"Hơn nữa chuyện ta ở Đàm Dương với những người ở kinh thành chắc cũng không thể nào che giấu được lâu.
Còn những người dân ở đây, chậm nhất trong vòng nửa tháng sẽ biết ta đang ở Đàm Dương."
Lăng Sở kinh ngạc đáp :"Chỉ có nửa tháng thôi sao?"
Vũ Văn Xung hơi đồng ý :"Ừm."
Lăng Sở cau mày nhìn y.
Nửa tháng thật sự quá gấp, bọn họ lại có rất nhiều việc cần làm.
"Nửa tháng là đủ rồi." Vũ Văn Xung nói.
Y dường như đoán được tâm trí Lăng Sở đang nghĩ cái gì.
"Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra bằng chứng bắt gọn Trương Đông, Thục phi, Lục hoàng tử và đồng bọn của bọn chúng.
Chúng ta không việc gì phải trực tiếp đối đầu với Trương Đông.
Trước hết cứ tìm ra kho giấu vũ khí, sổ sách ghi lại những lần giao dịch với Giả gia, bằng chứng bọn chúng thông đồng với thổ phỉ và các tuyến đường bí mật của bọn chúng." Vũ Văn Xung nói tiếp.
Lăng Sở có thể hiểu việc tìm kho giấu vũ khí, sổ sách ghi chép lẫn bằng chứng bọn chúng thông đồng với thổ phỉ, nhưng con đường bí mật là sao? Không lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Vũ Văn Xung cho rằng Trương Đông đang rất ảnh hưởng đến hoàng quyền, có thể khiến hoàng thượng xuất binh đi diệt thổ phỉ, diệt Trương Đông?
"Chừng nào tìm được chứng cứ chắc chắn ta sẽ nói với ngươi sau." Vũ Văn Xung đáp.
Vậy có nghĩa là y đã nghĩ ra kế sách đối phó với Trương Đông rồi sao?
"Có một chuyện ta cần phải nói với ngài." Lăng Sở thuật lại cuộc trò chuyện với Lưu Nghĩa.
"Ta đã nhờ Lưu Nghĩa cùng Vương Đại Sơn đi thám thính rồi.
Nếu bọn họ phát hiện ra lũ thổ phỉ, hai người họ sẽ lập tức theo sát tìm ra căn cứ của bọn chúng."
Lăng Sở vốn muốn tự mình kiểm tra, nhưng hắn không có nhiều thời gian đến vậy.
Cho nên hắn nghĩ tốt hơn hết là nên để Vũ Văn Xung biết chuyện này.
Vũ Văn Xung hơi nhướng mày.
Cuối cùng y cũng hiểu ra mục đích Lăng Sở để hai người họ đi là gì rồi.
"Cũng được, dù sao võ công của bọn họ cũng rất tốt."
Vũ Văn Xung nghĩ, vì Lăng Sở đã tin tưởng Lưu Nghĩa và Vương Đại Sơn, vậy tai sao không để cho hai người đó thử một lần.
Dẫu sao y cũng đã cho người đi theo phía sau, sẽ không có sai sót gì hết.
"Trận hình?" Duệ Minh bối rối.
"Thần trước nay chưa từng nghe nói Lăng gia giỏi về bày bố trận hình."
"Cứ làm như ta đã bảo.
Đừng ở đây phí lời." Vũ Văn Xung lạnh lùng nói.
"Thần biết sai rồi.
Bây giờ thần lập tức đi ngay." Nói xong, Duệ Minh lập tức rời đi.
Sau khi Duệ Minh rời đi, Vũ Văn Xung dùng bút vẽ lại một nửa trận hình mà y nhìn thấy trong thư phòng của Lăng Sở.
Y chỉ cần nhìn qua một lần là đã ghi nhớ được rồi.
Nếu Lăng Sở ở đây chắc hẳn sẽ rất bất ngờ.
Nhìn vào bản vẽ, y không khỏi thốt lên khe là ngợi, tuy chỉ có một nửa, nhưng đây thực sự là một bản vẽ trận hình vô cùng tinh vi.
