở biên giới, rất ít khi về.
Ta không nghĩ trước đây chúng ta đã từng gặp qua." Vũ Văn Xung tiếp tục.
Những lời Vũ Văn Xung nói trực tiếp khơi dậy một số suy nghĩ trong đầu Lăng Sở đã biến mất trước khi hắn kịp nắm được.
"Được, vậy ngài trả lời ta, mối hôn sự này đã định từ lâu, vì sao mấy năm qua đều không thấy ngài lên tiếng?" Lăng Sở buột miệng nói, nhưng lập tức cảm thấy hối hận.
Khoé miệng Vũ Văn Xung khẽ cong lên, dính bẫy rồi.
Vốn tưởng Vũ Văn Xung lại bắt đầu chế nhạo mình, nhưng không, hắn nói :"Xin lỗi, chuyện hôn ước này ta không biết.
Nếu ta biết, ta sẽ nhiều năm như vậy không liên lạc với ngươi sao?"
"Ngài không biết?" Lăng Sở sững người, "Sao lại không biết được?"
"Ông nội ta chính là người sắp xếp mối hôn sự này, nhưng sau đó lại đột ngột qua đời trên chiến trường.
Cho nên rất nhiều chuyện ông chưa kịp nói cho ta biết.
Sau đó cha mẹ ta cũng qua đời, khi đó ta còn quá nhỏ để biết những chuyện này.
Có thể những trưởng lão khác trong nhà đều biết chuyện này, nhưng ta ít khi về kinh thành nên cũng không quan tâm đến hôn nhân của mình, cho nên không hay hỏi.
Cũng may trên đường về kinh gặp được người của ngươi.
Hiện tại ngươi đã trưởng thành rồi, ta biết chuyện này cũng chưa muộn." Vũ Văn Xung nói.
"Chưa muộn là có ý gì?"
Không, đó không phải là điều Lăng Sở đang cố hỏi.
'Rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện gì?'
Lăng Sở không hiểu tại sao thái độ của Vũ Văn Xung đối với vấn đề này giữa kiếp này và kiếp trước lại khác biệt rõ ràng đến vậy.
Điểm khác biệt duy nhất bây giờ chính là hắn biết chuyện hôn ước sớm hơn.
Lăng Sở nghi ngờ Vũ Văn Xung.
Kiếp trước hắn có tiếng tăm ai cũng sợ, huống hồ là Vũ Văn Xung.
Nhưng bây giờ hắn vẫn vô tội vạ.
Khuôn mặt Lăng Sở lại cau có.
Thái đột của hắn đối với Vũ Văn Xung lạnh nhạt hơn :"Thật à?"
Vũ Văn Xung khẽ cau mày, không hiểu vì sao nghe hắn giải thích rồi mà Lăng Sở vẫn lạnh lùng như vậy.
Sự khác biệt ấy nói cho hắn biết chắc chắn Lăng Sở đối với hắn có hiểu lầm.
Nhưng hắn không thể hình dung ra nó là gì.
Có một sự im lặng khó xử giữa hai người.
Lăng Sở nói rõ rằng hắn không muốn nói thêm bất cứ điều gì, còn Vũ Văn Xung cứ trầm ngâm nhìn hắn.
Chỗ ở của Vũ Văn Xung là Trúc Xanh viện, nằm ngay bên cạnh biệt viện của Lăng Sở.
Nhận thấy Vũ Văn Xung đem theo rất nhiều hộ vệ cho nên Lăng Văn Chung căn dặn tất cả những người làm trong Lăng gia không được phép đến làm phiền.
Hắn chỉ sắp xếp một vài người canh gác bên ngoài sân phòng trường hợp Vũ Văn Xung có chuyện gấp.
"Nguyên soái, bọn họ thông minh thật đó." Duệ Minh nói.
Vũ Văn Xung ậm ừ :"Duệ Minh, gửi thư về kinh thành.
Bảo Giang Tư điều tra xem trong Vũ Văn gia có những ai biết về hôn sự giữa ta và Lăng Sở mà lại cố tình giấu ta.
Tìm hiểu xem những người này có ai từng gây rắc rối cho Lăng gia hay không."
"Hiểu rồi." Duệ Minh nói.
"Nguyên soái, người nghi ngờ bọn họ?"
"Ừ."
Duệ Minh hỏi :"Nguyên soái, ngài thực sự muốn lấy Lăng thiếu gia?"
Duệ Minh không thể che giấu nữa.
Vũ Văn Xung liếc hắn một cái :"Gọi những người điều tra quân doanh của Trương Đông về đây cho ta." Nói xong, Vũ Văn Xung đi thẳng vào trong phòng.
Duệ Minh thất vọng nhìn bóng lưng của Vũ Văn Xung.
Hắn thật sự rất tò mò a!
Lăng Sở thức trắng.
Lúc này mà hắn còn ngủ ngon được mới là lạ đó.
