Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


"Vũ Văn đại nhân, bệ hạ triệu ngài cùng phu nhân vào cung diện kiến."
Vũ Văn gia là nhà của Vũ Văn Xung, nguyên soái uy vũ nhất Đại Nhạc.

Vũ Văn Chí mỉm cười, lấy tiền ra mua chuộc vị thái giám :"Vương công công, ngài có biết vì sao bệ hạ lại đột nhiên cho gọi chúng ta không?" Vũ Văn Chí hỏi.
Vương Bảo Lộc trả lại tiền rồi nói với giọng phiền muộn :"Không phải là ta không muốn nói cho ngài biết, nhưng ta quả thực không biết ý của bệ hạ là gì.

Nhưng ngài cứ yên tâm, bệ hạ trông bình tĩnh lắm."
Hối lộ thái giám không thành nên Vũ Văn Chí có vẻ hơi phật ý.

Tuy bên trong không ngừng mắng mỏ nhưng bên ngoài vẫn giả vờ biết ơn :"Cảm ơn Vương công công.

Ta cùng phu nhân sẽ lập tức vào cung gặp bệ hạ." Vũ Văn Chí nói.
"Vũ Văn đại nhân, ngài thật tốt.

Ta bây giờ đi trước, sẽ đợi ngài ở cung điện." Vương Bảo Lộc nói.
"Vương công công, bảo trọng." Vũ Văn Chí nói.
Ngay sau khi Vương thái giám rời đi, Vũ Văn Chí lập tức đi tìm vợ mình, Trương thị.
"Sao đột nhiên bệ hạ lại triệu kiến chúng ta?" Trương thị đang được các tì nữ chuẩn bị y phục, bối rối hỏi.

Dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng trông nàng lại không hề già đi, vẫn còn giữ được nét xuân.
"Ta không biết.

Vương Bảo Lộc hắn không muốn nói ra bất cứ điều gì.

Hắn cũng đã trả lại số tiền mà ta đã đưa cho hắn." Vũ Văn Chí sắc mặt đen lại.
"Cái gì? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Trương thị sửng sốt, do dự không biết có nên tiếp tục thay y phục hay không.
"Dù có chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng phải vào cung ngay lập tức.

Nhanh lên đi, lần này bệ hạ yêu cầu ta đưa nàng đi cùng, có khả năng bệ hạ sẽ hỏi chuyện nàng.

Câu nào không trả lời được thì để ta." Vũ Văn Chí nói.
Trương thị hoảng sợ đáp lại.

Sau khi thay y phục xong, nàng cũng Vũ Văn Chí vào cung.
Trong cung, bệ hạ nhìn bọn họ, mặt không chút cảm xúc.
"Bẩm bệ hạ, người cho gọi thần và phu nhân của thần là có việc gì sai bảo?" Vũ Văn Chí sau khi bí mật quan sát bệ hạ liền hỏi.
Trương thị đứng cúi đầu phía sau Vũ Văn Chí.

Từ lúc bước vào đây hoàng thượng vẫn im lặng khiến nàng sợ hãi.
"Vũ Văn Chí, nhà ngươi có biết nguyên soái của ta ở đâu không?" Hoàng thượng ngồi trên ghế, chầm chậm nói.
Vũ Văn Xung? Vũ Văn Chí bối rối trả lời :"Hắn chắc là đang trên đường hồi kinh."
Hoàng đế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vũ Văn Chí một hồi rồi mới nói :"Xem ra ngươi cũng không biết hắn ở đâu."
"Bệ hạ, không lẽ hắn làm sai cái gì rồi sao? Nếu vậy, xin bệ hạ hãy niệm tình hắn bao năm qua cống hiến vì Đại Nhạc mà bỏ qua cho hắn." Vũ Văn Chí quý xuống nói.
Trương thị cũng vội vàng quỳ xuống.
"Ngươi không cần vội.

Ta cũng không nói Vũ Văn Xung phạm sai." Hoàng đế đáp.
Vũ Văn Chí vội vàng nhận lỗi, đề nghị hoàng đế trừng phạt, cả Trương thị cũng vậy.
"Đứng dậy đi.

Ta có chuyện muốn hỏi hai ngươi." Bệ hạ nói.
Vũ Văn Chí cùng phu nhân đứng dậy, hắn nói :"Tạ ơn bệ hạ.