Dựa vào kinh nghiệm sâu rộng, Vũ Văn Xung bắt đầu mò mẫm vẽ ra nốt nửa còn lại.
Những gì y vẽ ra giống hệt bản vẽ của Lăng Sở.
"Tuyệt..." Vũ Văn Xung nhìn vào bản vẽ, thì thầm nói, "Nhưng...đội hình này cũng không khó để phá nếu như mười hai người này cứ đứng ở vị trí cố định.
Chỉ có đội hình chuyển động mới khiến cho trận hình này càng thêm chắc chắn."
Sau đó y liền vẽ ra một đội hình khác, thậm chí còn thay đổi vị trí của họ.
Y vẽ không ngừng nghỉ, vẽ đến cái thứ tám mới chịu ngưng.
Nếu Lăng Sở ở đây chắc sẽ bất ngờ chết mất.
Vũ Văn Xung muốn tiếp tục, nhưng y lại dừng lại một chút, thì thầm :"Mình phải để cho người của mình thực hiện nó trước.
Sau đó mới có thể tìm ra các cách thức khác."
"Mười hai...Lăng gia có tổng cộng hai mươi tư thị vệ, có thể xếp thành hai đội hình! Chắc không phải trùng hợp thế chứ?" Vũ Văn Xung nhướn mày.
Thảo nào Lăng Sở lại điều tra hộ vệ kỹ lưỡng như vậy.
Hoá ra là muốn dùng họ để luyện tập trận pháp.
Sau khi nghĩ xong, y lập tức vơ tám bản vẽ lại rồi đem đi đốt.
Một đội hình tuyệt vời như vậy nếu được sử dụng trong chiến đấu chắc chắn có lợi vô cùng.
Nhưng Lăng gia, nói đúng hơn là Lăng Sở từ đâu học được thứ này?
....
....
"Tào Phong, để huynh đợi lâu rồi." Lăng Sở vội vàng đi đến sảnh trước.
Tào Phong lại đột nhiên đến đây làm hắn sợ tung tích của Vũ Văn Xung đã bị bại lộ.
Cho nên hắn mới yêu cầu hạ nhân đưa Tào Phong đến sảnh trước rồi bản thân thì vội vội vàng vàng đi đến.
Tào Phong nhàm chán ngồi đó, nhìn thấy Lăng Sở đi tới liền vui mừng nói :"Cuối cùng huynh cũng tới rồi.
Huynh làm gì lâu thế?"
"À, ta chỉ kiểm tra sổ sách thôi mà.
Chẳng phải nghe tin huynh đến ta liền tức tốc đến đây hay sao?" Lăng Sở nói.
Hắn đương nhiên không phải kiểm tra sổ sách.
Nhưng Vũ Văn Xung lại đang ở trong phòng hắn, tự dưng đuổi y đi rất bất lịch sự.
Cho nên Lăng Sở đợi y đi rồi mới vội vàng chạy đến đây.
"Huynh đến gặp ta có chuyện gì vậy?" Lăng Sở hỏi.
"Chả là có một số bí mật muốn nói cho Lăng huynh biết ấy mà." Tào Phong cười bí hiểm :"Nào, chúng ta ra ngoài uống rượu rồi nói."
"Tào huynh, đã là bí mật thì nói bên ngoài không tốt đâu.
Muốn uống rượu, ta sai hạ nhân đi chuẩn bị thứ gì ngon." Lăng Sở nói.
Tào Phong phàn nàn :"Ở nhà chán lắm.
Huynh đừng lo, ta đã đặt bàn trước rồi, sẽ không có ai làm phiền đâu.
Đi thôi "
Lăng Sở không biết nên nói thế nào chỉ đành đi theo Tào Phong.
Nơi họ đến lại là Phượng Thai quán.
Vào phòng, sau khi rượu thịt được bưng lên đầy đủ, đóng cửa phòng lại, Tào Phong nói :"Theo những gì ta nghe ngóng được từ kinh thành, năm nay Vũ Văn nguyên soái sẽ về kinh báo cáo nhiệm vụ.
Lăng huynh có muốn đến kinh thành với ta không?"
Lăng Sở không biết nên nói cái gì.
Đây chính là bí mật mà Tào Phong muốn nói cho hắn biết?
Tại sao hắn phải đến kinh thành chỉ để gặp Vũ Văn Xung?
Vũ Văn Xung vốn dĩ đã ở trong nhà hắn rồi! Nếu hắn là Tào Phong, hắn sẽ không làm vậy.
"Tào huynh, sao tự dưng lại mời ta đến kinh thành vậy?" Lăng Sở hỏi.
"Chẳng phải huynh rất thích Vũ Văn nguyên soái hay sao? Lẽ nào huynh không muốn gặp ngài ấy?" Tào Phong nói.
Lăng Sở cảm thấy rất phức tạp.
Hắn nói thích Vũ Văn Xung bao giờ? Có phải đầu Tào Phong đập vào đâu dẫn đến ngốc rồi không?
"Ta..." Lăng Sở đột nhiên dừng lại, nếu hắn nói hắn không thích Vũ Văn Xung, Tào Phong nhất định sẽ lại tranh luận với hắn.
Hơn nữa y lại là một Đại Nguyên soái, là một Thần quân.
Có thể đúng là một số người không quan tâm đến y.
Nhưng nếu Lăng Sở nói không thích y thì chẳng phải rất kỳ lạ hay sao.
"Cũng không phải không muốn.
Chỉ là nhị thúc đột nhiên giao quyền quản lý trang trại thảo dược cho ta.
Cho nên gần đây ta rất bận, không có nhiều thời gian như vậy." Lăng Sở đáp.
Tào Phong có hơi thất vọng :"Sao đột nhiên huynh lại đi quản lý việc ở vườn thảo mộc rồi? Sao nhị thúc huynh không thúc giục huynh học tập rồi thi đỗ khoa bảng ấy."
Lăng Sở nói :"Huynh cũng biết là ta rất lo cho Lăng gia mà.
Hiện tại Lăng gia còn có xung đột với Giả gia, với Trương Đông.
Nào còn tâm trí đâu mà học tập?" Nếu hắn không thể sống sót, trả thù cho gia tộc, vậy việc đứng đầu kỳ thi khoa bảng còn có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến chuyện của Lăng gia, Tào Phong thở dài nói :"Cũng đúng a.
Trương Đông hắn càng ngày càng kiêu ngạo.
Mấy bữa trước Giả Trung còn gọi mấy quan huyện khác đến tặng quà cho hắn khiến cha ta vô cùng tức giận.
Chuyện của Giả Nguyên Lăng vừa xong mà Giả gia đã tha thứ cho Trương Đông rồi."
"Giả Ân có đi cùng không?" Lăng Sở hỏi.
"Giả Ân? Hắn không.
Hắn ở nhà và từ chối gặp mặt tất cả mọi người."
"Xem ra quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa hoàn toàn được nối lại."
"Huynh nói đúng." Tào Phong gật đầu.
"Huynh thật sự không muốn đến kinh thành với ta à?" Tào Phong hỏi lại cho chắc chắn.
Lăng Sở đáp :"Ta xin lỗi.
Nhưng Tào huynh, huynh vừa mới về Đàm Dương không bao lâu mà sao đã trở lại kinh thành rồi?"
"Ta cũng đâu có muốn đi nhanh như thế.
Có điều Vũ Văn nguyên soái sắp quay về rồi.
Ta phải quay lại càng sớm càng tốt.
Biết đâu lại có cơ hội gặp được ngài ấy." Tào Phong nói.
Lăng Sở nhìn hắn một lúc, mãi lâu sau mới nói :"Tào huynh, huynh thật giống mấy nữ tử khao khát tình yêu."
Tào Phong phun ra một ngụm rượu, suýt chút nữa thì bị sặc chết.
Hắn sửa lại :"Huynh nói cái gì vậy? Ta chỉ là ngưỡng mộ ngài ấy thôi."