Hắn là đang bận tâm với suy nghĩ của mình, lăn qua lăn lại trên giường.
Không chịu được nữa, hắn ngồi dậy, khoác áo choàng lên người rồi đi ra ngoài sân, khiến cho người canh gác giật mình.
"Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Ngươi không cần sợ." Lăng Sở nói.
"Vâng." Người hầu nói, không dám quấy rầy Lăng Sở.
Lăng Sở đưa mắt nhìn về phía Trúc Xanh viện, nhớ lại những gì Vũ Văn Xung đã nói.
Ngay cả một người như Vũ Văn Xung cũng không thể phân biệt đúng sai? Có phải Vũ Văn Xung bắt đầu tránh hắn vì một vài tin đồn thất thiệt không?
Sao cũng được.
Kệ đi.
Dù sao hắn cũng đã hạ quyết tâm hủy bỏ hôn sự này.
Cho dù Vũ Văn Xung không đồng ý cũng không sao, hắn nhất định sẽ tìm cách thuyết phục Vũ Văn Xung phải đồng ý.
Điều hắn nên cân nhắc bây giờ là Vũ Văn Xung làm cách nào để đối phó với Trương Đông.
Hắn phải tiêu diệt nguồn gốc của mọi rắc rối một lần và mãi mãi, nếu không sẽ còn rất nhiều thứ đang chờ để hủy hoại hắn cùng Lăng gia.
Vì Vũ Văn Xung đã can thiệp vào chuyện này, cho nên Lăng Sở không cho phép hắn bỏ cuộc.
Trương Đông buộc phải chết!
"Nguyên soái, họ đến rồi." Ánh đèn thắp lên trong đêm.
Vũ Văn Xung đứng dậy, lấy áo khoác sau đó đi ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống bàn làm việc, hắn nói :"Vào đi."
Duệ Minh mở cửa đi vào, theo sau còn có mấy người đàn ông mặc đồ đen :"Nguyên soái."
"Tìm được gì rồi?" Vũ Văn Xung hỏi.
Hắn đã đích thân lẻn vào doanh trại nơi đóng quân của binh châu, nhưng gặp phải chút khó khắn.
Nhưng vẫn còn một số chi tiết cần phải điều tra thêm.
"Nguyên soái, đây là bản đồ đóng quân của binh châu mà chúng thần đã vẽ lại.
Mời ngài xem." Một người đàn ông đi lên nói.
Vũ Văn Xung cầm lấy bản đồ, sau đó trải nó lên bàn rồi đọc thật cẩn thận.
"Ngoài Trương Đông ra còn có bốn phó tướng nhậm chức trong lực lượng bảo vệ Đàm Dương thành.
Đó là Đậu Li, Bạch Trân, Vương Minh và Vương Thanh Hà.
Dưới quyền của bọn họ là..." Người đàn ông vừa mới bước vào bắt đầu kể sơ bộ vệ những người chịu trách nhiệm chính trong lực lượng bảo vệ thành.
Họ còn kể ra những thông tin chính nghe được từ các binh sĩ rồi đưa ra kết luận chung về tính cách của bọn họ.
"Ngoài ra chúng thần còn tìm hiểu hành vi và phạn vi tuần tra của bọn chúng.
Ngài xem..."
Ngoài số lượng binh lính, phạm vi đóng quân, quân lương và ngựa đều vượt quá mức cho phép của triều đình.
Việc huấn luyện hàng ngày của những người này cũng khác với các thành khác.
Họ...
"Chúng thần cũng tìm thấy một kho chứa vũ khí bí mật của bọn họ."
Vũ Văn Xung vừa nghĩ vừa cẩn thận lắng nghe những gì cấp dưới báo cáo.
Duệ Minh đứng một bên nghe cũng không khỏi kinh ngạc.
Sau khi người đàn ông kia báo cáo xong, hắn nói :"Nguyên soái, những gì bọn họ làm đều vượt quá mức quy định.
Không phải bọn họ định làm loạn chứ?"
Vũ Văn Xung giễu cợt :"Đương nhiên.
Ngươi nghĩ bọn họ đang chơi à."
"Nhưng Đàm Dương cách kinh thành rất xa.
Nếu bọn họ thật sự muốn làm phản, muốn đến kinh thành cũng mất rất nhiều thời gian." Duệ Minh nói.
Vũ Văn Xung không nói gì.
Một lúc sau hắn nói với Duệ Minh :"Mang bản đồ Đàm Dương đến cho ta."
Duệ Minh vội vàng lấy bản đồ ra rồi trải nó ra bàn.
Vũ Văn Xung nhìn xung quanh nơi đóng của binh châu trên bản đồ, suy nghĩ.
Cuối cùng, hắn chỉ vào một nơi trên bản đồ rồi nói với Duệ Minh :"Đi lấy bản đồ Dương châu và Trinh châu đến đây..