Thần sẽ nói cho bệ hạ tất cả những gì thần biết."
"Vũ Văn Xung đính hôn khi nào? Vì sao các ngươi lại giấu chuyện này?" Hoàng đế hỏi.
Cả vợ chồng Vũ Văn gia đều vô cùng kinh ngạc.
"Đính hôn? Nào có chuyện như vậy chứ." Trương thị khó hiểu quay sang nhìn Vũ Văn Chí.
Hoàng đế liếc nhìn Trương thị rồi quay sang nhìn Vương Bảo Lộc, hắn lập tức hiểu ý đứng ra nói :"Vũ Văn nguyên soái đã đến Đàm Dương tìm vị hôn phu kia rồi."
Đàm Dương? Trương thị vẫn còn bối rối, nhưng gương mặt đã biểu thị sự thay đổi rõ rệt.
Hoàng đế ánh mắt cũng thay đổi, nhìn chằm chằm Vũ Văn Chí :"Ngươi nhớ ra cái gì rồi?"
Lúc đầu, Trương thị vẫn còn ngơ nhác nhìn phu quân, mãi sau đó mới nhận ra, nàng dần mở to mắt :"Không thể nào!"
"Sao ngươi dám! Ngươi là đang nghi ngờ bệ hạ sao?" Vương công công quát.
Trương thị giật mình liên tục quỳ lạy :"Bệ hạ, thần sai rồi.

Thần chỉ là quá bất ngờ mà thôi, thần hoàn toàn không dám nghi ngờ bệ hạ.

Bệ hạ, xin hãy tha lỗi cho thần."
Vũ Văn Chí cũng khấu đầu cầu xin:"Bệ hạ, là nàng ấy không có phép tắc.

Xin bệ hạ hãy trừng phạt thần."
"Thoải mái đi.

Không có gì to tát mà các ngươi phải làm ầm lên như thế.

Vương Bảo Lộc, đừng doạ Vũ Văn phu nhân." Hoàng đế nói.
"Vâng.

Thần biết lỗi rồi." Vương công công nói.
"Vũ Văn Chí, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Hoàng đế hỏi.
Nhìn người vợ đang run rẩy, hắn biết nếu không nói sự thật, hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua.

Và điều quan trọng nhất là Vũ Văn Xung đã tự vạch trần chuyện này.

Theo tính cách cứng rắn của y, y đời nào lại để yên chuyện này :"Thần chỉ là đang nhớ về chuyện khi xưa thôi.

Xin thứ lỗi cho thần vì ngay từ đầu đã không nói chuyện này."
"Ồ? Chuyện khi xưa à?" Hoàng đế có vẻ rất hứng thú.
"Hôn ước này đã được sắp xếp vào hai mươi năm trước.

Bên kia là cháu trai lớn của Lăng Văn Chung, người từng giữ chức Thị lang." Vũ Văn Chí nói.
Hoàng đế nhíu mày, tự hồ đang cố nhớ lại.

Một lúc sau hắn mới chợt nhận ra :"Là ông ta à.

Ta nhớ ông ta đã xin từ chức và trở về quê nhà từ rất sớm."
"Bệ hạ, người quả là sáng suốt.

Hắn đã xin từ chức và về quê của mình, Đàm Dương.

Khi cha của thần và Lăng đại nhân đặt ra cuộc hôn nhân này, con trai cả của ông ta mới kết hôn không bao lâu và con dâu cả cũng chỉ vừa mang thai.

Tất cả đều không ai biết giới tính của đứa trẻ, quyết định năm đó có phần hơi vội vàng.

Sau đó, Lăng đại nhân trở về Đàm Dương, do khoảng cách hơi xa nên hai nhà cũng không còn qua lại.

Sau đó, thần nghe được từ một thương nhân đến từ Đàm Dương nói con dâu nhà họ Lăng có một đứa con trai.

Lúc đó thần nghĩ, vì Lăng gia có một đứa con trai nên hôn sự này coi như không còn nữa.

Bao nhiêu năm như vậy thần cũng quên đi chuyện này."
"Thật à? Một chàng trai?" Hoàng đế mỉm cười.

"Quả là ngạc nhiên.

Thế vì sao Vũ Văn nguyên soái lại đến tìm chàng trai đó? Chuyện này ngươi giải thích thế nào?"
"Cái này...ba năm rồi không gặp cháu trai.

Thần chưa từng nói cho hắn về chuyện đó.

Và thần không biết chính xác hắn từ đâu biết được chuyện này.

Thần chưa từng nghĩ hắn sẽ đến Đàm Dương tìm cậu trai đó.

Rốt cuộc hai người họ đều là đàn ông, làm sao mà kết hôn được chứ." Vũ Văn Chí coi đó là một điều hiển nhiên.
Hoàng đế trên mặt hiện lên nụ cười mơ hồ :"Ngươi có phải quên rồi không? Hoàng hậu đầu tiên của Đại Nhạc chính là nam nhân.

Cho nên hôn nhân giữa hai người đàn ông không còn là điều mới là ở đất nước này."
Vũ Văn Chí sững người :'Bệ hạ như này là có ý gì? Không lẽ ngài chấp thuận mối hôn sự này?'
"Bệ hạ, ngài nghĩ thế nào?" Vũ Văn Chí không dám đưa ra kết luận cuối cùng.
Câu trả lời của hoàng đế rất mơ hồ :"Đợi Vũ Văn nguyên soái hồi kinh rồi nói tiếp.