Lăng Sở yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Đặt ly rượu xuống, Tào Phong nói tiếp :"Huynh cũng thích Vũ Văn nguyên soái à?"
Mẹ ơi! Làm thế nào mà Tào Phong lại nghĩ hắn thích Vũ Văn Xung? Lăng Sở mặt không biểu cảm nhưng thực chất trong lòng đã không nói nên lời.
"Vũ Văn nguyên soái đâu phải người bị truy nã.
Cho dù huynh về muộn cũng có thể gặp được ngài mà.
Việc gì phải vội." Lăng Sở nói.
"Huynh sai rồi.
Vũ Văn nguyên soái thật sự sẽ đi ngay đó." Tào Phòng nói đầy bí ẩn.
"Chắc huynh không biết chuyện Vũ Văn nguyên soái về kinh báo cáo nhiệm vụ không quá mười ngày đâu ha.
Đến ngày thứ mười ngài ấy sẽ rời đi.
Và lần nào cũng thế, lý do của ngài ấy hoàn hảo đến mức Bệ hạ không cách nào từ chối."
Mười ngày? Y ở lại kinh thành không quá mười ngày? Tại sao?
Trong đầu Lăng Sở bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ.
Nhưng còn chưa kịp thâu tóm lại thì Tào Phong nói tiếp :"Hơn nữa ta nghe nói quan hệ giữa Vũ Văn gia với Vũ Văn nguyên soái không tốt cho nên ngài ấy mới không muốn ở lại kinh thành lâu."
Y không hoà thuận với gia đình?
"Chẳng phải ngài có nhị thúc là người thân hay sao? Cũng đâu còn người lớn nào trong nhà quản thúc.
Vì sao lại không hòa thuận?" Lăng Sở không hiểu.
Tào Phong nhìn hắn, trêu chọc nói :"Xem ra huynh cũng biết nhiều về Vũ Văn gia đấy chứ.
Vậy mà vừa rồi còn dám trêu ta."
Lăng Sở không nói gì.
Là Vũ Văn Xung kể với hắn chứ hắn đâu có muốn tìm hiểu về Vũ Văn gia!
Nhưng hắn không giải thích được.
Nếu không y sẽ bị lộ mất.
Tào Phong cười một cách kỳ lạ.
Hắn nói :"Ta thấy huynh rất không trung thực.
Rõ ràng nói không quan tâm nhưng sau lưng lại âm thầm điều tra người ta."
Lăng Sở cắt lời hắn, mặt không cảm xúc nói :"Tào huynh, ta phải về rồi."
Lăng Sở vừa định đứng dậy thì bị Tào Phong ngắn lại, nói :"Được rồi được rồi, ta không trêu huynh nữa.
Huynh âm thầm thích người ta, điều này ta hiểu."
Lăng Sở tức giận suýt chút nữa lật đổ cả bàn.
"Chúng ta cũng không biết vì sao quan hệ của ngài ấy với gia đình lại không tốt.
Vũ Văn gia vẫn luôn che giấu chuyện này.
Nhưng..." Tào Phong ngập ngừng.
"Phức tạp?" Lăng Sở nói.
"Ờm, cũng không hẳn đâu.
Nhị thúc của Vũ Văn nguyên soái, Vũ Văn Chí có phần hơi kiêu ngạo.
Hắn luôn dùng ánh mắt vô cùng trịnh thượng nhìn người khác, khiến mọi người rất khó chịu.
Hắn rất khác so với Vũ Văn nguyên soái.
Vì vậy việc nhà họ không hòa thuận cũng không có gì lạ." Tào Phong nói.
"Huynh từng nói chuyện với người này bao giờ chưa?" Lăng Sở hỏi.
Những gì Tào Phong nói làm hắn nhớ đến những lời mà hạ nhân nhà họ Vũ Văn nói, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh tởm.
"Làm sao mà ta nói chuyện với hắn được chứ? Ta chỉ có vài dịp được nhìn thấy hắn thôi, nhưng lần nào cũng rất khó chịu.
Nếu có cơ hội đến kinh thành, huynh tốt nhất là nên tránh xa hắn ra." Tào Phong nói..