Chuyện này không cần vội."
Vũ Văn Chí đáp :"Vâng, bệ hạ."
Trương thị đứng bên cạnh Vũ Văn Chí, gương mặt tái nhợt.

Sau khi ra khỏi cung, nàng vội vàng hỏi :"Phu quân, Vũ Văn Xung làm sao mà biết được chuyện hôn sự này? Chúng ta chưa từng nhắc đến cơ mà?"
"Điều quan trọng bây giờ không phải là làm sao hắn biết được chuyện này, mà là hoàng thượng đã biết rồi!" Vũ Văn Chí nói.
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Kế hoạch của chúng ta..." Trương thị lo lắng hỏi.
"Tạm thời bỏ sang một bên.

Để ta suy nghĩ lại một chút." Hắn nói.

"Thái độ vừa rồi của bệ hạ đối với chuyện này rất kỳ lạ.

Cho nên chúng ta phải ngưng tìm hôn phối cho hắn."
Trương thị gần như bị sốc :"Nhưng, nhưng không phải chúng ta vừa mới hứa..."
"Hửm? Hứa gì? Đó chỉ là phép lịch sự mà thôi." Vũ Văn Chí nói.
Sau đó, hắn giận dữ đập vào thành xe ngựa, khiến Trương Thị giật mình.
"Phu quân." Trương thị hét lên.
"Chính xác thì hắn đang nghĩ cái gì vậy? Hắn nhiều năm như vậy không trở về nhà, mỗi lần nhắc đến hôn nhắn hắn đều không quan tâm.

Bây giờ lại đi tìm một người đàn ông xuất thân từ một gia đình đã lụi bại.

Hiện tại chuyện bê bối này đã sắp bị người ta biết hết rồi.

Hắn đây là muốn làm nhục Vũ Văn gia sao?" Vũ Văn Chí tức giận.
"Phu quân, không lẽ chúng ta cứ ngồi nhìn hắn cưới người đàn ông đó về sao?" Trương thị hỏi.
Trương thị muốn nói điều gì, nhưng nhìn hắn tức giận như vậy nên đành thôi.
*
Đàm Dương...
Cảm giác ấm áp đang làn tràn khắp cơ thể Lăng Sở, khiến hắm cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Lăng Sở không thể không hỏi :"Ngài truyền lực vào bên trong?"
"Ừm." Vũ Văn Xung ngước nhìn hắn, nói :"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đã ổn rồi." Lăng Sở nói.

Thấy tay y vẫn còn đặt trên mắt cá chân mình, Lăng Sở vội nói :"Thế là đủ rồi."
Vũ Văn Xung nói :"Ta phát hiện kinh mạch của ngươi có một số chỗ bị tắc nghẽn, để lâu rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Nếu ngươi thích, ta giúp ngươi đả thông kinh mạch."
Nghe những gì Vũ Văn Xung nói, Lăng Sở cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng ngay khi ý nghĩ như vậy có thể sẽ làm phiền y, hắn liền do dự.
"Giúp ngươi đả thông kinh mạch không chỉ cần nội lực của ta, mà còn cần phải tắm thuốc.

Ta thấy ở Đàm Dương thảo mộc rất nhiều cho nên ngươi không cần phải đi đâu xa tìm.

Khi kinh mạch trong cơ thể toàn bộ được khai thông, cơ thể ngươi sẽ cải thiện, học võ công cũng nhanh hơn." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở gần như bị cám dỗ.

Hắn mỗi buổi sáng đều chăm chỉ luyện võ.

Điều kiện Vũ Văn Xung đưa ra hoàn toàn phù hợp, làm hắn không cách nào từ chối.
"Ngươi có thể suy nghĩ, dù sao ta cũng chưa rời đi vội." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở không chút do dự liền đồng ý :"Như vậy có phiền lắm không?"
"Không thành vấn đề.

Cứ coi như là ta đang luyện nội công đi." Vũ Văn Xung đáp.
"Cảm ơn." Lăng Sở nói.
"Không sao.

Quay về ta sẽ đưa đơn thuốc cho ngươi.

Sau đó ngươi có thể nhờ ai đó đi bốc thuốc.

Muốn có hiệu quả tốt thì hai phương pháp này phải được kết hợp cùng nhau." Vũ Văn Xung nói.
Lăng Sở gật đầu :"Ta sẽ đi chuẩn bị các loại thảo mộc càng sớm càng tốt."
Thái độ của Lăng Sở với Vũ Văn Xung vô tình dịu đi vì lời đề nghị này.

Hắn không nghĩ rằng mình lại nhanh như vậy đã chấp nhận lòng tốt của y.
Hai người quay trở lại rừng rồi dắt ngựa ra ngoài, quay về Đàm Dương.

Trả ngựa lại cho cửa hàng rồi đi bộ về lại Lăng gia.

Nhưng vừa bước đến cửa nhà, đã thấy bên ngoài ầm ĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui